Chương 155: Chương 151

An Thục Viện cảm thấy bản thân nàng ta không có ác ý vì sao lại phải nói như vậy, đây là đang không tin tưởng nhân cách của nàng ta mà.

Nàng ta chưa từng tiếp xúc với những thứ xấu xa đó cũng chưa từng làm những chuyện xấu xa, sao lại giống như người khác chứ?

Càng nghĩ như vậy thì càng cảm thấy ủy khuất.

Nhưng giọng nói Thẩm Tịch Nguyệt lạnh lẽo, nàng ta cũng không dám nói tiếp, chỉ ủy ủy khuất khuất ngồi ở đó.

Thấy nàng ta như vậy, An Tu nghi nở nụ cười: "Đúng là trùng hợp, tỷ muội chúng ta cuối cùng cũng là ruột thịt, đến cả suy nghĩ cũng giống nhau. Nếu như Thẩm Qúy phi không ngại chúng ta thì tỷ tỷ cũng rất muốn đến thăm mấy đứa bé. Tắm rửa thay quần áo gì đó thì có sao chứ, mấy đứa bé còn nhỏ, vốn rất yếu ớt, như vậy là nên làm."

Lời này thật đúng là một cái tát vang dội vào mặt An Thục viên.

Nàng ta lại càng ủy khuất nhìn tỷ tỷ của mình.

An Tu nghi không nhìn nàng ta, nụ cười trên khóe miệng càng trở lên sáng lạn.

"Vậy bản cung đợi tỷ tỷ đại giá quang lâm."

Tuổi của An Tu nghi lớn hơn Thẩm Tịch Nguyệt rất nhiều hơn nữa hai người còn từng sống cùng một cung cho nên nhiều lúc An Tu nghi tự xưng là tỷ tỷ thì Tịch Nguyệt cũng không so đo. Nhưng nếu tính toán rõ ràng thì phân vị của Thẩm Tịch Nguyệt vẫn cao hơn An Tu nghi.

Hai người luôn không hòa hợp lại có thể vui vẻ nói chuyện với nhau, đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.

Tề phi vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh đó, sau khi thỉnh an xong thì ngồi xuống, không lâu sau đã hiểu toàn bộ câu chuyện.

Nàng ta không khỏi cảm thán, quả nhiên kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của mình.

Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn.

Tịch Nguyệt nhìn ra An Tu nghi rất ghét muội muội này của nàng ta. Phó Cẩn Dao không thích Phó Cẩn Nghiên thì có thể hiểu được, dù sao cũng không cùng một mẹ sinh ra. Nhưng mà An Tu nghi và An Thục viện đúng là tỷ muội ruột thịt, tại sao lại như vậy chứ?

Nhưng mà nghĩ lại, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ giữa các nàng có chuyện gì đó.

Thái Hậu theo lệ thường hỏi thăm tình hình các cung sau đó cho mọi người giải tán.

Tịch Nguyệt phân vị cao, người khác đều đợi nàng ra ngoài trước.

Vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng 'lạch cạnh' như tiếng hạt châu rơi xuống đất, nàng trượt chân sắp ngã xuống.

Cũng may là Qủa Nhi ở phía sau đưa tay đỡ nàng.

Tịch Nguyệt cảm thấy lực tay của Qủa Nhi rất lớn nhưng cũng may là như vậy, nếu như là Cẩm Tâm hay Đào Nhi thì sẽ không thể nào đỡ được nàng.

Ổn định thân thể, Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn qua.

An Thục viện kinh hãi vội vàng quỳ xuống, vành mắt ửng hồng giải thích: "Qúy phi nương nương, tần thiếp không cố ý, không cố ý. Vừa rồi tần thiếp suy nghĩ chút chuyện lúc trước, hơi khẩn trương mới không cẩn thận kéo đứt vòng tay, tần thiếp thực sự không cố ý."

Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ nàng như vậy, híp híp mắt.

Các vị phi tần đều chưa rời đi, không ai nhiều lời, tất cả đều nhìn về hướng này, muốn xem Thẩm Tịch Nguyệt sẽ xử lý thế nào. Nhưng mà theo cách làm của nàng lúc trước thì đều là sấm to mưa nhỏ (giơ cao đánh khẽ) Nghĩ có lẽ sẽ không nháo lớn chuyện này.

Tịch Nguyệt nhìn An Thục viên mang dáng vẻ ủy khuất, lại nhìn mọi người đang xem náo nhiệt, cười lạnh.

Lão hổ không phát uy thì thực sự cho rằng nàng là mèo bệnh sao!

Lúc trước xem ra vẫn quá nhân từ với Phương Từ rồi, thực không ngờ mấy người kia càng ngày càng không để nàng vào mắt, khiêu chiến cực hạn của nàng.

"Thất lễ ở trong điện thì phải xử trí như thế nào?"

Qủa Nhi ở bên cạnh đáp: "Có lớn có nhỏ, nhẹ thì vả miệng phạt quỳ, nặng thì đuổi đến Thận Hình Tư."

An Thục viên vừa nghe, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này nước mắt mới rơi xuống.

"Nương nương, nương nương, tần thiếp không cố ý, tần thiếp thực sự không có ý, sao người có thể tùy ý lạm dụng tư hình với cung phi chứ?"

(AT: Đã thấy người ngu nhưng chưa từng thấy ai ngu như thế này. Đã thấy người tự tìm đường chết nhưng chưa thấy ai tự tìm đường chết như thế này.)

Thấy nàng ta nói như vậy, ngay cả loại người không quan tâm đến mọi chuyện như Bạch Du Nhiên cũng không nhịn được cười.

Qủa nhiên là một kẻ ngu xuẩn.

Nàng ta nói như vậy khác gì đánh vào mặt Thẩm Qúy phi, cho dù Tịch Nguyệt không muốn phạt thì cũng phải phạt rồi.

Qủa nhiên, Tịch Nguyệt nhìn Qủa Nhi: "Vả miệng mười cái."

Lại nhìn An Thục viện, gằn từng tiếng nói: "Mười cái tát này không phải phạt ngươi vì thất lễ ở trong điện mà là phạt miệng của ngươi không biết chừng mực."

An Thục viên khóc lên: "Nương nương, sao người có thể, sao người có thể? Thái hậu, đây là tẩm cung của Thái hậu mà!"

Nhưng mà rất hiển nhiên là Thái Hậu đã đi vào nội thất không hề có ý định ra ngoài.

Qủa Nhi đi qua, 'bốp' một tiếng, hung hăn tát một bạt tai.

Thẩm Tịch Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn Qủa Nhi động thủ. Lực tay của Qủa Nhi quả thực rất lớn, chỉ mới tát hai cái mà mặt của An Thục viện đã đỏ lên, mười cái tát đánh xong rất nhanh.

Lúc này mặt của An Thục viện đã sưng lên thật to.

"Hoàng Thượng giá lâm...."

Tịch Nguyệt vừa quay đầu đã nhìn thấy Cảnh Đế một thân long bào đang đi tới.

"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng...." Tất cả mọi người đều thỉnh an.

"Đây là đang xảy ra chuyện gì?"

Mọi người nhìn lại, phía sau lưng Cảnh Đế là cung nữ của An Thục viên, lập tức hiểu được, An Thục viện này cũng không phải là đèn cạn dầu.

Tịch Nguyệt nhíu mày mỉm cười: "An tiểu chủ thất lễ trong điện, nói chuyện không biết chừng mực, nô tỳ thân là Qúy phi đương nhiên phải dạy dỗ nàng một phen, miễn cho sau này lại lặp lại sai lầm này."

Nàng nhẹ nhàng tùy ý nói nhưng mà ánh mắt đã có một tia phòng bị.

Thấy dáng vẻ giống như một chú mèo nhỏ xù lông của nàng, sắc mặt Cảnh Đế hơi dịu lại, cười cười.

"Ái phi làm như vậy rất tốt. Không có quy củ thì làm sao có khuôn phép."

An Thục viện kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Đế, khó như hoa lê đẫm mưa.

Nhìn mọi người ở xung quanh xem náo nhiệt, sắc mặt Cảnh Đế hơi không vui.

Suy nghĩ một chút, mở miệng: "Trẫm vừa mới hạ triều đã thấy có người chạy như điện tới, khóc lóc cầu xin trẫm cứu tiểu chủ nhà nàng ta. Vốn trẫm không muốn tới nhưng mà lại muốn nhìn xem là người nào dám gây sóng gió ở hậu cung."

Lời này của hắn như thật như giả, rất nhiều người đều có vẻ mặt chờ mong, hy vọng tiếp theo hắn sẽ trách mắng Thẩm Qúy phi.

Cảnh Đế lướt qua biểu tình của mọi người một lượt, lộ ra nụ cười trào phúng. Qủa nhiên Nguyệt Nhi ở hậu cung luôn bị mọi người xa lánh. Có lẽ trẫm quá dung túng các nàng rồi.

Thời gian gần đây, hắn đúng là không thể thấy Nguyệt Nhi chịu một chút ủy khất hay xem thường nào.

"Nếu như tính thời gian thì khi An tiểu chủ còn chưa gặp chuyện không may thì cung nữ kia đã ra ngoài rồi?"

Lời vừa nói ra, An Thục viện vội vàng dập đầu: "Không có, không có, Hoàng Thượng, người tin tưởng nô tỳ, nô tỳ vô tội. Nô tỳ cũng không biết, không biết vì sao lại như vậy, Hoàng Thượng...."

"Đủ rồi." Giọng nói của Cảnh Đế vô cùng lạnh lẽo, tất cả mọi người đều vội vàng cúi đầu, không biết Cảnh Đế có ý gì.

Tịch Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy.

Nắm lấy bàn tay của Tịch Nguyệt, phát hiện hơi lành lạnh, hắn không thèm để ý chừng mặc, đặt đôi tay nhỏ bé lên trước miệng, hà hơi một cái ủ ấm.

Tịch Nguyệt cảm thấy trái tim mình run rẩy, mờ mịt nhìn hắn.

"Chủ tử nhà ngươi đã nói rằng nàng vô tội, không biết tại sao lại như thế. Nếu vậy thì ngươi đi Thận Hình Tư nói rõ ràng những chuyện đã xảy ra đi." Cung nữ vừa rồi vẫn mang vẻ mặt vui mừng lập tức bị người ta kéo đi. Thận Hình Tư là nơi nào, người khác đương nhiên là rất rõ ràng.

Cung nữ kia khóc đến tê tâm liệt phế cầu cứu mà lúc này An Thục viên lại chỉ run rẩy quỳ ở đó, thấy ánh mắt Cảnh Đế nhìn về phía nàng ta thì không ngừng dập đầu: "Tần thiếp không biết chuyện gì. Tần thiếp thực sự không biết vì sao nha đầu kia lại đi tìm ngài. Tần thiếp vô tội."

Cảnh Đế ghét nhất là những người mạnh miệng như vậy, rõ ràng là ai cũng thấy rõ kế hoạch của nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn cố làm ra dáng vẻ ủy khuất khóc lóc.

"Hẳn là ngươi đã tính toán rất tốt rồi phải không? Trẫm vưa đi qua thì đúng lúc nhìn thấy Thẩm Qúy phi trừng phạt ngươi, như vậy sẽ đau lòng ngươi sao? Thất lễ trong đại điện, nói năng không chừng mực, mưu hại phi tần, ngươi đã không biết đủ như vậy thì đến cung của tỷ tỷ ngươi làm cung nữ đi."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình nhìn Cảnh Đế.

"Lai Hỷ, xử lý cho tốt." Dứt lời thì cúi đầu nhìn Tịch Nguyệt: "Nàng về cung nghỉ ngơi trước đi, chút nữa trẫm sẽ qua thăm nàng. Trong hậu cung này, phân vị của nàng cao nhất, có một số việc muốn làm thì cứ làm, không sao cả. Người không hiểu chuyện thì nên giáo huấn, càng chạy theo bọn họ thì họ càng không coi nàng ra gì."

Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nàng.

Tịch Nguyệt cảm thấy Cảnh Đế ngày hôm nay vô cùng xa lạ.

Bất luận người khác nghĩ thế nào, cho đến khi Tịch Nguyệt về đến Khánh An Cung thì vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cẩm Tâm đã biết được tất cả mọi chuyện từ miệng của Qủa Nhi, tuy là giật mình nhưng cũng rất vui vẻ.

Hoàng Thượng không hỏi nguyên nhân đã tin tưởng chủ tử của mình, còn có sự coi trọng nào hơn điều này chứ.

"Chủ tử rất vui vẻ đi!"

Tịch Nguyệt vừa ngẩng đầu đã nghe thấy Cẩm Tâm trêu chọc như vậy.

"Sao bản cung phải vui vẻ chứ. Vốn là ta đúng mà."

Cẩm Tâm bật cười, khó có khi chủ tử có dáng vẻ đứng đắn như vậy.

Thực ra quả thực là Tịch Nguyệt có giật mình, theo nàng thấy Cảnh Đế sẽ không đến mức một gậy đánh chết người, cho dù là Trần Vũ Lan và Bạch Tiểu Điệp lúc trước gây nhiều lỗi lầm như vậy nhưng cũng không phải là chỉ sau một lần đã bị ban chết.

Tuy hiện nay An Thục viện cũng không bị ban chết nhưng mà nàng ta từ một tiểu chủ có phẩm cấp biến thành một cung nữ, mà người phải hầu hạ vẫn là người tỷ tỷ có quan hệ không tốt với nàng ta.

Nghĩ lại thì đúng là đủ độc.

Nhưng mà từ trước đến giờ Tịch Nguyệt không làm những chuyện như đồng tình kẻ địch này.

"Nhưng vậy cũng tốt, ngày khác có người nào đến khiêu khích thì trực tiếp giáo huấn nàng ta. Trước kia tính tình bản cung tốt, các nàng lại tưởng ta yếu đuối dễ bắt nạt.

"Nô tỳ hiểu rồi."

Nếu Hoàng Thượng không hỏi nguyên do đã làm chống lưng cho nàng thì nàng cần gì phải băn khoăn chứ?

Không lâu sau, Cảnh Đế từ Tuệ Từ Cung trở về, hắn hơi lo lắng nhíu mày, thực ra dù hắn không nói thì người ngoài cũng có thể thoáng nhìn ra, thân thể Thái Hậu càng ngày càng kém rồi.

Dường như thân thể Thái Hậu nhanh chóng suy yếu trong vòng hai năm nay. Cảnh Đế cũng không nói được là vì sao nhưng mà theo lời thái y nói thì đây là do thân thể trước đây để lại di chứng, tinh thần không tốt.

Cảnh Đế nắm chặt nắm đấm, sao hắn lại không rõ những âm mưu trong hậu cung năm đó chứ.

Lại nghĩ đến ngày hôm nay An Thục viên tính kế Tịch Nguyệt, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy sợ hãi.

Hắn không muốn rất nhiều năm sau có một thái y khác nói cho hắn Nguyệt Nhi của hắn cũng như vậy.

Sự việc ngày hôm nay chỉ là chuyện nhỏ nhưng mà hắn lại lập tức trút giận lên người An Thục viện cũng chỉ là muốn để cho mọi người biết địa vị của Nguyệt Nhi ở trong lòng hắn.

Hắn sẽ cho nàng thân phận tôn quý, cho nàng cuộc sống thoải mái ở trong cung, cũng sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng.