Chương 202: Chương 198

Editor: Anh Thơ

Nhị hoàng tử này ra ngoài vốn là mang danh nghĩa đến thăm muội muội của mình, kết quả người còn chưa tới thì kinh thành thì muội muội đã chết, đương nhiên là hắn không có lý do gì để nán lại Nam Thấm.

Nhưng Cảnh Đế nói cũng dễ nghe, đường xa mà đến thì không thể vừa tới đã đi, vẫn là ở lại thêm mấy ngày, thuận tiện tra rõ nguyên nhân cái chết của công chúa.

Nhị hoàng tử vui vẻ đồng ý.

Tịch Nguyệt nhìn hai người giả vờ giả vịt như vậy, trong lòng buồn cười. Nhị vương phi xem ra cũng có chút cảm tình với công chúa La Lệ Toa, ngày hôm trước không hỏi nhưng ngày hôm nay lại hỏi thăm về công chúa.

Tịch Nguyệt khó xử nhìn nàng, cuối cùng nói thẳng rằng mình cũng không rõ lắm, dù sao công chúa La Lệ Toa này cũng chỉ ở trong cung có vài ngày.

Nhị vương phi suy nghĩ thấy cũng đúng, không khỏi hơi ủ rũ.

Nhưng cho dù trong lòng có khó chịu thì cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Hoàng hậu Nam Thấm vì vậy điều chỉnh lại biểu tình.

"Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử trong thật tuấn tú tài giỏi, quả thực giống Hoàng thượng." Vương phi Địch Ngõa nhìn thấy hai đứa bé trong yến hội, thấy hai cậu bé nho nhã lễ độ, hoàn toàn trái ngược với trẻ con ở Địch Ngõa.

Theo lý thuyết, Tịch Nguyệt không phải là mẹ đẻ của Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia lại còn có con ruột của mình, khi nghe thấy người khác khen như vậy thì sẽ không vui nhưng Tịch Nguyệt lại không như vậy. Vì nàng và hai đứa bé rất thân thiết nên nàng cũng vô cùng vui mừng.

Nhị Vương phi nói xong cũng phát hiện ra mình nói như vậy không tốt lắm, vội vàng đổi lời khác: "Nghe nói ba bào thai của Hoàng hậu nương nương rất đáng yêu, không biết ta có may mắn được gặp hay không! Lúc tới đây, Dĩ Huận nhà ta cũng ầm ĩ muốn gặp tiểu muội muội. Nghĩ lại, có lẽ nương nương không biết, cái thai thứ hai này của ta cũng là song bào thai."

Tịch Nguyệt quả thực không biết điều này, nghe được thì cười nói: "Đương nhiên là có thể."

Nhị hoàng tử Địch Ngõa này mang theo hai đứa con trai qua đây, Tịch Nguyệt cho rằng vì bọn họ chỉ có hai đứa con, ngược lại không ngờ lại không phải như vậy.

Tịch Nguyệt dẫn theo mấy người về Phượng Tê Cung, trên đường thẳng thắn nói: "Bản cung cho rằng Nhị Vương phi chỉ có hai đứa bé, đúng là không ngờ lại không phải như vậy."

Nhị Vương phi gật đầu: "Ta đã là mẫu thân của bốn đứa bé rồi. Lần này đi theo tới đây là lão đại và lão nhi, hai đứa nhỏ thì không đi theo."

Sau đó Nhị Vương phi đơn giản thuật lại, thì ta cái thai thứ hai của Nhị Vương phi cũng là một đôi long phượng thai nhưng mà vì lúc khởi hành đến đây thì thân thể của tiểu cô nương kia không tốt lắm cho nên phải ở lại Địch Ngõa, đứa con nhỏ nhất là con trai cũng ở lại.

Tịch Nguyệt không có ngây thơ như vậy, nghĩ lại, hai đứa bé không đến đương nhiên là vì nguyên nhân khác. Nói không chừng đó là do lão Hoàng đế của Địch Ngõa đề phòng con trai của mình.

Triều đình tranh đấu, xưa nay đã như vậy.

Đối với chuyện này, Tịch Nguyệt không hỏi nhiều. Hai đứa con trai của Nhị vương phi đầu trầm mặc ít nói đi theo sau Nhị Vương phi.

Bước vào Phượng Tê Cung cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên.

Dân phong của Địch Ngõa dũng mãnh, các nuôi nấng đứa bé đương nhiên cũng khác Nam Thấm nhưng mà dù sao cũng là trẻ con, nghe nói có tiểu đệ đệ tiểu muội muội nhưng mà chưa được gặp thì ánh mắt cũng có vài phần tò mò.

"Hạnh Nhi, bảo Chu ma ma bế ba đứa bé qua đây."

Giờ này hẳn là bọn nhỏ cũng đã tỉnh ngủ rồi.

Không lâu sau chỉ thấy ba đứa bé gần hai tuổi được bế ra ngoài.

Tiểu Kiều Kiều không có khuôn phép quay trái quay phải giống như là muốn trực tiếp xuống đi,.

Dĩ Huân tự nhiên tiêu sái đi đến bên người ba đứa bé, nghiêng đầu nhìn nhìn, hồi lâu nhìn Tịch Nguyệt và Nhị Vương phi: "Nương, Hoàng hậu nương nương, tại sao dáng vẻ của bọn họ lại không giống nhau?"

Lại nghĩ một chút, bổ sung: "Đệ đệ và muội muội của con trước đây dáng vẻ giống nhau như đúc, hiện tại cũng rất giống nhau nha! Có lúc để trêu chọc người khác con còn đổi y phục của bọn họ cho nhau để lừa mọi người đấy."

Hồng Huân ở bên cạnh cũng gật đầu.

Hai cậu bé như vậy lại khiến cho mọi người bật cười. Nhị Vương phi cười mắng: "Con đúng là nghịch ngợm."

Tịch Nguyệt giải thích: "Thực ra ba bào thai cũng không nhất định là lớn lên giống nhau. Hơn nữa mặc kệ là con gái sinh ra lại có mặt như con trai hay con trai có mặt như con gái thì chúng ta cảm thấy đều không tốt. Hiện tại như vậy không phải rất tốt sao? Ba đứa bé không giống nhau cũng bớt được rất nhiều chuyện."

Dĩ Huân nhìn Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, con có thể sờ sờ nàng không?"

Tịch Nguyệt gật đầu cười: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà con phải nhẹ một chút nha, tính tình của Tiểu Kiều Kiều không được tốt lắm!"

Đây là lời dặn dò, cũng là lời nhắc nhở.

Dĩ Huân nghiêm túc gật đầu.

Nhẹ nhàng lấy tay chọc hai má Kiều Kiều một chút, ưm, thật mềm mại nha.

Có lẽ là vì xúc cảm quá tốt nên Dĩ Huân lại chọc lần nữa, tuy rằng lực vẫn rất nhẹ nhưng có lẽ vì không quen cậu bé cho nên Kiều Kiều hơi mếu máo nhưng cũng không khóc ra.

" A a a! Ôm ôm..." Tiểu Tứ nhi ở bên cạnh khoa tay múa chân phát ra âm thanh vui sướng.

Nhìn bé trai một cái lại nhìn bé gái, Dĩ Huân lần thứ ba vươn tay về phía Kiều Kiều.

"A..."

Ba lần bốn lượt chọc nàng, Kiều Kiều tỏ vẻ mình rất tức giận, tiểu công chúa yếu ớt nhưng tính tình không tốt hung hăng cắn "kẻ phạm tôi" một cái, khiến cho Dĩ Huân kêu to một tiếng.

Kiều Kiều nhỏ như vậy, mới chỉ mọc bốn cái rằng, cắn cũng không thể đau đến mức độ đó, chỉ là vì bị bất ngờ bởi động tác đột nhiên của Kiều Kiều mà thôi.

Nhìn cậu bị cắn, Hồng Huân ở bên cạnh cười cong mắt.

"Hả? Ca ca bị cắn ~" Trong lời nói tràn đầy ý trêu chọc! Vỗ tay!

Kiều Kiều trừng to mắt nhìn Dĩ Huân, tay nhỏ múa may một chút: "A a a..."

Thực ra nàng có thể nói những từ đơn giản nhưng mà rất kỳ lại là nàng hoàn toàn không muốn nói chuyện với tái tên nhóc mà nàng không qurn này!

Dĩ Huân nắm tay mình, nhìn Kiều Kiều không hề động đậy, Tịch Nguyệt sợ đứa bé không hiểu chuyện vội nói:

"Mặc dù là ngày xuân nhưng vẫn hơi lạnh, đều lên giường sưởi ngồi đi."

Lúc này tiểu thế tử Dĩ Huân quay đầu trông mong nhìn mấy người lớn: "Nàng tên là Kiều Kiều sao? Thật đáng yêu!"

Phì!

Trong lòng mọi người đều cười trêu chọc, đứa bé này!

Tịch Nguyệt nhìn ánh mắt của tiểu thế tứ thì biết cậu nhóc này thực sự không tức giận, không những không tức giận mà ngược lại còn có dáng vẻ rất vui mừng.

Chẳng lẽ bị cắn cũng có thể vui mừng? Thực khó hiểu!

Đặt mấy đứa bé cùng một chỗ, quả nhiên Dĩ Huân đặc biệt thích đùa với Kiều Kiều nhưng cũng rất rõ ràng rằng Kiều Kiều không thích để ý đến cậu bé. Không chỉ không để ý mà thính thoàng còn vẫy vẫy quả đấm với hai huynh đệ Địch Ngõa.

Đúng là giống như động vật nhỏ.

Mấy đứa bé chơi đùa không bao lâu thì liền nghe thấy tiếng Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đến đây.

Nghe được tiếng Nghiêm Vũ, Kiều Kiều vương tay ra gọi: "Ca ca, ca ca...,."

"Nàng có thể nói sao?" Dĩ Huân giật mình ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tịch Nguyệt.

Chẳng lẽ cậu bé vẫn cho rằng Kiều Kiều chưa nói được sao?

Tịch Nguyệt nghĩ đến đây thì nhìn thoáng qua Nhị Vương phi, hai người đều nở nụ cười.

"Vậy tiểu thế tử cảm thấy tiếng gọi ca ca vừa rồi kia là do Tiểu Tứ nhi gọi sao?"

"Nàng luôn a a cho nên ta nghĩ rằng nàng còn chưa biết nói!" Lại nhìn Kiều Kiều, bế nàng dậy, nói: "Gọi ca ca nha, Kiều Kiều ngoan, gọi ta là ca ca"

"Muội muội của ta mới không gọi ca ca lộn xộn." Một giọng nói vang lên.

Nghiêm Vũ chạy nhanh đến bên giường sưởi, chỉ thấy Kiều Kiều nhanh nhẹn bò về phía Nghiêm Vũ lộ ra bốn cái răng nhỏ, nhào về phía Nghiêm Vũ.

Vì có cung nữ ở bên cạnh giường sưởi che chở cho nên Tịch Nguyệt cũng không lo lắng, lại nhìn khuê nữ của mình chảy nước miếng hôn lên, cọ đến mức mặt của Nghiêm Vũ toàn là nước miếng.

Khuôn mặt nở nụ cười lớn: "Ca ca."

Dáng vẻ nhiệt tình đáng yêu như vậy khiến cho ánh mắt Dĩ Huân phát sáng, không ngừng hâm mộ.

"Kiều Kiều, ta bế ngươi có được không? Ca ca bế ngươi được không?"

Cậu bé vỗ tay về phía Kiều Kiều nhưng tiểu cô nương kiêu ngạo này không chịu liếc cậu một cái, không chỉ không chỉ không chịu liếc cậu mà còn gọi Nghiêm Gia: "Ca ca."

Đây đúng là muốn khiến người ta tức giận mà.

Nhưng Dĩ Huân bị ghét bỏ lại không hề nổi giận, nhìn về phía Nghiêm Vũ: "Để cho ta bế nàng một lát đi."

"Bản thân ta sẽ tự bế muội muội, ta mệt thì còn có Gia Nhi."

Nghiêm Gia vội vàng gật đầu, cậu sẽ không để cho cái tên không biết từ đâu chui ra này ôm Kiều Kiều đâu.

Gương mặt Dĩ Huân nhăn thành một đống, miệng nhỏ hơi chu lên: "Để cho ta ôm một chút đi, ta dùng muội muội của ta đổi với ngươi."

Tịch Nguyệt nghe đến đây lại càng cảm thấy buồn cười, mấy đứa bé này đúng là thú vị.

Nghiêm Vũ nhìn tiểu thế tử Hồng Huân ở bên cạnh, nhíu mày: "Hắn là muội muội của ngươi sao? Nhìn không ra! Ta còn tưởng là bé trai chứ."

Nghe đấn đây, tất cả người lớn đều bật cười còn hai tiểu thế tử đều cau mày.

Hồng Huân kêu to: "Ta là nam tử, không phải nữ hài, muội muội của ta còn đang ở Địch Ngõa."

Nghiêm Vũ ôm Kiều Kiều không buông tay: "Ta sẽ không đổi, Kiều Kiều của chúng ta là đáng yêu nhất, nhu thuận nhất!"

Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng mà nhu thuận?

Dĩ Huân thấp giọng giống như lên án nói: "Vừa rồi nàng cắn ta."

Cho nên cũng không nhu thuận nha.

"Vậy nhất định là do ngươi dọa đến nàng rồi!" Nghiêm Gia nhìn chằm chằm tiểu thế tử.

"Muội muội của ta rất giống Hồng Huân, cũng là tiểu tiên tử mà tất cả người Địch Ngõa đều yêu thích, chúng ta đổi đi, ngưới sẽ không chịu thiệt đâu." Tiểu thế tử Dĩ Huân cũng không để ý người ta ác ý nhìn mình chằm chằm, tiếp tục khuyên nhủ.

Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia yên lặng nhìn thoáng qua khuôn mặt của Hồng Huân lại nhìn thoáng qua Nhị Vương phi, sau đó lại nhìn người đối diện.

Ánh mắt Nghiêm Vũ kiên định, ôm chặt muội muội của mình hơn.

"Sẽ không đổi với ngươi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Mấy đứa bé thú vị như vậy, Tịch Nguyệt trêu ghẹo Nhị Vương phi.

"Đều nói ba nữ nhân sẽ thành cái chợ, bản cung thấy, ba đứa bé này cũng họp thành một cái chợ rồi!"

Nhị Vương phi gật đầu đồng ý nhưng mà nàng lại nghĩ sâu hơn, xưa này Dĩ Huân cũng đối xử với muội muội rất tốt nhưng mà hôm nay chỉ vừa mới gặp mặt đã yêu thích tiểu công chúa Nam Thấm này như vậy, có phải là duyên phân hay không.

Nghĩ vậy, khẩu khí lại mang theo chút thăm dò: "Xem ra Dĩ Huân nhà chúng ta thực thích tiểu công chúa Kiều Kiều nha! Vậy cũng đừng thay đổi, chúng ta cưới nàng về làm vợ con được không?"

"Được!" Dĩ Huân cười, ánh mắt cong cong.

Tịch Nguyệt đương nhiên là nghe ra ý thăm dò trong lời nói của Nhị Vương phi, lại nhìn Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia lo lắng nhìn nàng, lắc đầu tự tuyệt: "Vậy thì không được rồi...? Bản cung không nỡ gả Tiểu Kiều Kiều đi xa như vậy nha! Vũ nhi và Gia Nhi cũng không nỡ đúng không?"

"Đúng." Hai người vội vàng gật đầu.

Sợ Tịch Nguyệt đồng ý yêu cầu của Nhị Vương phi, hai người đề phòng nhìn Dĩ Huân. Kiều Kiều mới không cần gả cho cái tên nhóc thô lỗ kia đâu!

Kiều Kiều là công chúa tiểu bảo bối của bọn họ!