Chương 24: Không Khí Gấp Gáp

Đối với sự tồn tại của phân thân cá cóc, Trần Sở không muốn che giấu với người nhà, dù giấu diếm cũng không được, cuối cùng mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy.

Một hai ngày còn có thể che giấu, lâu dài sẽ lộ ra sơ hở, ngược lại không bằng thản nhiên nói cho bọn họ biết.

Ngược lại tình huống vật nuôi biến dị cũng không tính hiếm thấy, chính phủ cũng có đối sách quản lý, đồng thời vật nuôi trong nhà biến dị đều cần đến phân cục đăng ký.

Tất nhiên, chủ yếu là những vật nuôi biến dị rất yếu, hơn nữa còn nhận chủ, nghe lời chủ nhân.

Nếu bọn chúng có tính công kích, có tính chất uy hiếp đối với cư dân xung quanh, sẽ bị chính phủ cưỡng ép thu đi.

Còn vật nuôi như cá cóc này lớn hơn chó con, dù nó biến dị nhưng nhìn qua cũng không có tính công kích gì, nói với người trong nhà là được, đều không cần đăng ký.

Đợi đến tiến hóa lần sau, hắn sẽ thả phân thân vào trong sông.

Bởi vậy buổi tối lúc ăn cơm, Trần Sở chủ động nói ra việc này với Trương Hiểu Lan, Trương Hiểu Lan cũng không có để ý, chỉ bảo hắn lúc đút thức ăn chú ý một chút.

Trong ấn tượng của cô, vật nuôi kia biến dị có hơi lớn, cũng chỉ là một con cá.

... ...

Thứ hai, Trần Sở đi vào phòng học, cũng cảm giác được bầu không khí trong lớp có chút kỳ lạ.

Không chờ hắn ngồi xuống, hắn từ trong miệng những bạn học biết được chuyện hai cán bộ lớp Lâm Tuyết, Y Duệ hôm qua tới trường học, tìm giáo viên báo cáo đã hoàn thành Trúc Cơ .

Hôm qua, mặc dù là chủ nhật, nhưng vẫn có vài học sinh thích tu luyện trong phòng tu luyện rộng lớn.

Hạ Hữu Huy bu lại, thấp giọng nói:

- A Sở, thế nào, có cảm giác gấp gáp hay không?

Trần Sở nhìn hắn một cái, rồi lấy ra sách giáo khoa phải học sáng hôm nay từ trong trong ngăn kéo, nhàn nhạt nói:

- Gấp gáp cũng vô dụng, cứ từ từ tu luyện là được.

- Xứng đáng là A Sở, không tệ, người khác đột phá nhanh thì thế nào, chúng ta tiếp tục đi con đường của chúng ta.

Hạ Hữu Huy nhìn ra, Trần Sở bình tĩnh không có vô cùng kinh ngạc là thật không có giả bộ, hắn thật sự không để ý thành tích bị bạn đồng lứa bỏ xa.

Không giống những bạn học khác trong lớp, bọn họ nghe được lớp trưởng hoàn thành Trúc Cơ thành công, mà bọn họ chỉ mới minh tưởng ra cánh thứ tư, cánh thứ năm, vận chuyển khí huyết được bốn năm lần, liền trở nên nôn nóng lên.

Dường như lo lắng sẽ có hiệu quả, sao không biết cố gắng, mỗi ngày trở về nhà đều phải cố gắng tu luyện thêm.

- Đúng rồi.

Lúc này, Hạ Hữu Huy như nhớ ra chuyện gì đó, nói:

- A Sở, ngày mai tớ cũng sẽ hoàn thành Trúc Cơ.

- Đến lúc đó, có thể tiến vào học tập Chân Võ ở khu C, không thể cùng cậu tu luyện nữa, nhớ cố gắng nha.

- Tốn nửa ngày, cậu là muốn nói với tớ những lời này.

Trần Sở nhìn hắn một cái, lắc đầu mặc kệ hắn.

- Hắc... Đây không phải muốn cho cậu giật mình một chút sao, đáng tiếc, cậu không phối hợp.

Hạ Hữu Huy cười hắc hắc, có chút tiếc nuối.

Ngày mai hoàn thành Trúc Cơ, trước sau vừa vặn đúng bảy ngày, thiên phú thật cao.

Trần Sở nhìn Hạ Hữu Huy cười có chút xấu xa, có chút bất ngờ, không nghĩ tới gia hỏa này nhìn qua rất ăn chơi, còn là một thiên tài.

…….

Ngày hôm sau, Hạ Hữu Huy cùng một nam sinh khác hoàn thành Trúc Cơ.

Ngay sau đó không quá hai ngày, trong lớp lại có thêm một nữ sinh thành công bước vào Trúc Cơ, tiếp theo hôm sau lại có hai người...

Bởi vậy buổi chiều trong phòng tu luyện, học sinh càng ngày càng ít, không khí càng gấp gáp.

Sau khi thành công Trúc Cơ, bọn hắn sẽ đi đến khu C tu luyện, khu kia mới thật sự là khoa Võ Tu, học sinh mới đạt đến Trúc Cơ, học sinh cũ lớp mười một, lớp mười hai đều học ở bên kia.

Hai bên tựa như người của hai thế giới.

Sau khi đạt đến Trúc Cơ, buổi sáng lớp văn hóa nhóm Lâm Tuyết rất ít tới, thỉnh thoảng hiện thân cũng rất bận rộn, hình như bọn họ không có thời gian, không giúp được.

Đồng thời khí tức trên người bọn họ càng trở nên ép người, mạnh mẽ, áp bức những bạn học muốn đến gần, không dám tiến lên phía trước.

Loại tình huống này khiến những bạn học còn chưa đạt tới Trúc Cơ càng thêm vội vàng, xế chiều mỗi ngày, bầu không khí lớp tu luyện đều càng thêm nghiêm túc, cố gắng, không có lười biếng như những ngày đầu.

Nhưng cực kỳ đáng tiếc, thứ gọi là thiên phú có là có, không có là không có.

Chớp mắt lại thêm một tuần trôi qua, người đạt tới Trúc Cơ trong lớp có mười hai người, trong lớp ít đi gần nửa số người, phòng học trở nên vô cùng vắng vẻ.

Thứ hai, Trần Sở vừa trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, đi vào phòng học, đã nhìn thấy Hạ Hữu Huy ngồi ở chỗ của hắn.

Ngoại trừ chuyện đó ra, hai cán bộ lớp Lâm Tuyết, Y Duệ cũng có mặt.

Hạ Hữu Huy cười hì hì nhìn Trần Sở, hô:

- Hắc hắc, A Sở, nhiều ngày không gặp như vậy, có… có nhớ tớ hay không?

Trần Sở không nói:

- Cậu cũng không phải người đẹp, nhớ làm gì?

- Hơn nữa, cậu chỉ là đi khu C tu luyện Chân Võ, cũng không phải biến mất, hôm nay sao lại xuất hiện trong lớp?

Trần Sở lắc đầu, nói xong cũng không để ý tới hắn.