Ta vừa sợ vừa lo, nơm nớp đi đến nơi phát ra ánh sáng,
Ta thấy thứ ánh sáng đó có màu xanh lục và màu đỏ xen lẫn, đến từ trong một ngã rẽ bên trái.
Vừa tới chỗ rẽ, ta vội dừng lại và nép sát vào mặt tường, từ từ thò đầu ra và kinh ngạc- Có bóng người bên trong làn sáng, họ bé bằng nắm tay và bay lơ lửng trên không. Cả hai vây quanh một người khác, chính là Vô Danh.
- Chuyện gì vậy ?-Ta tự lẩm bẩm, cố gắng không phát ra tiếng.
Trông sơ qua thì 2 con đó giống với tinh linh.
Chúng hút ra và hấp thụ cái khí gì đó từ Vô Danh và khiến cô ấy đau đớn.
Không ổn! Chắc chắn không ổn! cứ thế này thì Vô Danh chết mất. Nhưng cũng lạ là cô ấy không có phản ứng, chỉ ngồi yên chịu trận. Giống như cô ấy đang ngủ vậy.
Ta cần cứu cô ấy. Tuy nghĩ vậy nhưng cái gì đó khiến lòng ta chùn lại và vô thức bước lùi về sau
Bốp ….Tiếng gì vậy? Hình như ta giẫm phải cái gì đó rồi! Ta đưa mắt nhìn xuống dưới chân.
Bịch Cái này làm ta phát khiếp, không tự chủ được bản thân mà ngồi phịch xuống – xương…quá trời xương luôn a! Nhưng không chỉ xương người, còn xương động vật nữa…Nhưng cái đầu lâu to …rất to…hình như của một con quái thú nào đó….chỉ riêng phần sọ nó thôi là đã to gấp đôi con yêu khuyển kia. …Chẳng lẽ do hai con tinh linh kia làm sao ???? Tránh vỏ dưa trượt vỏ dừa!!
Nhưng như vậy tức là….
- VÔ DANH !!!! – Không biết tại sao, trước khi ta nhận ra thì cơ thể ta đã nhảy vào trong đó và hét toáng lên –Buông cậu ấy ra!!!! – Sau đó, ta chen vào giữa Vô Danh và chúng.
Hai con tinh linh kia giật mình, nhìn ta kinh ngạc :
- Tại sao ngươi vẫn bình yên vô sự vậy?
- Hả -Ta ngạc nhiên đáp – Chứ ta chúng phải bùa mê các người mới là bình thường sao ?-Thực sự ta không hiểu sao lúc đó mình lại có thứ khẩu khí mạnh như vậy, dù biết chắc có thể chết không toàn thây…
- ….-Hai con tinh linh trơ như phỗng, sau đó reo lên :
– Thật tốt! có người không bị ảnh hưởng kìa
-!!! Tuyệt quá!!!
- ….Hở ? – Chúng vui mừng như vậy là thế nào ?
Hai con tinh linh nhìn tôi mỉm cười…..
------*
Mấy trăm năm trước, có một cậu bé sống trong hoàn cảnh khốn khổ, mẹ cậu ta là một kỹ nữ, đi giao hoan với một con Dị Quỷ rồi sinh ra cậu ta. Cậu ta được coi là điềm xui rủi, bất kỳ ai nhìn vào ánh mắt của cậu sẽ gặp Đại nạn trong 3 ngày. Vì thế mà từ nhỏ, cậu đeo một ruy băng trên mắt và sống buộc mình vào bóng tôi. Cậu luôn bị mọi người xa lánh , hắt hủi, không được đi học. Cậu luôn mong muốn được học chữ, ngày nào cũng thò thụt ở những lớp học, rồi bị bọn học trò cười nhạo, khinh rẻ, có đứa dùng đá ném vào đầu cậu. Rồi một năm dịch bệnh tràn lan, người chết như rạ, và chính cậu cũng mắc bệnh, thế là cậu bị mẹ đuổi ra khỏi nhà. Cậu bé đi lang thang, cố gắng xin vào làm việc dù không công cũng được để có thể kiếm một chỗ dung thân, hoặc chí ít cũng muốn xin họ ít thức ăn hoặc manh áo ấm.Nhưng không một ai chấp nhận cậu, họ đuổi cậu đi không thương tiếc và thậm chí sỉ vả cậu bé. Cậu luôn nhẫn nhịn, cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng nó đã quá giới hạn khi một lũ nhóc nhạo báng và bắt nạt cậu., trong cơn giận dữ hận thù, cậu đã GIẾT TẤT CẢ HỌ và phải trả giá cho hành động đó bằng cái án Tử Hình.
Lúc trên tử đài, vô vàn thanh gỗ vót nhọn lao đến đâm xuyên cơ thể cậu ta. Trước lúc chết, cậu bé căm phẫn nói rằng " Một ngày nào đó, ta sẽ trở lại. Tất cả các người sẽ phải chết dưới tay ta!"
Và lời nói đó đã thành hiện thực. Cậu ta tái thế với thân phận Oán Niệm thú- một con vật mang mình rắn và chân nhện, một con vật vô cùng to lớn, từ khi sinh ra đã dài 18 mét và kích thước tăng lên theo từng năm tháng . Đây chính là nơi cậu ta tái sinh, cũng vì thế nơi này gọi là Động Oán Niệm-là nơi hội tụ sự thù hận, giận dữ. Bất cứ ai tới đây đều bị ảnh hưởng bởi Hận khí mà Oán Niệm Thú để lại và lúc ngủ ở đây sẽ gặp lại những ký ức đáng sợ nhất cuộc đời họ, cứ như vậy, họ bị chính ký ức đó giam cầm, mãi mãi không thể tỉnh dậy. Hoặc như lúc chưa ngủ mà bị lạc đường ấy, loăng quăng loạng quạng tới chỗ Oán Niệm Thú, với lại cái hang này chẳng khác gì mê cung nên lạc đường cũng nhiều. Bình thường như vậy thì họ sẽ trở thành miếng mồi ngon cho Oán Niệm Thú. Nghe nói là sau khi đã trở thành một con quái vật khổng lồ, cậu ta trở về ngôi làng cũ và tàn sát tất cả người dân ở đó.
--------*
-Vậy...- Ta lắng nghe 2 tinh linh kể lại câu chuyện, mồ hôi ướt đầm như tắm, liếc mắt ra đống xương- Con quái vật đó đã ăn họ sao?
-Phải , đây là những nạn nhân của nó.- 2 tinh linh đáp, như thấy được vẻ sợ hãi hiện mặt ta, họ nói- Nhưng yên tâm đi, Oán Niệm thú mấy trăm năm trước đã bị bắt lại và bỏ vào ngục ở Ma Giới rồi. Còn đây đa số là chết rồi xác phân hủy thôi.
-Phù...- Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại giật mình - Vậy hai người ở đây làm gì?
Hai con tinh linh buồn bã đáp :
-Mẹ chúng tôi là vương phi của Thiên Đế, không hiểu tại sao lại bị vu oan, bị đày tới đây, lúc đó bà ấy đã bị Oán Niệm thú cắn chết, Thiên Đế nói rằng chúng tôi có thể khiến cho ai đó không bị chết bởi hận khí thì sẽ thả tự do.Vậy nên mỗi đêm có người bị lạc đường rồi ngủ ở đây, lúc họ đang bị Ác mộng quấy phá thì chúng tôi tới để hút hận khí tỏa ra từ nạn nhân, tránh cho họ chết nhưng chưa bao giờ thành công.
-Cô là người đầu tiên không chết vì hận khí.- Tinh linh đỏ nói.
-Thậm chí là không bị ảnh hưởng!- Tinh linh xanh tiếp lời.
-.....- Trong khi đó ta đứng hình...ta biết vì sao ta không bị ảnh hưởng rồi...thì có nhớ cái quái gì đâu mà ảnh với hưởng...Mà khoan
Nhưng hình như ta cũng bị ảnh hưởng thì phải ....."Những người nhìn thấy mặt tớ đều chết cả rồi" Câu nói đó bây giờ nhắc lại cũng lạnh cả xương sống.
-Hai người tên gì? - Ta hỏi
-Tôi là Hỏa Hỏa. -Tinh Linh đỏ mỉm cười và kéo tinh linh xanh- Đây là Phong Phong!
Sau đó họ nói :
-Từ giờ chúng tôi sẽ nhận cậu làm chủ nhân !
-Cái gì- Ta kinh ngạc hỏi lại dù chắc rằng mình nghe rất rõ
Nhưng họ có vẻ không màng đến và hát hò ầm ĩ.
-Này 2 cậu...có cách nào cứu cô ấy không ? - Ta nhìn Vô Danh lo lắng.
Cả hai im bặt...,
-Làm ơn đi! Tôi muốn cứu cậu ấy! - Giọng nói ta cất ra như van vỉ.
Một lúc sau, Hỏa Hỏa mới ấp úng nói :
-Cách thì cũng có...,nhưng rất nguy hiểm..-Dường như ta cảm nhận được sự e ngại trong câu nói đó, một sự e ngại rất lớn, thậm chí mang cả tính sợ hãi.