Chương 25: Lạc Phi

Hạ Hữu Huy thấy Trần Sở lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị lên lớp, trừng mắt nhìn... Một lúc lâu sau, hắn vẫn không nhịn được nói:

- A Sở, cậu không tò mò sự khác nhau giữa công pháp cơ bản với công pháp Chân Võ à?

Trần Sở thấy dáng vẻ của Hạ Hữu Huy biểu lộ như mau hỏi tớ, mau hỏi tớ, không để ý nói:

- Tò mò làm cái gì, qua một thời gian ngắn tớ cũng có thể tu luyện.

- ... A Sở, cậu không biết trêu đùa gì cả?

Hạ Hữu Huy có chút buồn bực.

Hôm nay, hắn tới thật sớm, đợi rất lâu, là muốn nhìn Trần Sở cầu hắn miêu tả bộ dáng tu luyện Chân Võ, không nghĩ tới lại là kết quả này.

Phản ứng này, khác biệt quá lớn so với bạn học xinh đẹp bàn phía trước vui vẻ kéo lấy hắn quan tâm hỏi, giống như đã mong đợi rất lâu.

Về phần Trần Sở chỉ là cười cười, hắn thật không vội vã.

Bốn giờ chiều, kèm theo tiếng chuông tan học du dương vang lên.

Trong phòng học tu luyện, Trần Sở đang tu luyện chậm chậm dừng lại, khí huyết sôi trào bên trong cơ thể cũng lắng xuống.

- Thật nhanh.

Hắn cảm nhận được khí huyết tràn đầy bên trong cơ thể, sau khi hắn vận chuyển bảy lần, chỉ cảm cảm giác hơi mệt mỏi, trên mặt Trần Sở lộ ra nụ cười.

Khoảng thời gian này hắn thu hoạch rất lớn, năm ngày trước Minh Tưởng Pháp đã viên mãn, quan tưởng ra mười hai cánh hoa.

Khí huyết vận chuyển cũng có thể nửa giờ bảy lần.

Đáng tiếc, càng về sau độ thuần thục gia tăng càng ít, hiện tại tu luyện một lần, một hơi vận chuyển bảy lần cũng mới gia tăng 4 điểm, nếu không hắn đã sớm đột phá.

Nhưng dù như thế, còn ba ngày nữa là có thể hoàn thành Trúc Cơ.

Thời gian vừa vặn trong mười lăm ngày hoàn thành Trúc Cơ, biểu hiện thiên phú bình thường, không tính rất tốt nhưng cũng không kém.

Trần Sở nghỉ ngơi một hồi, đi tắm rửa một cái, mặc vào quần áo sau khi giặt sấy, mới đi ra ngoài.

Lúc này, ở phòng thay quần áo đối diện, một nữ sinh cũng đi ra, nhìn thấy Trần Sở, trên mặt cô lộ ra một nụ cười:

- Trần Sở, ra về à?

- Ừm.

Trần Sở gật đầu.

- Đúng lúc, hôm nay tôi cũng chuẩn bị về sớm một chút, cùng nhau đi không?

- Được.

Bạn học nữ này tên là Lạc Phi, là bạn học Trần Sở mới quen vào tuần trước, khoảng thời gian này hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau trao đổi một vài tâm đắc tu luyện.

Với lại, bọn họ lại chung nửa đoạn đường về nhà, đều chung một phương hướng, sau khi gặp phải mấy lần, từ từ làm quen.

Ánh mặt trời nóng bức, dưới bóng cây ven đường, Lạc Phi tóc dài xõa vai, sánh bước với Trần Sở, hơi gió lạnh thổi qua, mang đến mùi hương dầu gội dễ chịu nhàn nhạt.

- Trần Sở, tôi thấy cậu hôm nay vận chuyển bảy lần không có áp lực gì, chắc cũng sắp đột phá rồi?

- Chắc còn mấy ngày nữa!

Lạc Phi liếc nhìn những bóng dáng đang chạy nhanh trên sân tập xa xa kia, nói khẽ:

- Hiện tại, tớ đã viên mãn quan tưởng, khí huyết trong nửa giờ có thể vận chuyển chín lần.

- Hôm nay, sau khi trở về lại dùng thêm một phần huyết tinh bạo hùng kia tu luyện một đêm, ngày mai chắc có thể đạt được Trúc Cơ.

Trên mặt Trần Sở lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Chúc mừng.

Lạc Phi quay đầu nhìn về phía Trần Sở, trên gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra sự cổ vũ:

- Cố lên, Trần Sở, tôi đi đến khu C trước, ở bên kia chờ cậu.

Trần Sở cười cười, gật đầu nói:

- Ừm, cùng nhau cố lên.

Khi hai người đang nói chuyện, đi ra khỏi bóng cây, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn nà của Lạc Phi, làn da như trong suốt đồng thời hiện ra sự lung linh nhàn nhạt.

Một màn này khiến ánh mắt của Trần Sở hơi dừng lại.

Khoảng thời gian này, Trần Sở hơi quan sát, phát hiện vẻ đẹp của nữ sinh lớp mình đều không tệ, xinh đẹp nhất đương nhiên là lớp trưởng Lâm Tuyết.

Tóc tím hơi cuộn, khuôn mặt tuyệt mỹ, vóc người nóng bỏng cấp Nữ Thần. Tiếp theo chính là Lạc Phi.

Khác với vẻ đẹp tinh xảo như Lâm Tuyết, dung mạo của Lạc Phi chính là xinh đẹp thanh thuần, gò má trắng noãn mềm mại như em bé, có hơi bụ bẫm, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ.

Một đôi mắt phượng tuyệt đẹp, khóe mắt hẹp dài, mỗi lần mỉm cười mắt đều sẽ hơi hơi híp thành trăng khuyết, lộ ra từng tia từng tia quyến rũ.

Cô cao khoảng một mét sáu tám, tóc dài đen nhánh thích dùng nơ con bướm màu trắng buộc ở sau ót, rũ xuống dây lụa màu trắng phối hợp với vài sợi tóc, tràn ngập khí tức thanh xuân tươi mát.

Bên trong loại thanh thuần này lại lộ ra một điểm quyến rũ hấp dẫn kỳ lạ, một thoáng hạ thấp xuống vẻ ngây ngô của những thiếu nữ trong lớp.

Cho dù là Trần Sở, thỉnh thoảng đều sẽ bị cô hấp dẫn trong lúc lơ đãng, không thể không cảm thán cô chính là một vưu vật trời sinh.

Tiếp theo, hai người lại đi chung một đoạn đường, gặp một đoạn ngã ba đường thì tách ra.

Lúc Trần Sở về đến nhà vừa đúng năm điểm, trong tay bao lớn bao nhỏ xách theo mấy chiếc túi, trong hai cái túi lớn nhất là hơn hai mươi cân cá đông (hơn 10kg).

Hơn hai mươi cân thịt cá, cũng đủ cho phân thân bây giờ ăn hai ngày.