Chương 46: Hoàng Thất Ý Đồ
[Nhiệm Vụ Mở Ra: Giải Phóng Cùng Ngự Trị]
Yêu cầu: đánh đuổi hải thú ở Khánh An Quận cứu trợ nạn dân và khống chế quần đảo tán tu ở ngoại hải.
Nội dung: hoàng thất cảm thấy tình thế diễn biến chậm cần xúc tiến Lạc gia tốc độ phát triển mở ra chinh chiêu lệnh yêu cầu chúng thế gia Tân An Quận tiến hành dẫn quân hỗ trợ đánh đuổi hải thú. Đồng thời tán tu quần đảo ẩn chứa bí mật khai tộc lão tổ của hai gia vương tộc yêu cầu Lạc gia đến khống chế quần đảo.
Phần thưởng: tuỳ vào mức độ hoàn thành mà nhận được thưởng
- Một la bàn truy tung mỏ khoáng nguyên tinh
- Điểm danh vọng gia tộc
- Một kiện bí bảo
Thất bại: mất đi sự duy trì của hoàng thất, gia chủ gánh tội.
“Mời quận chúa ban chiếu chỉ chinh chiêu lệnh!” Lạc An Bình nói
Nội tâm hắn bắt đầu văng tục, dạo này nhiệm vụ độ tàn nhẫn quá cao thất bại đồng nghĩa với cái chết. Bất quá hắn biết Lạc gia phát triển đến hiện tại toàn là nhờ hoàng thất duy trì, hắn cảm thấy rất có thể Vân Chi cũng là người hoàng thất được cử đến để giám sát hành động của Lạc gia.
“Đây! Đồng thời cảm tạ gia chủ cùng Long Cốc - Thương Thiên yêu vương đạt thành hảo hữu quan hệ vì thế chúng ta cũng đạt được nhất định thu hoạch. Đây là bộ phận thù lao để ngài cùng Lục khí sư dùng để chế tạo trận bảo cũng như tâm ý hoàng thất sự việc ở Long Cốc.” Vân Vận quận chúa nói sau đó đặt lên trên bàn một túi trữ vật
Lạc An Bình dùng linh nguyên tra xét giá trị bên trong sau đó nói
“Quận chúa ngài hẳn cũng biết tốt nhất trận khí là phong tồn vào Địa Nguyên Châu bất quá số lượng nguyên mạch hữu hạn chúng ta thực lực vô pháp sở hữu tứ phẩm nguyên mạch hi vọng vương triều hỗ trợ.”
“Yên tâm sắp đến sẽ có một nhóm đê giai Địa Nguyên Châu đến. Còn có vài chi thứ bị tổn thương nguyên khí sẽ đến đây định cư đồng thời hỗ trợ ngài khống chế quần đảo.” Vân Vận cười nói
Nụ cười nàng dù được khăn mặt che không rõ dung nhan nhưng toả ra mùi hương thơm ngắt. Hắn dù đã là người ba kiếp vẫn có chút si mê, bất quá chốc lát định thần lại Lạc An Bình nhìn về đối phương nói
“Ta hi vọng vương thất hỗ trợ ta nghiên cứu vật này!” Lạc An Bình lấy ra một quyển trục với vô số hình vẽ cùng kí hiệu và một kiện nguyên bảo màu đen kì lạ giao cho quận chúa
Vân Vận tiếp nhận quyển trục xem xét thấy rằng đây là hình vẽ một kiện dùng để di chuyển hàng hoá số lượng lớn hơn nữa cấu trúc cũng khá phức tạp. Nàng nhìn về phía Lạc An Bình hỏi
“Đây là vật gì?”
“Ta đặt tên nó là Hoả Xa, nó dựa theo cơ chế xe kéo ròng rọc vậy.” Lạc An Bình nói sau đó ra hiệu mời đối phương đi theo mình
Lúc này tại hiên đình bên cạnh có một xe hàng 4 bánh với thùng xe bằng gỗ với bánh xe làm bằng kim loại có rãnh đặt trên hai thanh thiếc dài đến chân núi tạo thành đường ray. Lạc An Bình tiến lên đá nhẹ xe hàng đem nó đẩy theo trục đường ray, xe hàng nhanh chóng từ đường ra chạy theo xuống chân núi kéo theo sợi dây buộc trên xe. Sợi dây đó được cột vào một cái trục quay đơn sơ có thể quay tay cầm thu dây lại kéo xe hàng lên núi.
“Chúng ta cần chế tạo hoả xa để kéo xe hàng từ dưới chân núi lên cao hoặc đi xuyên các ngọn núi. Ngoài ra nó có thể tạo thành phương tiện vận chuyển hậu cận số lượng lớn thay nguyên thú. Tiêu hao chỉ là Xích Dương Mộc hoặc nguyên mộc ẩn chứa hoả - quang hai chủng năng lượng. Đây là mẫu thu nhỏ, chúng ta Lạc gia kinh phí không đủ làm quy mô lớn.” Lạc An Bình nói
“Yên tâm! Vương thất sẽ để người nghiên cứu ngoài ra Lạc lĩnh chủ cần hỗ trợ thêm gì không?” Vân Vận cười hỏi
“Cho ta xin một ít phối phương điều chế lương thực chiến thú và một ít mẫu thú để lai giống thêm nguyên thú toạ kị chúng ta trước thiếu nợ tiền..” Lạc An Bình nói
“Yên tâm Lạc gia hiện tại nguyên thú tối đa tam giai nên giá trị của chúng đối với vương thất không đáng kể. À! Ngài cũng nên sớm sinh hài tử đi mấy vị kia vẫn đang chờ trưởng mạch Hoà bối tự đâu.” Vân Vận lên tiếng sau đó rời đi
....
Thái Sơ Trạch một toà tiểu viện ngoài trời
“Chư vị hôm nay ta nhận được chiếu chỉ từ vương quốc yêu cầu hỗ trợ Khánh An quận đuổi đi hải thú. Theo tin tức cung cấp hiện tại ở Khánh An quận hải thú chiếm lĩnh 3 vệ thành lần lượt là Trường Ninh Vệ, Đăng Vân Vệ cùng Xích Kim Vệ.
Ba vệ thành tổng cộng 30 toà là nguyên tu trấn cùng gần 100 toà phàm thành với một nửa số phàm thành ở đó có nguyên mạch. Hiện tại ba vệ bị chiếm lĩnh bởi 15 cái tộc đàn hải thú, trong đó mạnh nhất tứ giai đỉnh phong Sí Phong Hải Giao chiếm lĩnh ba toà nguyên trấn, tứ giai hậu kì Hoàng Bì Mãng Tước , tứ giai trung kì Hắc Dực Thiên Kình, tứ giai trung kì Thanh Trảo Thương Ngạc , tứ giai sơ kì Lam Thạch Quy chiếm lĩnh số lượng tương tụ bất quá nơi đó tích trữ lương thực ít hơn mà thôi. Mười cái tộc đàn còn lại đều là tam giai sơ trung kì không đáng nhắc đến.” Lạc An Bình nói lại chỉ về địa đồ
“Lạc lĩnh chủ kế tiếp chúng ta trực tiếp dẫn quân đánh sang sao?” một vị Linh Nguyên cảnh hỏi
“Đúng cũng không đúng! Chúng ta sẽ thương lượng với chúng, vương quốc yêu cầu thu hồi chứ không hề yêu cầu tiêu diệt hoàn toàn hải thú vì vậy chúng ta có thể thuyết phục chúng rời đi tất nhiên trước tiên phải giết một cái thật nhanh đe doạ mới được..” Lạc An Bình nói
“ Lạc lĩnh chủ bảo rằng chọn một cái con gà làm gương doạ nạt bầy khỉ sao?” Tống Thiên Cương lên tiếng
Sơn Hải vệ dưới sự chỉ đạo của Lạc An Bình cùng Ngọc Nữ Nguyệt Âm Môn hợp tác tạo thành chiến tích lớn cả Tân An quận. Kết hợp thêm Long Cốc sự kiện khiến hắn uy vọng lên cao lại còn cùng vương thất hợp tác lấy được tước vị. Đều là thất phẩm thiên nhân thế lực đối phương có tước vị đại đa số trong chiến đấu đoàn thể sẽ là người đứng ra chỉ huy. Lần này hợp tác đảnh đuổi hải thú ở ba vệ Khánh An Quận được giao cho Sơn Hải vệ, Tiêu Sơn Vệ cùng Đông Hải vệ.
Tam vệ thiên nhân cấp chiến lực có 11 cái gồm Ngọc Nữ Nguyệt Âm Môn ở Tiêu Sơn Vệ ra trận hai vị Thái Thượng Trưởng Lão và Tông Chủ thêm cả một đầu tứ giai sơ kì Ngân Nguyệt Tinh Lang.
Sơn Hải Vệ gồm Phạm Học Tài, Lạc Hằng Yên, Lạc Hằng Tước (Phong Tuyết Thiên Tước), Lục Thiên Diễm cùng chiến thú Lôi Viêm Thiên Tước.
Đông Hải Vệ có Tống Thiên Cương cùng trấn tộc Nguyên Thú - Tống Thiên Quy(Sơn Hải Thanh Quy).
Đội hình này liên thủ miễn cưỡng quét ngang Khánh An Quận cả thú lẫn người bất quá phải trả ra đại giới hơn nữa điều kiện là các thế gia bản địa không có áp trục sát chiêu.
“Thanh Trảo Thương Ngạc cùng Sí Phong Hải Giao sẽ do Sơn Hải Vệ phụ trách đánh đuổi thuyết phục. Xích Bì Mãng Tước cùng Hắc Dực Thiên Kình giao cho Ngọc Nữ Nguyệt Âm Môn. Còn Lam Thạch Quy làm phiền Thiên Cương lão tổ.” Lạc An Bình nói
Chúng nhân tại đây nghe xong gật đầu xác nhận, tiếp đó là phân công các thế gia bát cửu phẩm dẫn đội đánh đuổi hải thú. Bên trong có vài chi đạt đến tam giai đỉnh phong như Độc Giác Chương Ngưu, Bạch Sa Độc Thiềm cần đội ngũ ứng đối thích hợp.
Sau đó hai ngày ba chi đội ngũ lên đường, Lạc An Bình mang theo quả trứng ấu thú để lợi dụng long uy của Phách Thiên Thương Long huyết mạch tiến hành đối với Thanh Trảo Ngạc Giao cùng Lam Sí Vân Tích. Mục đích của hắn hi vọng có thể lấy được vài đầu mẫu thú trở về cùng Địa Hành Long Tích và Lôi Vân Ngư Tích nhất mạch tiến hành giao phối sinh trưởng hậu đại. Ngư lão hiện tại vẫn trong bế quan xung kích tứ giai nếu thất bại sẽ dẫn đến toàn đàn chịu ảnh hưởng. Hơn nữa theo Lạc An Bình điều tra năm đó chính là Lôi Vân Ngư Tích trộm lấy hạt giống Thái Sơ Thụ mang đi vì vậy chi này không thể cùng tộc đàn của nó ở Long Cốc hoà mình sinh hoạt.
Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người tản ra chuẩn bị quân lương, thực phẩm bảo khí cho chiến tranh. Lạc An Bình đưa lên kiến nghị “hoà giải” giữa song phương lên quận chủ. Quận chủ Khương Kim Chung lại tấu lên trên triều đình sau đó triều đình gửi trả công văn phê duyệt kiến nghị của Lạc An Bình. Mặc dù chính quyền có thanh âm phản đối nhưng quốc vương chỉ với một câu “Đã đủ thương vong!” liền làm các trọng thần im lặng.
Lần này hoàng thất các chi tán mạch, các gia tộc của tướng lĩnh trên giới vực trọng thương trở về cũng đến đây tập trung tổng cộng hơn 30 gia tộc. Trong đó bát phẩm có đến 10 gia hơn, còn lại đều là cửu phẩm và mạt lưu thế lực. Mặc dù là thương binh tu vi có giảm xuống đáng kể bất quá lúc còn trên chiến trường được huấn luyện các môn kĩ nghệ nên tại đây cũng có thể miễn cưỡng sinh hoạt bình thường.
Hơn 30 gia tộc bình quân mỗi nhà 100 người tính cả tu sĩ và phàm nhân nên khiến nơi sinh hoạt tạm thời chật cứng. Kết hợp với các tiểu gia mà Lạc An Bình từ Chân Vu thành mời đến khiến Sơn Hải Vệ tập trung đại lượng tu sĩ tinh thông các kĩ nghệ cấp thấp nhiều nhất Tân An quận.
Những người này ngoài việc hỗ trợ Lạc An Bình chăm nom địa phương còn có công dụng giám sát hành động của Lạc gia báo cáo lên vương thất Chu gia. Ngoài ra an bài thương binh ở đây lại trợ cấp họ ổn định tiền kì sinh hoạt sẽ trở thành ví dụ cho sự quan tâm của vương quốc đối với binh sĩ có công với quốc gia.
Lạc An Bình quan sát trong những gia tộc bát phẩm đến đây đại đa số gia chủ căn cơ đều là thượng phẩm trung đoạn, một ít còn là cực phẩm mệnh căn. Mặc dù đã xuất ngũ nhưng thói quen nề nếp khi còn trong quân vẫn có. Có đặc điểm chung của 30 cái gia tộc này là nữ tính chiếm đến 6 thành nhân khẩu. Nam tính tập trung ở 20 tuổi trở xuống và lão nhân chỉ còn thọ nguyên không quá mười năm. Đặc biệt nữ tính bên trong một số mệnh căn không thấp nhưng tu vi chỉ có Khai Mạch tầng 2 tầng 3 lộ rõ thiếu thốn tài nguyên cùng không đặt quá nhiều thời gian tu hành.
Tại Thái Sơ Trạch, Lạc An Bình tiễn xong các đại lão trong liên quân thống nhất ngày khởi hành lại cùng Vương Ngọc Lộ và Hằng Yên lão tổ nói
“Lão tổ ta thấy các gia mới chuyển đến có không ít goá phụ tư chất không thấp hơn nữa tuổi tác vẫn còn trẻ. Trong tộc chúng ta thế hệ trước có vài người vẫn trong độ tuổi còn khả năng sinh dục hậu bối ta kiến nghị để họ tái giá vì Lạc gia góp thêm chút sức lực.”
“An Bình mấy cái kia gia hoả đã hơn 60 cố gắng lắm sinh ra mấy cái hài tử vừa dễ dàng xuất hiện trưởng bối tiểu niên, hậu bối lão niên. Hơn nữa dễ tạo thành dị nghị lan ra ngoài, nếu xảy ra vấn đề này bao lâu nay thanh danh mà Lạc gia xây dựng mất hết.” Hằng Yên lão tổ phản đối
“Chuyện này ta dự định trước để Cổ Thành cùng Trường Sơn cưới vài cái tư chất trung thượng phẩm mệnh căn đồng thuộc tính để họ vì gia tộc làm thêm cống hiến. Chủ yếu nhắm vào tuổi tác thích hợp người ghép cặp. Sau này ngoài quần đảo tán tu kia mở chi nhánh tạo cho họ một thân phận mới đến đó lập nghiệp.” Lạc An Bình nói