Chuyện Trần Sở thành công tu luyện Chân Vũ, Trần Hổ hình như còn vui mừng hơn cả Trần Sở, Trương Hiểu Lan trở về, hắn cũng không kịp chờ đợi mà nói cho bà biết.
Nhưng là người trưởng thành, Trương Hiểu Lân trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ là mắt đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn vào Trần Sở tràn đầy vẻ thành tựu và vui mừng.
Bởi vì chỉ cần trở thành Người Tu Luyện, cho dù là cao hay thấp, thì ít nhất cũng có thể thành thạo một nghề.
Trong thời gian võ lực của cá nhân càng cường đại thì lực lượng đại biểu địa vị, rất nhiều tập đoàn và công ty thị trường đều thích thuê Người Tu Luyện với giá cao.
Về phần tại sao những công ty, tập đoàn này muốn thuê Người Tu Luyện với giá cao thì những người như Trương Hiểu Lan cũng không hiểu rõ.
Thế nhưng cô biết, chỉ cần là Người Tu Luyện, gia nhập vào cục cảnh sát và hệ thống quân đội thì đều có ưu đãi, yêu cầu kiểm tra của công chức thấp hơn so với người bình thường.
Trương Hiểu Lan vốn dĩ chưa từng mộng tưởng đến chuyện tu luyện của Trần Sở, chung quy thì thể chất của đứa con lớn của bà yếu như thế nào thì bà là người biết rõ nhất.
Hơi không quan tâm đến thì liền cảm mạo, nghiêm trọng hơn thì chính là viêm phổi hoặc viêm thận, một ngày ngay trước khi vào học còn đang phát sốt, hôn mê.
Ai biết lại đột nhiên cho nàng sự bất ngờ lớn như thế.
Lúc này, bà cảm thấy sự khổ sở, mệt nhọc khi một người dẫn theo hai đứa con của lúc trước tất cả đều đáng giá.
Ăn cơm tối xong, lúc Trương Hiểu Lan đi thu dọn rửa chén, Trần Hổ liền hào hứng mà kéo lấy Trần Sở, để cho hắn biểu diễn xem Chân Võ lợi hại như thế nào.
Đối với chuyện này thì Trần Sở cũng không thoái thác được, nên cũng không từ chối, đi đến trong sân.
Bên trái sân vườn nhà hắn có một cây đào đã chết, thân cây to mười mấy cm đã có nhiều chỗ nứt ra, chạc cây thưa thớt.
Trần Sở đi đến trước mặt cây đào, ra hiệu cho Trần Hổ trốn ra xa một chút, sau đó hít sâu một hơi, thân hình hơi chìm xuống, chân trái bước lên nửa bước, nửa người trên nghiêng qua phải.
Lúc này đã là 7 giờ, mặt trời buổi chiều đã dần dần lặn xuống phía tây.
Mấy người già hàng xóm ăn xơm tối xong liền đi ra ngoài tản bộ, khi nhìn thấy hai anh em Trần Sở đang ở trong sân không biết là đang làm gì, mấy người già liền tò mò mà nhìn qua.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trần Sở khẽ quát một tiếng, trong chốc lát bắp thịt toàn thân liền bành trướng lên, lực lượng của Voi Khổng Lồ mạnh mẽ cường đại xuyên qua toàn thần, lấy lưng làm trụ, đùi phải giống như rìu chiến mà bổ ngang.
Trong lúc hoàn thành Trúc Cơ, lực đá của Trần Sở đã đạt đến 290kg, buổi chiều lại tu luyện Long Tượng Công sau khi nhập môn, tính chất của lực lượng toàn thân càng xảy ra biến hóa.
Oanh!
Một cước gần 600kg xé rách không khí, đá vang ầm trên cành cây, cây đào khô mục trong nháy mắt liền không chịu nổi gánh nặng của âm thanh, trong tiếng răng rắc bị chặn ngang đá gãy.
Thân cây và chạc cây cao mấy mét ngã xuống trên đất, phát ra tiếng đục nặng nề.
Động tĩnh lớn như thế, thu hút Trương Hiểu Lan vẫn còn đang rửa chén ở bên trong, cùng với Trần Hổ đang kinh ngạc mà xem cây đào bị đá gãy.
Bên ngoài sân, mấy người già đang tản bộ kia cũng bị giật nảy mình.
Không dám tin vào người một cước đã gãy một thân cây kia chính là tên ma bệnh của Trần gia?
Mà trong lúc mọi người giật mình nhìn thấy đoạn cây ở trên đất, Trần Sở đã thu chân đứng vững, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn vào một màn này, trên mình tản ra khí tức cao thủ nhàn nhạt.
Đùi phải có chút run rẩy.
Không còn cách nào, đau.
Tuy là sau khi nhập môn Long Tượng Công thì tính bền dẻo trên lớp da của hắn đã được cường hóa, nhưng hiện tại thì cường độ có hạn, còn chưa đạt đến tình trạng đao thương bất nhập.
……..
- Hiểu Lan, Trần Sở nhà cô rất có tiền đồ đó.
- Đúng vậy, cây lớn như thế, nói đá gãy liền đá gãy, xứng đáng là Người Tu Luyện, nếu như người già tay chân lẩm cẩm như ta chạm vào thì chắc chắn sẽ không được.
- Tần đại gia, ông thật biết chê cười.
- Chúc mừng nha Hiểu Lan, nhà cô có một Người Tu Luyện rồi.
- Nào có, nào có, dì Trương quá khen rồi.
A Sở chỉ là vừa mới bước vào Trúc Cơ, khoảng cách đến Người Tu Luyện chân chính vẫn còn một khoảng rất dài, nói không chừng ngày nào đó hắn bởi vì chuyện luyện quá mà quá mệt mỏi, không muốn tu luyện nữa.
Ở ngoài sân, mấy người lớn tuổi đang tản bộ kia đều vậy quanh Trương Hiểu Lan để khen ngợi cô, Trương Hiểu Lan ngược lại rất khiêm tốn.
Trong sân, hai người Trần Sở và Trần Hổ đang phân thây cây đào, cạo gốc cây đi, thân cây thì chém thành từng đoạn rồi chất chồng ở bên cạnh để thuận tiện mang đi.
Nói là hai người, nhưng thật ra là một mình Trần Hổ đang làm việc.
- Anh, rõ ràng là anh đá gãy, tại sao em phải đốn cây, còn anh ở bên cạnh đứng xem?
Nói xong, Trần Hổ xoa xoa cánh tay mỏi rã rời.