Chương 154: Chương 150

Mọi chuyện trên đời này lúc nào cũng kỳ lạ như vậy, chỉ chớp mắt mà Thẩm Qúy Phi và Huệ Phi đã thành thông gia.

Nghĩ đến cũng buồn cười, trên đời này đúng là không có bất kỳ câu nói nào có thể diễn tả được hết sự việc này.

Thẩm Tịch Nguyệt thì không lo nghĩ quá nhiều nhưng mà dường như Huệ Phi lại vô cùng để ý, mỗi khi nhắc đến chuyện này thì sắc mặt đều khó chịu. Thực ra nghĩ lại thì cũng đúng, chuyện này tính thế nào thì cũng là Phó gia chịu thiệt.

Tin tức tứ hôn này vừa truyền ra, không ít cô nương trong kinh thành đều kinh ngạc.

Lúc này, người tới cửa tiệm của Nhạc gia mua hàng lại càng nhiều hơn.

Thực ra những người này chủ yếu là vì muốn gặp Nhạc Phong, muốn xem một nữ tử như thế nào mà lại có thể gả cho Phó Cẩn Du.

Nhưng mà dường như những người đã từng gặp Nhạc Phong thì lại cảm thấy nàng ấy không hề đáng ghét, không những thế mà còn có ấn tượng rất tốt với nàng ấy.

So với Phó Cẩn Du lạnh nhạt thì Nhạc Phong thân mặc nam trang, tươi cười rạng rỡ, ôn nhu săn sóc lại càng gây ấn tượng tốt với phái nữ hơn.

Đối với kết quả như vậy, Tịch Nguyệt ở trong cung biết được, không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng mà đây cũng không phải chuyện xấu gì, tối thiểu đối với biểu tỷ thì đây là chuyện tốt. Bị người khác bài xích thì luôn không vui vẻ gì.

"Cười gì vậy?" Cảnh Đế vừa vào cửa đã nhìn thấy Tịch Nguyệt cười quái dị.

Tịch Nguyệt nhìn thấy Cảnh Đế thì càng cười tươi hơn.

" Làm sao vậy?" Ôm lấy Tịch Nguyệt, cánh tay của Cảnh Đế không thành thật vuốt ve cơ thể nàng.

Tịch Nguyệt gạt tay của hắn ra, nói những tin tức mà mình biết cho hắn: "Còn không phải là vì biểu tỷ...."

Tịch Nguyệt nói những tin mà mình biết cho hắn nghe, ngược lại lại cảm thấy vô cùng thú vị. Nhưng mà, tuy Cảnh Đế cũng cảm thấy thú vị nhưng tâm tư lại không đặt trên phương diện này. Theo hắn thấy thì vẫn là Tiểu Nguyệt Nhi ngon miệng hơn.

Tịch Nguyệt vừa quay đầu đã thấy ánh mắt hơi u ám, trong lòng bắt đầu khó hiểu nhưng mà nàng cũng biết mấy ngày nay hắn không hề gọi ai thị tẩm.

Đối với chuyện này, Thẩm Tịch Nguyệt vậy mà lại không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngược lại, người bị chỉ trích là Phó Cẩn Dao.

Trong cung đã có lời đồn rằng vì Huệ phi ghét bỏ vết thương trên người Cảnh Đế cho nên Cảnh Đế mới giận dữ bỏ đi.

Lời nói như vậy, Tịch Nguyệt không biết là thật hay giả, lại càng không biết là ai truyền những lời đồn này, nhưng mà, nàng cảm thấy rất có thể đó là Cảnh Đế.

Trong cung này, người dám truyền những lời như vậy, trừ Cảnh Đế ra thì không còn ai khác. Cũng vì những lời đồn này nên Cảnh Đế hẳn là sẽ không tuyên ai đến thị tẩm nữa.

Tịch Nguyệt chu môi, trong lòng lại cười lạnh. Nếu như nam nhân này thực sự sợ người khác chê cười hắn thì về sau hắn chỉ có thể có một nữ nhân là nàng rồi. Dù sao, ngay cả hình ảnh kinh khủng hơn thì nàng cũng đã thấy rồi.

Nàng ở bên này suy nghĩ miên man, Cảnh Đế ở bên kia thì không nói nhiều mà đặt những nụ hôn khẽ lên gương mặt nàng, không bao lâu sau, Tịch Nguyệt bị hắn áp lên giường.

.....

Trong mắt người ngoài, Cảnh Đế ngày ngày thị tẩm Thẩm Qúy phi, đúng là bắt đầu chuyên sủng trở lại.

Sáng sớm mùa đông còn hơi lạnh, Tịch Nguyệt mặc quần áo vào, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ nhưng mà hôm nay là ngày thỉnh an, đương nhiên là nàng không thể đến muộn.

Trang điểm xong xuôi, Tịch Nguyệt ngồi trên kiệu nhỏ, với thân phận hiện tại của nàng đương nhiên là có thể dùng thứ này. Trời lạnh như vậy, không ai thích đi trong đống tuyết.

Có lẽ là vì đi kiệu cho nên cũng rất nhanh là đến Tuệ Từ Cung, Tịch Nguyệt vừa xuống kiệu thì đúng lúc nhìn thấy Trương Lan.

Trương Lan vội nhún người thỉnh an: "Tần thiếp tham kiến Qúy phi nương nương."

Tịch Nguyệt nở nụ cười: "Đứng lên đi. Trời lạnh như vậy, muội muội đúng là tới thật sớm."

Trương Lan đi phía sau Thẩm Tịch Nguyệt, cũng cười yếu ớt: "Là nên làm mà thôi."

Hai người vào bên trong, những phi tần đã đến vội vàng thỉnh an.

Hiện tại cho dù là kẻ ngu thì cũng biết là không thể chọc vào Thẩm Qúy phi, người ta đang được sủng ái đó. Lại nhìn đôi gò má kiều diễm của nàng, quả thực là khiến cho người ta ghen tị.

Được sủng vào không được sủng, không phải là khác nhau sao?

Hôm nay lại vô cùng kỳ lạ, vốn là nàng tới sớm nhưng mà những người này còn đến sớm hơn.

Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, sợ là vì muốn cho Thái Hậu một ấn tượng tốt, dù sao dựa vào Thái Hậu để thượng vị cũng là một con đường.

Trong cung này, người cũ không có mấy người đến sớm nhưng cả đám người mới lại đều ăn mặc rực rỡ ngồi ngay ngắn ở đó.

Tịch Nguyệt nhìn về phía Phó Cẩn Nghiên, nhắc tới Phó Cẩn Nghiên này quả thực là không giống Phó Cẩn Dao, dường nhưng nàng ta càng trầm ổn ơn, chỉ có khi Phó Cẩn Dao nói sai thì mới bổ sung một hai câu.

Nhìn như giúp đỡ tỷ tỷ của nàng ta nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy quan hệ của Phó Cẩn Nghiên và Phó Cẩn Dao không hề tốt đẹp.

Phó Cẩn Dao dường như không hề biết ơn Phó Cẩn Nghiên.

Từ ngày Cảnh Đế đi theo Chu Vũ Ngưng ở trước cửa Khánh An Cung thì quan hệ giữa Tịch Nguyệt và Chu Vũ Ngưng lạnh nhạt đi vài phần. Chu Vũ Ngưng cũng là người hiểu chuyện, vì vậy nên cũng không tới Khánh An Cung nữa.

Thực ra Tịch Nguyệt cũng có suy nghĩ của mình, nàng vốn cho rằng theo tính tình của Cảnh Đế thì sẽ không làm ra chuyện như tát vào mặt nàng ở trước cửa Khánh An Cung. Nhưng mà hắn lại làm vậy, nghĩ đến chuyện của kiếp trước, nàng có cảm giác Cảnh Đế cũng không muốn nàng kết giao quá sâu với Chu Vũ Ngưng.

Mà nàng là một phi tử hiểu chuyện nhất, nếu như Cảnh Đế không thích thì nàng sẽ không giao hảo với Chu Vũ Ngưng nữa.

Trong số những nữ tử mới tiến cung có phân vị cao một chút thì chỉ có Trương Lan là chưa được thị tẩm.

Điều này tất cả mọi người đều biết. Thấy vẻ mặt của Thẩm Qúy phi khá ôn hòa khi nói chuyện với nàng ta thì có người âm thầm bĩu môi, không phải cũng chỉ có như vậy thôi sao, ngày xưa giả vờ độ lượng cho ai xem chứ. Đối xử với mấy người có chút ân sủng như bọn họ thì sắc mặt đúng là không tốt.

Vì lúc trước Phương Từ đã đắc tội với Thẩm Tịch Nguyệt nên lúc này nàng ta cúi đầu cụp mi ngồi ở vị trí sau cùng, không hề nhiếu lời.

Tuy là nàng ta như vậy nhưng mà đúng là có người không muốn nàng ta yên ổn.

An Tu nghi mở miệng nói: "Phải rồi, Phương Đáp ứng, khi nào thì Tề phi tỷ tỷ đến vậy?"

Phương Từ ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: "Khi nào Tề phi tỷ tỷ đến, sao có thể nói cho muội chứ, An tỷ tỷ nói đùa rồi."

An Tu nghi cười khanh khách lấy khăn che miệng.

"Tỷ cũng không nói đùa nha...., trong cung này ai mà không biết muội muội giao hảo với Tề phi nương nương."

Khi nói chuyện còn đưa mắt liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chuyện đã xảy ra trong Tuệ Từ Cung đúng là khiến cho Tề phi đắc tội Thái Hậu rồi sao? Ngẫm lại cũng thật nực cười!

Sắc mặt của Phương Từ thay đổi nhưng mà vẫn cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh: "Tề phi nương nương thương tần thiếp tuổi nhỏ nên mới chiếu cố nhiều hơn một chút, nói ra thì Huệ phi tỷ tỷ cũng vô cùng chiếu cố thần thiếp mà."

Nhắc đến sự 'chiếu cố' của Huệ phi thì đúng là Phương Từ phải hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Mấy ngày đầu lúc mới vào cung, Phương Từ cũng đã có một cơ hội gặp Hoàng Thượng, nhưng mà cơ hội này bị Huệ phi đoạt mất. Tuy nói không nhất định sẽ đến cung của Phương Từ nhưng mà nàng ta tự nhận thấy lúc đó chỉ có một mình nàng ta, chỉ cần nàng ta quyến rũ một chút thì tất nhiên là sẽ thành công.

Chỉ là không ngời Huệ Phi lại cũng tới đó.

Trong cung này, Phương Từ ghét hai người nhất, một là Huệ phi đã đoạt Cảnh Đế, người còn lại, là Thẩm Tịch Nguyệt cao cao tại thượng.

Nàng ta chướng mắt nhất là ánh mắt hai người này nhìn người khác.

Kéo Huệ phi vào câu chuyện này cũng là vì hy vọng mấy người địa vị cao có thể xích mích với nhau. Theo nàng ta thấy, Cảnh Đế vừa ra khỏi Trúc Hiên của Huệ phi thì Thẩm Qúy phi đã đi qua thỉnh an, đúng là đánh vào mặt Huệ phi, còn có chuyện tứ hôn sau này nữa. Nếu như giữa hai người đó đã có củi khô thì nàng ta sẵn lòng châm một mồi lửa.

Nàng ta đã triệt để đắc tội với Thẩm Qúy phi rồi, nếu như Thẩm Qúy phi biết Huệ phi cũng chiếu cố nàng ta thì sẽ càng nhắm vào Huệ phi.

Sao Tịch Nguyệt lại không nhìn thấu chút tâm tư nhỏ đó của nàng ta chứ.

Nàng cũng không có phản ứng gì, chỉ thấp giọng nói chuyện với Trương Lan ở bên cạnh.

Theo lý thì Trương Lan không được ngồi cạnh Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà do hai người đi vào cùng nhay cho nên có người nhường ra hai chỗ ngồi cho các nàng.

Thực ra chính Trương Lan cũng không hiểu vì sao Thẩm Qúy phi lại có thái độ không tồi với nàng như vậy.

Mọi người ở đây cũng chỉ có Tịch Nguyệt hiểu vì sao. Trương Lan này và nàng kiếp trước tuy không đi lại nhiều nhưng đều thưởng thức lẫn nhau.

Nàng ấy là một nữ tử mạnh mẽ lại không giả vờ giả vịt, cũng vì tính cách đặc biệt này nên Cảnh Đế cũng có vài phần yêu thích nàng ấy.

Nhưng mà điều này cũng tạo thành bi kịch của nàng ấy, Trần Vũ Lan và Phương Từ liên thủ hãm hại nàng ấy. Vì chứng minh trong sạch, Trương Lan nhảy xuống hồ nước đóng băng, bỏ mình.

Theo Tịch Nguyệt thấy lúc đó thì chỉ có hai người là Trần Vũ Lan và Phương Từ nhưng phía sau có bao nhiêu người trợ giúp thì nàng cũng không biết.

Bên kia, Phương Từ đang nói chuyện với An Tu nghi mà lại thấy Thẩm Qúy phi không hề nhìn nàng ta thì trong lòng càng tức giận.

Nhưng nghĩ lại Thẩm Qúy phi như vậy là vì được sủng ái, ngay cả gia tộc cũng được ưu ái theo, trong lòng nàng ta lại càng có quyết tâm phải bò lên cao.

"Qúy phi nương nương, không biết thần thiếp có thể qua thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa không? Tiến cung lâu như vậy mà vẫn chưa được gặp!" Một giọng nói trẻ con yểu điệu đột nhiên vang lên.

Tịch Nguyệt nhìn lại, là muội muội của An Tu nghi, An Thục viện.

Thực ra trong cung này không ai công khai đi qua thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, dù sao, người ta đề phòng các nàng nha! Các nàng cũng không muốn đi qua thăm mấy đứa bé khiến cho các nàng phải sốt ruột.

Nghe xong lời của An Thục viện, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.

Ngược lại, Tịch Nguyệt không ngờ lại có người hỏi như vậy, không hề nghĩ nhiều nói: "Đương nhiên là được. Nhưng mà ngươi cũng biết đấy, mấy đứa bé còn quá nhỏ, không chịu được một chút quấy rối nào. Chúng ta ngay cả huân hương cũng không dám đốt. Nếu như ngươi muốn tới thăm thì phải tắm rửa thay quần áo ở Thiên điện của Khánh An Cung của bản cung. Như vậy tốt cho mấy đứa nhỏ, cũng tốt cho ngươi. Miễn có người thấy ngươi là người mới vào cung mà lợi dụng."

Lời này nói ra đúng là không nể mặt.

Nhưng mà nghĩ thoáng ra thì như vậy đúng là cũng tốt cho nàng ta.

Nếu như là người hào sảng thì đương nhiên là cảm thấy như vậy rất tốt, mặc dù có chút hơi đề phòng ngươi quá mức nhưng một khi xảy ra chuyện thì ngươi sẽ không bị trút giận. Nhưng có một số người lại không thấy được như vậy, người ta sẽ cảm thấy nàng nói như vậy là nhục nhã người ta, không tin người ta.

Thật trùng hợp, An Thục viên lại là loại người sau.

Chỉ thấy sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, giống như rất ủy khuất.

An Tu nghi thấy vậy cũng không đau lòng muội muội nhà mình, ngược lại còn cười lạnh một tiếng.

Âm thanh không lớn nhưng mà cũng không phải là rất nhỏ. Hốc mắt An Thục viên đỏ ửng, dáng vẻ như vô cùng ủy khuất.

"Qúy phi nương nương không tin tần thiếp sao? Tần thiếp sẽ không làm chuyện như vậy." Dáng vẻ lúc nào cũng có thể khóc.

Tịch Nguyệt không thích nữ tử nhu nhược như vậy, so với Phương Từ ngoan độc thì An Thục viện với dáng vẻ vừa thấy đã thương này lại càng khiến cho nàng chán ghét.

"Ngươi như vậy, ngược lại, là bản cung bắt nạt ngươi rồi?"

Giọng của Tịch Nguyệt hơi lạnh lẽo.

Người khác thấy nàng như vậy đều giật mình, trước kia, Thẩm Qúy phi sẽ không như vậy.

Hiện tại, thực sự là ỷ sủng mà kiêu sao?