Chương 203: Chương 199

Editor: Anh Thơ

Vì Tiểu thế tử Dĩ Huân vô cùng thích Kiều Kiều lại còn đưa ra yêu cầu "quá đáng" như thế cho nên Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia cảm thấy áp lực rất lớn. Bất luận thế nào thì bọn họ cũng phải che trở Kiều Kiều thật kỹ, tuyệt đối không thể để cho tên tiểu thế tử Dĩ Huân kia đem Kiều Kiều đi, bất luận thế nào cũng không thể!

Nhưng bất luận thế nào thì hai cậu bé cũng vẫn phải đến Thượng Thư Phòng, Dĩ Huân nắm chắc cơ hội đó, mỗi ngày đều phải đi gặp Kiều Kiều, cho dù nàng đang ngủ cũng phải chờ nàng tỉnh dậy.

Ngược lại, Tịch Nguyệt không hề ngăn cản chuyện này, dù sao cũng chỉ là trẻ con, chuyện thành thân nhất định là không thể nhưng cũng không cần thiết phải không cho gặp mặt!

Nhị hoàng tử của Địch Ngõa cũng không thể nào nán lại lâu ở Nam Thấm, dù sao rất nhiều nguyên nhân khách quan không cho phép. Mấy ngày sau liền nghe được tin tức đám người Nhị hoảng tử đang thủ thập hành lý, chuẩn bị khởi hành.

"Nương, vì sao chúng ta lại phải đi! Ở thêm vài ngày không được sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dĩ Huân đau khổi nhìn Nhị Vương phi.

Nếu như rời di thì không thấy được Kiều Kiều rồi.

Mấy ngày nay Kiều Kiều mới có chút quen thuộc với cậu, nếu bọn họ ở lại vài ngày nữa, nói không chừng, nói không chừng Kiều Kiều sẽ đồng ý gọi cậu là ca ca rồi.

Cậu bạn nhỏ này suy nghĩ rất lạc quan.

"Dĩ Huân ngoan. Con thích Kiều Kiều thì sau này chúng ta có thể trở lại thăm cô bé! Nếu như chũng ta còn không khởi hành thì Hoàng gia gia của con sẽ sốt ruột." Nhị Vương phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình, khuyên nhủ.

Dĩ Huân vốn là đứa bé hiểu chuyện, nghe Nhị Vương phi nói vậy thì cắn môi.

"Chúng ta mang Kiều Kiều đi có được không? Con rất thích Kiều Kiêu, nàng thật mềm mại, thật đáng yêu. Còn biết cắn người, biết trừng người khác." Dĩ Huân mong chờ nhìn Nhị Vương phi.

Cậu bé là hoàng tôn, không phải sao? Bọn họ lén mang Kiều Kiều đi cũng không được sao?

Nhị Vương phi nhìn con trai của mình, lắc đầu cười, tiểu tử này, biết cắn người biết trừng người cũng là ưu tiểu sao?

"Không được. Kiều Kiều là tiểu công chúa của Nhan Thấm, chúng ta không thể mang nàng đi. Con ngoan!"

Nghe thấy không có hy vọng, Dĩ Huân bất đắc dĩ cúi đầu, không biết trong lòng nghĩ gì.

Nhị Vương phi nhìn cậu cuối cùng cũng không quấn lấy chuyện này nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Đứa bé này sao lại cố chấp như vậy chứ!

Thực ra lúc trước nàng cũng đã nói chuyện này với trượng phu, ngay cả Nhị hoàng tử cũng cho rằng nếu có thể kết thân thì đương nhiên là tốt nhất như vậy thì bọ họ sẽ có trợ giúp rất lớn.

Nhưng mà Cảnh Đế và Thẩm Hoàng hậu người ta căn bản không có ý này.

Sau đó lại suy nghĩ, thực ra cũng không khói lý giải, không biết vì sao mà hoàng tộc Nam Thấm rất ít công chúa, nếu như thiếu thì đó chính là bảo vật quý giá.

Thẩm Hoàng hậu được sủng ái, tiểu công chúa này đương nhiên là càng được sủng ái hơn, nhìn thái độ của người trong cung là có thể biết.

Khả năng bọn họ cho nàng đi hòa thân căn bản là bằng không!

Bình tính mà xem xét, Nhị vương phi nghĩ nếu như để cho con gái của mình gả đi xa như vậy, cả đời cũng không gặp được mấy lần thì nàng cũng không nỡ.

Ngày khởi hành.

Tịch Nguyệt đương nhiên là không đưa mấy đứa bé theo, không phải là không tiện mà cũng không nhất thiết phải đưa theo.

Nhìn một nhà Nhị Hoàng tử Địch Ngõa đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi, Tịch Nguyệt đứng sau lưng Cảnh Đế mỉm cười.

Đợi Cảnh Đế và Nhị hoàng tử nói lời tạm biệt xong, Dĩ Huân đứng sau lưng Nhị hoàng tử nhìn Cảnh Đế nói: "Hoàng Thượng. Đợi con trưởng thành tới cưới Kiều Kiều được không?"

Giọng nói rất lớn, không chỉ Cảnh Đế mà mấy vị đại thần sau lưng Cảnh Đế cũng nghe được.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Dáng vẻ của Cảnh Đế cũng không có gì bất ngờ, cười nói: "Chỉ sợ rằng không được. Khi Chiêu Dương công chúa của ta còn nhỏ thì trẫm đã đồng ý với Hoàng Hậu rằng tuyệt đối không để cho Chiêu Dương công chúa lấy chồng xa. Chúng ta đều hy vọng nàng có thể ở lại kinh thành, ở lại bên cạnh chúng ta."

Tuy đối phương chỉ là đứa bé nhưng Cảnh Đế trả lời rất nghiêm túc, thực ra hắn cũng có suy nghĩ của mình. Lời này không chỉ nói cho một đứa bé nghe mà cũng đồng thời nói cho cả hai vợ chồng Nhị hoàng tử nghe.

Đánh chủ ý lên người Chiêu Dương công chúa? Không có cửa đâu.

"Con dùng muội muội của con đổi cũng không được sao?" Tiểu thế tử Dĩ Huân tội nghiệp hỏi.

Cảnh Đế cười: "Quả là trẻ con."

Nhị hoàng tử thấy con trai của mình như vậy cũng rất xấu hổ, lau mồ hôi cười nói: "Để Hoàng Thượng chê cười rồi. Đứa bé này tính tình chân chất, đúng là mấy ngày hôm nay đã đặt tình cảm của mình vào."

Cảnh Đế cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, dường như vẫn chưa coi chuyện này là một chuyện quan trọng: "Trẻ con thôi mà! Đều là như vậy. Vũ Nhi của ta cũng thường nói tương lai muốn thành thân với muội muội, lời của trẻ con sao có thể xem là thật. Nếu như thực sự để cho thằng bé thành thân với muội muội thì hoàng tộc Nam Thấm ta đúng là làm trò cười cho người khác rồi. Thực ra trẻ còn nào hiểu cưới có nghĩa là gì."

"Đúng vậy." Nhị hoàng tử cũng cười.

"Con hiểu mà, Nghiêm Vũ không thể cưới Kiều Kiều vì hắn là ca ca, nhưng con không phải ca ca của Kiều Kiều, con có thể cưới Kiều Kiều." Dĩ Huân cắn môi đi tới bên cạnh Cảnh Đế, bàn tay nhỏ nắm chặt, nói.

Cảnh Đế cười sờ đầu của cậu, thằng bé này đúng là một tiểu tử ngang ngược.

"Nhưng mà vừa rồi trẫm cũng đã nói rồi, không muốn gả nàng đi xa. Phò mã tương lai của Kiều Kiều phải ở rể Nghiêm gia ta."

Cảnh Đế vừa nói ra, đừng nói là Nhị hoàng tử, ngay cả các vị đại thần ở phía sau cũng kinh ngạc không thôi.

Thực ra Chiêu Dương công chúa được sủng ái như vậy, bọn họ cũng đã từng nghĩ nếu như trong nhà có đứa bé nào phù hợp thì tương lai cũng có thể cưới được công chúa.

Nhưng mà hôm nay nghe Hoàng Thượng nói thẳng như vậy, lúc trước cũng biết Hoàng Thượng sủng ái Chiêu Dương công chúa nhưng lại không ngờ lại sủng ái đến mức độ này.

Nếu như là ở rể thì những nhà cao cửa rộng làm sao dám cưới công chúa?

"Ở rể là gì?" Dĩ Huân nghiêng đầu hỏi.

Lại suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn phụ mẫu của mình: "Là giống như An Vũ cô cô sao?"

Nhị vương phi gật đầu.

Cậu nhóc này dường như bắt đầu rối rắm. Đối với đứa bé này, Cảnh Đế có vài phần kiên nhẫn, cũng không thấy bất mãn.

Nhưng mà cậu nhóc này cũng không nghĩ quá lâu, ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố: "Con đồng ý. Con có thể ở rể, để cho con cưới Kiều Kiều được không?"

Thậm chí ngay cả Nhị Hoàng tử cũng không ngờ con trai mình lại nói như vậy.

Cảnh Đế nhìn khuôn mặt kiên nghị nhỏ nhắn của cậu, trầm ngâm một chút: "Bây giờ con còn nhỏ, hiểu cái gì chứ!"

"Con hiểu mà!"

Nhìn mọi người một cái, Cảnh Đế thấp giọng nói: "Bây giờ con còn nhỏ, không hiểu thế nào là ở rể. Nếu như con trưởng thành rồi mà vẫn đồng ý ở rể thì tới Nam Thấm đi. Nếu như con có thể có được trái tim của con gái bảo bối của trẫm thì trẫm sẽ không ngăn cản."

Dĩ Huân mạnh mẽ gật đầu: "Con đồng ý, con nhất định sẽ đồng ý. Nàng sẽ thích con, con là giỏi nhất."

Tất cả mọi người nghe thấy lời này thì đều bật cười, đúng là trẻ con.

"Hoàng Thượng, người để cho con gặp Kiều Kiều một lần được không?"

Hôm nay Kiều Kiều cũng không được bế ra ngoài.

Cậu nhóc nghĩ một chút, quỳ xuống cầu xin: "Để cho con gặp Kiều Kiều đi, con trở về Địch Ngõa sẽ rất lâu không được gặp nàng. Cầu xin người."

Bình thường thì Cảnh Đế sẽ không đồng ý nhưng mà nhìn đứa bé này, Cảnh Đế lại cảm thấy đồng ý cũng không có chuyện gì.

Dù sao đây cũng là người theo đuổi đầu tiên của con gái hắn.

Gật gật đầu.

Cậu nhóc nhảy lên hoan hô một tiếng.

Không lâu sau chỉ thấy Kiều Kiều được bế ra ngoài, không có Tiểu Ngũ Nhi và Tiểu Tứ Nhi.

Kiều Kiều được bế ra ngoài cảm thấy rất vui vẻ, dọc đường đều cười khanh khách.

Thấy Cảnh Đế và Tịch Nguyệt, nàng vươn tay về phía Cảnh Đế: "Phụ hoàng...."

Mỗi lúc như thế này Tịch Nguyệt đều cảm thấy ghen tị, nha đầu kia.

Cảnh Đế cũng không quản nhiều, ở trước mặt triều thần và đám người Địch Ngõa, đưa tay đón lấy con gái của mình.

"Kiều Kiều ngoan."

"Con có thể bế Kiều Kiều một chút được không, chỉ một chút, một chút mà thôi, con sẽ không làm rớt nàng." Dĩ Huân nóng vội nói. Cậu bé sắp phải đi, cậu bé muốn nói lời từ biệt với Kiều Kiều.

Cảnh Đế nhìn con gái nhỏ mềm mại của mình: "Kiều Kiều để cho ca ca ôm con một chút được không?"

Kiều Kiều quay đầu dán vào bả vai Cảnh Đế.

Tiểu Dĩ Huân cắn môi: "Kiều Kiều, ta ôm muội một chút được không? Ta sắp phải đi rồi, về sau muội sẽ không nhìn thấy ta nữa rồi. Kiều Kiều...."

Trong lời nói hàm chứa ủy khuất, thân là tiểu hoàng tôn được sủng ái nhất Địch Ngõa, cậu bé chưa bao giờ bị xem nhẹ như vậy.

"Kiều Kiều...."

Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ cậu bé như vậy thì mở miệng: "Kiều Kiều để cho ca ca bế một chút đi."

Tuy Kiều Kiều rất thân cận với Cảnh Đế nhưng lại nghe lời Tịch Nguyệt nhất.

Cô bé do dự một chút nhưng vẫn quay đầu lại, chu môi nhìn Dĩ Huân.

Cảnh Đế cúi người xuống, Dĩ Huân vội vàng đi qua bế Kiều Kiều: "Kiều Kiều thật đáng yêu!"

Lại nghĩ đến cô nhóc này hôn nhẹ Nghiêm Vũ thì trông mong nhìn nàng: "Ca ca sắp phải đi rồi, Kiều Kiều hôn nhẹ ca ca một cái được không?"

Cảnh Đế nhíu mày, nhóc con này đúng là được voi đòi tiên!

Hai năm qua tiếp xúc với mấy đứa bé nhiều nên tình tình hắn cũng tốt hơn. Nếu như là trước kia thì hắn sẽ không thân cận với mấy đứa bé, loại đề nghị như của tiểu thế tử này lại càng không được đồng ý.

"Kiều Kiều, hôn nhẹ ta một cái giống như muội hôn Nghiêm Vũ ca ca được không?"

Kiều Kiều nhìn cậu bé, nhíu mày, miệng nhỏ chu lên, bàn tay nhỏ lúc buông lỏng lúc nắm chặt. Cuối cùng giống như ước nguyên của tiểu thế tử, hôn nhẹ một tiếng vang dội lên mặt của Dĩ Huân. Sau đó lập tức vươn tay về phía phụ hoàng của mình hô hai tiếng: "Ôm ôm."

Cảnh Đế đón lấy cô bé liền nghe thấy Tiểu Dĩ Huân lớn tiếng nói: "Kiều Kiều cũng thích con. Trưởng thành con sẽ tới cưới Kiều Kiều."

Bất luận bọn nhỏ nói cái gì thì cũng chỉ là vui đùa mà thôi, Cảnh Đế không có hứa hẹn cũng không có cái gì là có giữ lời hay không, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Nếu như Nhị hoàng tử của Địch Ngõa không lên ngôi Hoàng đế thì Dĩ Huân lại càng đừng nghĩ đến chuyện cưới Kiều Kiều.

Con trai của một vương gia của tiểu quốc dị tộc còn không bằng con trai của một đại thần nước mình, chuyện này không liên quan gì đến thân phận mà chỉ là tình hình thực tế mà thôi.

Rốt cuộc một nhà Nhị hoàng tử Địch Ngõa cũng rời đi, Cảnh Đế nghĩ đến hiệp nghị mà hai người đã thương lượng, mỉm cười.

Nhị hoàng tử này là một người rất hiểu chuyện, cũng là một người thông minh, Cảnh Đế không ngại làm láng giềng với một người thông minh như vậy.

Mấy năm nay, kinh nghiệm triều đinh cho hắn hiểu rằng đấu cùng với kẻ ngu xuẩn cũng là một cách tự hạ thấp bản thân bình.

Biên cảnh của hai ngước cạnh nhau, đấu cùng với Nhị hoàng tử không bằng hai người liên thủ, cùng giúp đỡ nhau.

Tuy sức mạnh của Địch Ngõa kém xa Nam Thấm nhưng thiên hạ này cũng không phải chỉ có hai nước. Người khác không thể tưởng tượng được lực chấn nhiếp khi hai nước liên thủ.

Bọn họ không cần làm gì, chỉ cần chung sống hòa bình là đã có thể khiến cho các quốc gia khác không dám vọng động, lại càng có thể bảo vệ dân chúng an ổn.

Lão hoàng đế của Địch Ngõa biết điều này, hai bên đều hiểu ngầm như vậy, đối với vị vua mới sắp được chọn, Cảnh Đế cũng hy vọng là như vậy.