Chương 17: Kinh Long tái đấu Thánh Hỷ

Nằm về phía Đông của biệt phủ Yên gia có một tòa dinh thự tuy vẻ ngoài đơn giản nhưng lại là một trong những nơi có hệ thống an ninh bảo vệ tốt nhất, đấy cũng chính là nhà của vợ chồng chấp sự Yên gia hay nói một cách dễ hiểu về mối quan hệ thì họ là em gái và em rể của gia chủ Yên Đinh Vương. Nơi đây cũng được xem là gia đình thứ hai của Ngọc Khiết và Nhất Thắng, lúc nào hai người cũng được chào đón như những đứa con ruột thịt của vợ chồng chấp sự.

Cánh cổng dinh thự mở ra, một chiếc siêu xe chạy vào dừng ở sân nhà. Nhất Thắng từ trên xe bước xuống, đúng lúc này hai vị chấp sự đã diện xong lễ phục đi ra.

-Nhất Thắng: Dì và chú, chào hai người.

-Nữ chấp sự, Yên Đinh Lan: Nhất Thắng đến rồi đó à ? Tiểu Khiết và Tiểu Trân còn đang chuẩn bị bên trong, có vẻ sẽ lâu nên dì và chú đây sẽ đi trước bằng xe riêng. Con chịu khó ở đợi rồi đưa đứa cháu gái và đứa con gái của dì tới đó nhé.

-Nhất Thắng: Vâng.

-Nam chấp sự, Dương Khải: Đi thôi Đinh Lan. À Nhất Thắng, nhớ cẩn thận đời trai của con đấy.

-Nhất Thắng: Sao chú lại kêu một đứa con trai cẩn thận tấm thân của mình chứ ?

-Dương Khải mỉm cười gian xảo: Dù ta rất muốn có con làm con rể, nhưng nếu do bị Tiểu Vi hãm hiếp thì lại tội quá.

-Nhất Thắng thái độ chẳng chút thay đổi: Chú có thể nghiêm túc một lần được không vậy ?

Dương Khải bật cười một cách thỏa mãn, xong cùng vợ Đinh Lan tiến ra chiếc xe đang đợi sẵn ở cửa. Đi cùng với hai vị chấp sự còn có đoàn xe bảo vệ Yên gia và quân đội Hoàng gia đích thân hộ tống đi đến biệt phủ Yên gia.

Nhất Thắng lắc đầu nhìn theo đoàn xe đang rời đi một lúc, rồi sau đó mới vào bên trong nhà, đi lên thẳng hành lang ở tầng hai. Bước đi trên hành lang vô cùng rộng rãi, Nhất Thắng đi tới căn phòng của mình được đặt ở giữa trong ba căn phòng xây trên tầng hai này. Nhất Thắng mở cửa vào phòng của mình, lấy một quyển sách về thuật giả kim rồi ngồi xuống ghế từ từ đọc. Cùng lúc cậu cũng lên tiếng nói sang phía bên kia phòng của Ngọc Khiết.

-Nhất Thắng: Ngọc Khiết, cậu và Đinh Trân chuẩn bị xong chưa ? Mình đợi đấy.

Nghe thấy tiếng của Nhất Thắng, ngay lập tức bên phòng Ngọc Khiết đã có tiếng trả lời.

-Con gái hai vị chấp sự, Yên Dương Đinh Trân: A, Nhất Thắng về tới nhà rồi !

-Ngọc Khiết: Nhất Thắng, sắp xong rồi nên anh mau qua bên đây đi !

-Nhất Thắng lầm bầm: Chậc, định lấy cuốn sách này vừa xem vừa đợi. Mà thôi mang nó theo luôn vậy.

Cất quyển sách giả kim vào túi trữ vật, Nhất Thắng đi sang đứng trước cửa phòng của Ngọc Khiết.

-Nhất Thắng: Có chuyện gì sao ? Hai người chuẩn bị rồi thì ta mau xuất phát nào.

-Đinh Vi: A... Thật ra bọn em không ai biết thắt cà vạt này như thế nào cho chị Ngọc Khiết cả.

-Nhất Thắng suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: Ngọc Khiết, cậu tính mặc bộ đó sao ? Vậy thay thử bằng nơ xem.

-Ngọc Khiết: Em không muốn đâu, chẳng hợp gì cả. Nhất Thắng, anh vào đây thắt giúp em đi. Dù gì thì em cũng chỉ còn việc với cái cà vạt này nữa thôi nên... Năn nỉ !

-Nhất Thắng: Rồi, rồi thưa tiểu thư.

-Đinh Vi: Khoa... khoan đã... !

Từ bên ngoài, Nhất Thắng mở cửa phòng đi vào bên trong. Đúng thật là Ngọc Khiết chỉ còn chiếc cà vạt nữa là xong nhưng Đinh Vi thì lại khác, thiếu nữ với mái tóc trắng dài thuần khiết này vẫn chỉ mặc đúng bộ đồ lót trắng tinh khôi trên người và đưa đôi mắt màu vàng ánh kim đầy ngại ngùng từ phía sau lưng Ngọc Khiết nhìn Nhất Thắng.

-Đinh Vi: A... Nhất Thắng có lỡ hứng lên rồi thì... nhẹ nhàng với em được chứ ?

-Ngọc Khiết: Hehhhh ??? Đinh Vi, em không được ăn lẻ. Chơi xấu quá !

Cứ như là quá đỗi quen thuộc với những việc này, Nhất Thắng không chút cảm xúc trên gương mặt mà cứ thể bình thản đi đến cửa tủ quần áo lựa luôn cho Đinh Vi một bộ rồi bắt em ấy đi thẳng vào phòng tắm có sẵn trong phòng. Sau đó quay lại, Nhất Thắng đột ngột đẩy Ngọc Khiết ngồi lên giường. Nhất Thắng sau đó ngồi xuống, vừa tầm để từ từ thắt chiếc cà vạt lên cho Ngọc Khiết một cách tỉ mỉ. Qua chiếc gương, có thể thấy được gương mặt đỏ ửng của Ngọc Khiết lúc này.

-Ngọc Khiết: Thấy cảnh con gái như vậy mà anh vẫn bình thường được luôn sao ?

-Nhất Thắng: Không hẳn.

-Ngọc Khiết: Vậy là có ngại sao ?

-Nhất Thắng: Xong, chỉ còn đợi Đinh Trân nữa thôi.

Vừa thắt xong chiếc cà vạt cho Ngọc Khiết, Nhất Thắng đã đứng dậy rồi ra hiệu cho Ngọc Khiết cũng đứng lên. Cứ như là một người hầu chuẩn mực, Nhất Thắng lui về sau để ngắm rất kỹ trang phục của Ngọc Khiết.

-Ngọc Khiết: Sao... sao vậy ? Đừng có nhìn em vậy chứ ?

-Nhất Thắng: Nghĩ gì vậy ? Mình đang tự hỏi cậu và Đinh Trân có nổi bật được ở buổi tiệc hay không thôi.

-Ngọc Khiết: Anh nói thế có nghĩa là... nhiều cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đó lắm sao ?

-Nhất Thắng gật đầu: Ừm, hầu như đều lộng lẫy cả.

-Ngọc Khiết: Vậy, Nhất Thắng để ý ai nhất ? Không, phải nói là anh thích ai nhất.

-Nhất Thắng lắc đầu: Không xác định nổi, ai cũng có nét đẹp riêng cả.

Mặc kệ thái độ lo lắng của Ngọc Khiết, Nhất Thắng vẫn bình thản chỉnh sửa trang phục cho cô. Thậm chí cậu còn tự tay trang điểm, làm kiểu tóc cho Ngọc Khiết.

-Ngọc Khiết nói thầm trong miệng: Tiêu rồi, tiêu rồi. Nhất Thắng đã bị thu hút rồi, tiêu rồi.

-Nhất Thắng: Hmmm... Giờ chắc chắn là cậu sẽ đẹp nhất bữa tiệc rồi.

-Ngọc Khiết: Ai cũng có nét đẹp hết... Khoan, anh vừa nói gì vậy ?

Áo sơ mi xám ngắn tay cùng váy ngắn và quần tất đen khác biệt hoàn toàn so với phong thái chung của mọi người ở buổi tiệc. Ngọc Khiết vốn đã xinh đẹp, giờ tất cả chỉ càng làm tôn lên thêm cho vẻ đẹp đó mà thôi.

-Đinh Trân: Ngọc Khiết lúc nào cũng xinh đẹp vậy hết.

Cùng lúc này, Đinh Trân từ phòng tắm bước ra trong bộ trang phục mà Nhất Thắng đã đưa. Với vẻ đẹp ngây thơ của gương mặt, Đinh Trân giờ lại mang thêm cả vẻ dẹp đầy sắc xảo trong bộ váy xen lẫn hai tông màu đỏ và đen này.

-Đinh Trân: Nhất Thắng, anh thấy thế nào ?

-Nhất Thắng: Không chê vào đâu được. Giờ chỉ cần anh trang điểm và làm lại kiểu tóc cho em nữa thôi, mau nhanh lại đây.

-Đinh Trân kéo chân váy lên làm lộ đôi tất chân của mình, rồi nhìn sang Ngọc Khiết: Mà này Nhất Thắng, anh có vẻ thích con gái mặc quần tất nhỉ ?

-Nhất Thắng bình thản trả lời: Có lẽ là vậy. Quần tất đen, nó rất đẹp mà.

-Ngọc Khiết: Ra là Nhất Thắng... cũng là con trai nhỉ ?

-Đinh Trân mỉm cười nhìn Nhất Thắng qua gương: Nhất Thắng, thật không ngờ anh cũng có mặt tối như vậy đấy.

Chuẩn bị xong mọi thứ cho Ngọc Khiết và Đinh Trân, Nhất Thắng liền láy xe đưa họ đến bữa tiệc. Trăng khi ấy đã dần lên tại biệt phủ Yên gia, nơi bữa tiệc sinh nhật của phu nhân gia chủ Yên gia là Yên Ngọc Băng cũng sắp được bắt đầu. Khắp mọi nơi lúc này đều là những con người xuất thân trong tầng lớp thượng lưu hoặc đại diện từ những thế lực lớn, người nổi tiếng, người có sức ảnh hưởng... Trông thật là một khung cảnh đầy xa hoa lộng lẫy.

Khác hẳn với cái thái độ mong chờ ban đầu, Phong Tần lại đi ra ngồi một góc ở ban công tầng hai của một tòa nhà với thái độ đầy chán nản và mệt mỏi mặc dù có rất nhiều cô gái xinh đẹp đang ở trước mắt.

-Minh Anh: Sao vậy ?

-Phong Tần: Có rất nhiều cô nàng xinh đẹp, nhưng mình cứ có cảm giác không hứng thú chút nào.

-Minh Anh: Lẽ đương nhiên mà. Bữa tiệc này chẳng khác gì một kiểu gặp mặt chính trị, làm ăn hơn là một nơi để chúc mừng, chung vui sinh nhật một người. Cảm xúc của cậu cũng sẽ trở nên bị gò bó theo không khí đó mà thôi.

Đúng lúc này, ở phía khu vườn trước tòa chính điện như đang có ai đó rất đặc biệt xuất hiện khiến mọi người tự dưng đều vây quanh đến đó.

-Phong Tần: Chuyện gì vậy ?

-Minh Anh lắc đầu: Mình không biết nữa. Buổi tiệc còn khoảng mười phút nữa mới bắt đầu mà.

-Phong Tần liền tức tốc chạy ra đó: Nào, mau đi xem thử. Rất có thể là mỹ nhân tuyệt trần nào đó lắm.

-Minh Anh mỉm cười: Cậu lấy lại tinh thần nhanh quá đó.

Nơi khu vườn trước tòa chính điện, mọi người tranh nhau vây quanh trước sự xuất hiện của người sẽ kế vị Hoàng Tộc Kim Linh trong tương lai – Công chúa Kim Linh Ngọc Li. Xuất hiện với mái tóc ánh kim và chiếc váy màu trắng, đi cùng là đoàn cận vệ cấp cao phía sau, Ngọc Li không những trông vô cùng xinh đẹp rực rỡ mà còn toát lên vẻ quyền lực.

Người xung quanh lại bị tiếp một vẻ đẹp nữa làm cho mê mẫn, ghen tị. Nhiều thiếu gia quyền quý đẹp trai bắt đầu tiếp cận hỏi chuyện, muốn được làm quen thân với vị công chúa. Nhưng tội thay, Ngọc Li chẳng thèm quan tâm đến mà chỉ cứ nhìn xung quanh. Thậm chí công chúa còn mặc kệ cận vệ theo sau, một mình đi vội như đang tìm kiếm ai đó.

-Ngọc Ni: Không biết Minh Thiện có đến không nữa ?

Trong lúc này thì Minh Thiện lại đang ngồi một mình ở một băng ghế dài đặt trên sân thượng của một căn nhà gần tòa chính điện, có vẻ là cậu đang lãng tránh việc phải nói chuyện bàn về vấn đề của chính trị, quyền lực và tiền bạc mà đa phần những người có mặt ở đây đều đang bàn đến.

-Minh Thiện: Đúng là... Chán quá !

-HaLynh: Chán thì sao lúc nãy ngươi không đi cùng đám nhóc Tuyết Nhi mà lại chạy ra đây một mình rồi than.

-Minh Thiện lắc đầu, suy nghĩ trong đầu để nói với HaLynh: Đi cùng với một người thôi đã gây chú ý rồi, đằng này là tận ba người vô cùng xinh đẹp như thế thì chẳng biết phải nói sao luôn.

-HaLynh: Thì... Toàn bộ bọn con trai có mặt ở đây nhìn thấy sẽ càng ghét cay ghét đắng ngươi, xem ngươi là mối hiểm họa giống nòi khi chưa gì mà đã một tay ôm cả ba em. Rồi sau đó cái tên Dương Minh Thiện sẽ đứng đầu sổ đen, các thế lực khác nhau thay phiên được thuê đến giết ngươi. Hoặc là sẽ bắt ngươi, rồi tra tấn, BDSM,... Sau đó thì phanh thây như mổ heo mang cho cá ăn.

Minh Thiện nhìn chằm chằm HaLynh trong khi cô nói ra những lời đó, một lúc sau Minh Thiện mới trưng ra bộ mặt đầy thái độ khinh bỉ dành cho HaLynh.

-Minh Thiện: Chuyện tra tấn bằng trò BDSM, tôi nghĩ là chỉ có cái đầu biến thái của cô mới nghĩ tới thôi.

-HaLynh miệt mài mô tả: Chúng sẽ trói ngươi lại bằng dây thừng, vài tên vây quanh với mấy món đồ chơi trên tay,... À, còn bịt mắt ngươi lại để tạo cảm giác nữa.

Minh Thiện nghe HaLynh nói đến đây thì bất ngờ lại có ai đó lấy tay che đôi mắt cậu lại. Trong bóng tối Minh Thiện vẫn cảm nhận được một đôi tay mịn màng đang áp trên mặt của mình, một mùi hương thơm ngát, và một giọng nói êm dịu bỗng thì thầm bên tai.

-Ngọc Ni: Đố cậu biết mình là ai đấy ?

-Minh Thiện: Mình đã nghe lại giọng của cậu vào hôm khai giảng tại học viện rồi nên chưa quên được đâu, Ngọc Ni.

-Ngọc Ni: Ha... Không vui chút nào hết.

Dù miệng nói vậy nhưng thái độ lại trái ngược hoàn toàn, Ngọc Ni trông vô cùng mừng rỡ khi tìm thấy được Minh Thiện. Cô công chúa nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Minh Thiện.

-Minh Thiện: Không có cận vệ đi cùng cậu sao ?

Im lặng không trả lời Minh Thiện, Ngọc Ni bất ngờ ôm lấy Minh Thiện vào lòng của mình.

-Minh Thiện: Này Ngọc Ni, cậu làm sao vậy ?

-Ngọc Ni: Im lặng nào Minh Thiện, ba năm không phải là quãng thời gian ngắn đâu.

-HaLynh: Không làm phiền các ngươi, ta thăng đây !

Thừa biết chuyện gì xảy ra, HaLynh tự giác biến mất vào lại bên trong chiếc túi trữ vật rồi để lại chỗ riêng tư cho hai bạn trẻ.

-Minh Thiện: Cậu vẫn xem mình là một đứa em trai như hồi đó sao ? Nhưng giờ cậu phải giữ ý tứ đi chút đi chứ công chúa à.

-Ngọc Ni: Suỵt nào... Ở đây chỉ có hai đứa mình thôi.

-Minh Thiện: Nhưng giờ chúng ta quá lớn để có thể thân thiết giống như ngày trước rồi.

Ngọc Ni liền đẩy Minh Thiện nằm xuống ghế, rồi không chút ngại ngần mà ngồi đè lên người đối phương. Đưa đôi mắt long lanh màu xanh biếc nhìn vào mắt của Minh Thiện, Ngọc Ni mỉm cười rồi hỏi một cách đầy ẩn ý.

-Ngọc Ni: Cậu nghĩ là cái gì lớn ?

-Minh Thiện: À... Thì...

Ngước mặt nhìn lên, Minh Thiện sau đó vội quay nhìn sang hướng khác hình ảnh bộ ngực đầy đặn của Ngọc Ni bỗng đưa thẳng vào mắt mình. Một cơ thể đầy đặn và quyến rũ từ một thiếu nữ đang ngồi lên người, Minh Thiện trong vô thức đã đỏ hết cả mặt. Lúc này từ từ áp sát mặt vào Minh Thiện, Ngọc Ni thì thầm vào tai cậu những lời như nửa thật, nửa là trêu đùa.

-Ngọc Ni: Cậu đang nghĩ điều gì đó đen tối trong đầu đúng không ? Hay là mình đáp ứng cho cậu những suy nghĩ đó nhé.

Minh Thiện và Ngọc Ni bắt đầu mắt với mắt nhìn nhau rồi im lặng một lúc lâu và trong sự im lặng đó, cả hai có thể nghe được cả nhịp thở của đối phương. Đúng lúc này cánh cửa cầu thang dẫn lên sân thượng mở ra...

-Tuyết Nhi: Hân Hân đúng là được chú ý ghê nhỉ ? Đi đến đâu cũng có người muốn làm quen.

-Hân Hân: Tuyết Nhi và Meyzuru cũng vậy mà.

-Meyzuru lắc đầu: Toàn một đám con trai với cái nhìn lộ rõ sự háo sắc thôi, chẳng có ai đặc biệt khác biệt cả.

-Tuyết Nhi: Meyzuru nói rất đúng. Cứ bị bọn họ vây quanh hỏi này hỏi nọ chỉ làm mình muốn đến chỗ Minh Thiện thôi, anh ấy... Ơ kìa ?!!!

Một khoảng lặng không thể nói nên lời khi bất ngờ ngay trước mặt của Tuyết Nhi, Hân Hân và Meyzuru là cảnh Minh Thiện đang bị đè lên người bởi một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tuyết Nhi cứng đơ cả họng, Hân Hân thì đôi mắt đã trở nên vô hồn, còn Meyzuru mặt đã bắt đầu đỏ bừng lên.

-Meyzuru: Sao... sao công chúa lại ngồi lên người của cậu thế Minh Thiện ?

-Ngọc Ni: Con gái của đại tướng, Meyzuru sao ? Thì... Chỉ là mình muốn “ăn” cậu ta thôi.

-Tuyết Nhi: Cậu đừng có hòng “ăn” trước một mình như thế, Ngọc Ni !

Tuyết Nhi chạy đến kéo Ngọc Ni ra khỏi người Minh Thiện, lúc này Minh Thiện mới có thể đứng lên được.

-Minh Thiện: Mình có phải đồ ăn đâu chứ ?

-Hân Hân: Ra đây là lý do cậu muốn ở một mình sao, Minh Thiện... ? Chỉ ba người là chưa đủ với cậu nữa à ?

Một cảm giác lạnh cả gáy, Minh Thiện giật mình khi không biết Hân Hân đã ở sau lưng mình từ lúc nào. Đôi mắt sâu thẳm luôn giàu sự bí ẩn đầy cuốn hút của Hân Hân giờ đây thay đổi sang đầy mùi sát khí, chằm chằm nhìn vào thái độ Minh Thiện khiến hôm nay chẳng những là lần đầu Minh Thiện biểu thị thái độ ngại ngùng ra mặt mà còn có cả sự sợ hãi, áp lực.

Nhìn thấy thái độ ấy của Hân Hân và cả bộ mặt của Meyzuru lúc này, Ngọc Ni bỗng mỉm cười như nhận ra điều gì đó rất thú vị rồi lên tiếng.

-Ngọc Ni: Hehhh ? Vậy là ngoài Tuyết Nhi ra còn có Meyzuru và tiểu thư Hân Hân đây bị cậu cưa đổ nữa sao ? Cái tên đào hoa Dương Minh Thiện này, đã bảo cậu chỉ nên đi lòng vòng trong tim của mình thôi mà.

-Minh Thiện: Làm gì có chuyện đó chứ.

Vẫn chưa muốn Minh Thiện nhận ra tình cảm của mình, Meyzuru và Hân Hân liền đồng ý với lời của Minh Thiện.

-Meyzuru liên tục gật đầu: Minh Thiện nói đúng đó, công chúa đừng có nghĩ bậy.

-Hân Hân quay mặt sang hướng khác: Ừm.

Đi đến gần Meyzuru rồi sau đó tới đến gần Hân Hân, Ngọc Ni mỉm cười lại còn giả bộ trưng ra một bộ mặt ngạc nhiên.

-Ngọc Ni: Ồ... ! Thật vậy sao ?

-Meyzuru: Thật vậy đấy. Quên nữa, buổi tiệc sẽ bắt đầu ngay đó nên chúng ta mau đi thôi.

Lãng tránh việc nhìn vào đôi mắt của Ngọc Ni, Meyzuru nắm lấy tay Hân Hân rồi đi xuống bên dưới trước. Chỉ còn lại ba người ở trên sân thượng nên Tuyết Nhi liền vội chen vào ở giữa Minh Thiện và Ngọc Ni, nắm lấy tay cả hai người rồi tất cả cùng đi.

-Ngọc Ni nói nhỏ với Tuyết Nhi: Này, cậu khôn quá rồi đó.

-Tuyết Nhi: Rất nguy hiểm nếu để Ngọc Ni ở gần Minh Thiện nên đây là cách tốt nhất.

-Ngọc Ni: Cậu muốn có cớ nắm tay Minh Thiện thì có.

-Tuyết Nhi mỉm cười: Có lẽ là vậy đó.

...

Trước phần sân vườn rộng ở cạnh tòa chính điện, khi các ánh đèn lớn bỗng tắt và ánh đèn mờ được mở lên cũng là lúc tất cả mọi người có mặt ở buổi tiệc bắt đầu tụ tập vây quanh lại chào đón sự xuất hiện của nhân vật chính buổi sinh nhật này. Cánh cửa lớn chạm khắc đôi cánh thiên sứ của tòa chính điện mở ra, phu nhân Yên Ngọc Băng từ trong bước ra với vẻ đẹp trẻ trung vĩnh hằng của mình và trông rất lộng lẫy trong bộ váy truyền thống của gia tộc – một tà áo dài được chạm trổ, thiết kế đầy cầu kì và công phu.

Đứng nhìn bên dưới, Phong Tần chỉ biết hết lời mà khen ngợi Yên phu nhân.

-Phong Tần: Đúng là không lạ gì khi Ngọc Khiết lại xinh đẹp như thế, đây đúng quả là di truyền từ mẹ mà.

-Diệp Na: Chắc chắn là vậy rồi.

-Phong Tần: Mà không biết Ngọc Khiết ở đâu rồi ? Muốn nhìn thấy cậu ấy quá, chắc chắn à tuyệt đẹp luôn.

Nhóm bạn đi cùng Phong Tần đều gật đầu đồng ý điều đó. Đúng lúc này, Nhất Thắng từ đâu xuất hiện. Dù là đã đeo mặt nạ nhưng Nhất Thắng vẫn nhận ra được Phong Tần, Diệp Na, Đại Hưng và Phúc Khang.

-Nhất Thắng: Ngọc Khiết sẽ ra mặt sau khi mẹ nuôi cảm ơn khách mời xong. Nhưng mà mình không ngờ các cậu đột nhập được vào đây đấy, an ninh có vẻ hơi lỏng lẻo rồi.

-Phong Tần: Nh... Nhất Thắng ?!!! Bị phát hiện rồi.

-Diệp Na: À... Xin cậu đấy, Nhất Thắng.

-Nhất Thắng: Haizzz, lỡ rồi nên chịu vậy. Các cậu ráng mà chịu khó vui vẻ với bữa tiệc này đi đấy, chứ mình thì chịu.

Nói xong liền vừa vẫy tay chào vừa bỏ đi, Nhất Thẳng đi thẳng về phía trong của tòa chính điện. Nhóm của Phong Tần thở phào nhẹ nhõm vì may người phát hiện ra họ không phải ai khác, nếu không thì chắc chắn bị đuổi ra hay thậm chí là bị tống giam tạm vào ngục rồi.

-Phúc Khang: Nhất Thắng làm mình giật cả mình, mà trông cậu ta có gì đó khác khác đúng không ?

-Phong Tần gật đầu: Ừm, không ngờ lúc này thái độ của cậu ấy rất là tự tin và trông vô cùng nổi bật luôn

-Diệp Na: Trông cậu ta... Thu hút hơn hẳn. Ra đây là bộ mặt mà Ngọc Khiết đã thấy ở Nhất Thắng sao ?

-Phong Tần: Gì chứ ? Cậu đừng nói cậu đổ cậu ta luôn à ? Dễ dãi quá đó.

-Diệp Na: Thì sao chứ ? Cũng đâu phải chuyện của một tên hám gái, thấy cô nào đẹp là cũng nhoi nhoi lên như cậu.

Trên bậc cao nhất trước tòa chính điện, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật – phu nhân Yên Ngọc Băng được các ánh đèn chiếu xuống một cách nổi bật trước đám đông khách mời ở bên dưới.

-Ngọc Băng: Thật mừng và cảm ơn các vị đã bỏ thời gian quý báu của mình để đến tham dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 36 của Yên Ngọc Băng tôi đây. Nhân cũng một dịp đặc biệt, bữa tiệc này cũng coi như tiện thể tôi muốn chúc mừng hai đứa con của mình tốt nghiệp học viện gia tộc. Tôi rất muốn làm việc chúc mừng này sớm hơn nhưng thật tiếc là vào chủ nhật ngày 07 tháng 01 vừa rồi, bọn trẻ nói là không muốn tổ chức sinh nhật của mình nên cả việc chúc mừng tốt nghiệp mới tạm dời lại vào hôm nay.

Bên dưới đám đông khách mời, Kinh Long bỗng tay bóp vỡ nát ly nước trên tay. Sắc mặt cậu ta có chút thay đổi, hiện rõ lên một sự ngạc nhiên và thất vọng với bạn thân. Đám Thiên Chấn và đàn em thì thấy vậy cứ phải lo lắng cho đại ca của chúng.

-Kinh Long lầm bầm: Ch... Chết ! Mình quên luôn sinh nhật của Ngọc Khiết rồi. Mà phải thôi, em ấy lại cùng ngày sinh với cái tên con nuôi phế vật hồn lực đó nên bắt mình nhớ thế quái nào được.

-Tiến đến, Thánh Hỷ: Ha, quên cả sinh nhật người mình yêu sao ? Xem ra hai ngươi đâu có sâu đậm gì mấy, tôi đây có vẻ là vẫn có đủ tư cách xen vào giành Ngọc Khiết đấy thôi.

-Kinh Long trừng mắt, liếc nhìn Thánh Hỷ: Bớt nói nhảm đi... Anh không đủ xứng với em ấy đâu, Thánh Hỷ.

-Thánh Hỷ bật cười: A ha ha, một người như tôi mà cậu lại bảo không xứng. Vậy một tộc nhân phân gia mang họ Yên như cậu thì xứng chắc ? So với Yên gia chính tộc, phân gia cũng có khác mấy các gia tộc khác đâu nào.

-Kinh Long: Nhà ta đứng đầu phân gia, so với một tập đoàn vài tên họ Lôi thì dư sức để dìm nát thành bã đấy.

-Đi phía sau Thánh Hỷ, Cư Lãng lao lên: Cái tên này, dám sỉ nhục Lôi gia à ?

Thấy thái độ của Cư Lãng, đám Thiên Chấn cũng liền lao ra bảo vệ Kinh Long. Trước khi để xảy ra va chạm giữa hai bên, Thánh Hỷ liền ra lệnh cho Cư Lãng bình tĩnh lại.

-Thánh Hỷ: Cư Lãng, cậu đừng nóng. Chỉ là Kinh Long thiếu gia đây còn quá non nớt và kiêu ngạo để có thể nhìn thấy sức mạnh của Lôi gia hiện tại mà thôi. Một tập đoàn mà Tam đại gia tộc còn phải kính nể, sao lại dễ dàng bị phân gia dìm nát vậy được. Có khi sau này Lôi gia lại đá được cả phân tộc Yên gia ra một góc ngồi đấy.

Thánh Thành Đế Quốc mấy trăm năm trở lại đây, thế lực Lôi gia quả là đang bành trướng đáng kể. Chế tạo vũ khí, sở hữu sức mạnh quân sự hiện đại, có địa vị và tiền bạc,... Sức ảnh hưởng của tập đoàn Lôi gia thật sự là đủ để nói là sánh ngang với các đại gia tộc ở trên Đế Quốc này. Nhưng Lôi gia vẫn rất muốn có được vị trí hợp tác với Yên gia, sự bất hòa giữa Lôi gia và phân gia họ Yên vì thế cũng lớn dần, dù sao thì cả hai đều cạnh tranh trên một lĩnh vực là sản xuất vũ khí.

-Kinh Long: Mạnh miệng lắm. Nhưng gia chủ sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến đám Châm Phá Tiễn của các người đâu.

-Thánh Hỷ mỉm cười: Lôi gia không chỉ có Châm Phá Tiễn là vũ khí tốt nhất đâu, Kinh Long à.

Thấy bên này đang căng thẳng, hội trưởng Hội học sinh Arashi với tư cách được mời đến kiêm thêm việc bảo an ở đây liền phải đích thân dẫn người đi đến chỗ giải quyết vụ của Thánh Hỷ và Kinh Long trước khi có gì đó phức tạp hơn xảy ra.

-Arashi: Xem ra càng lúc hai người càng không ưa gì nhau. Sao mỗi bên không tự cách xa một khoảng, tránh để xảy ra chút chuyện thì không hay đâu.

Sắc mặt thì nở một nụ cười đầy thân thiện, nhưng Arashi lại tỏ ra rõ cái cảm giác đang đe dọa đối phương. Vốn Thánh Hỷ và Kinh Long cũng không định đánh nhau, lại có thêm Hội học sinh ở đây nên cả hai đành nghe theo rồi mỗi bên tránh sang một hướng.

-Arashi: Thế mới tốt chứ, muốn đánh nhau thì cũng phải đợi đến mấy tiết mục so tài có tổ chức thì hãy mà làm.

Quay lại phía của chủ nhân buổi tiệc, Yên Ngọc Băng đã kết thúc xong phần diễn thuyết của mình. Sau đó chiếc bánh kem được mang ra, các bàn tiệc và món ăn cũng được bày lên cho khách mời.

-Ngọc Băng: Do đây cũng là một phần của buổi tiệc chúc mừng hai đứa con của tôi tốt nghiệp năm cấp II, nên phần cắt bánh tôi và hai đứa trẻ sẽ cùng làm.

Bên dưới đám đông khách mời, có vài người đang bắt đầu bàn tán. Hầu hết là đang thắc mắc về đứa con thứ hai mà Yên Ngọc Băng nói tới, nhưng vài người thì biết rõ đó là ai.

-Khải Đăng: Gia chủ Yên gia có hai đứa con sao ? Cứ nghĩ là chỉ có mình Ngọc Khiết thôi chứ ?

-Khải Nhi: Là tên phế vật... À không, là Nhất Thắng đấy. May mắn thật, con nuôi mà vẫn được đối đãi như là con ruột.

Hai vị trưởng lão Yên gia ở gần đó phản đối việc để Nhất Thắng xuất hiện như thế, liền âm thầm lên nói riêng với Yên Ngọc Băng.

-Trưởng lão thứ nhất: Này, con đừng có mà làm vậy. Mất mặt Yên gia lắm.

-Trưởng lão thứ hai: Chẳng phải con luôn phản đối con bé Ngọc Khiết quen Nhất Thắng sao, ta cứ nghĩ...

-Ngọc Băng: Chuyện Tiểu Khiết là một chuyện, chuyện Nhất Thắng là con trai của con lại một chuyện. Với lại, Đinh Vương anh ấy sẽ cáu lên nếu nghe hai người nói vậy đấy. Không nói nữa, con đã quyết rồi.

Nói xong, Ngọc Băng liền ra hiệu mọi thứ tiếp tục. Cửa tòa chính điện liền mở, Ngọc Khiết và Nhất Thắng lần lượt từ trong bước ra. Những người bên dưới lúc nãy còn bàn tán ồn ào thì lúc này lại bất ngờ đều im lặng, chẳng ai có thể thốt lên lời nào hay rời mắt khỏi vẻ đẹp tuyệt sắc của cô gái đẹp nhất kinh đô hiện tại - Yên Ngọc Khiết. Nhưng vấn đề hơn cả khiến ai nấy bất ngờ nhất chính là người con trai với bộ lễ phục màu đen đi cùng phía sau, Nhất Thắng.

-Cái tên đi đằng sau đó... Là Nhất Thắng sao ?

-Không thể nào, hắn mà là tên phế vật mọi người hay nói tới ?

-Sao... Ngầu quá !

...

Xuất hiện với đôi mắt sắc lạnh chứ không lờ đờ như trước, thái độ thì vô cùng lạnh lùng và đầu thì ngẩng cao đầy tự tin. Nhất Thắng xuất hiện với hình tượng chẳng ai thể ngờ tới được, vẻ ngoài thì điển trai đến vượt ngoài sự tưởng tượng kể cả là những người quen.

-Ngọc Ni: Thế này mới thấy Nhất Thắng và Ngọc Khiết, hai người đó xứng đôi với nhau chứ. Bảo sao sư phụ luôn rất tự hào vì họ.

-Meyzuru: Ra là Y Viễn bảo cậu ta ngầu là vậy sao ? Cái này còn hơn chứ ngầu nữa đó.

-Tuyết Nhi: Dù vậy vẫn không bằng Minh Thiện được !... Chắc vậy.

-Hân Hân: Tuyết Nhi, vừa rồi cậu có vẻ không tự tin lắm.

-Minh Thiện: Đây là lần đâu mình có cảm giác có ai đó đẹp trai vượt mặt mình rồi đấy. Có vẻ... Không mấy dễ chịu cho lắm. Bảo sao mấy học viên nam luôn nhìn mình đầy sát khí, ra là vậy.

-HaLynh nhíu mài: Ngươi mà cũng biết tự luyến đến vậy nữa sao ?

Ra dáng của một người cha đầy trách nhiệm và yêu thương con, Yên Đinh Vương dù đang đứng tiếp hai vị vợ chồng gia chủ của Dương gia nhưng vẫn không kiềm được xúc động.

-Đinh Vương quay mặt đi, che những giọt lệ hạnh phúc: Con của ta, đúng là trưởng thành rồi. Hic ! Ngày nào, mình lại phải nắm tay bọn chúng mà đưa lên xe hoa sao ?

-Minh Nam: Ông anh Đinh Vương à, anh hơi làm lố quá rồi đó.

Nhất Thắng và Ngọc Khiết đến chỗ của Ngọc Băng, mỗi người đứng một bên chuẩn bị làm nghi thức cắt bánh. Cả ba cầm lấy con dao, từ từ cắt một phần bánh ra trước. Ngay sau đó, các ánh đèn lại được bắt lên làm cả một vùng trời rực sáng, buổi tiệc lúc này cũng chính thức bắt đầu. Vừa xong việc của mình, Ngọc Khiết liền định kéo Nhất Thắng đi cùng với mình nhưng đã sớm bị mẹ của mình giữ lại.

-Ngọc Băng: Con chạy đi đâu, Tiểu Khiết ? Nhất Thắng, con mau qua chỗ của cha giúp đỡ ông ấy tiếp đãi khách phía đó đi. Còn Tiểu Khiết thì theo mẹ qua bên này.

-Ngọc Khiết: Không phải chứ ?

Cứ vậy, Nhất Thắng nghe theo lời Ngọc Băng đi đến chỗ Đinh Vương. Ngọc Khiết tuy không muốn nhưng cũng phải đi theo sau mẹ mình, đến tiếp đãi phía đại diện của Lôi gia bên kia. Kinh Long từ xa thấy vậy chắc chắn là không yên lòng, âm thâm đi theo cùng Ngọc Khiết.

Lúc này đứng cách đó không xa, Thánh Hỷ vừa nhìn thấy Yên Ngọc Băng và con gái đang ở cạnh chỗ bố mẹ mình thì rất nhanh không để mất cơ hội quý báu này mà lập tức đi đến để được tiếp cận Ngọc Khiết.

-Thánh Hỷ: Chúng ta lại gặp nhau rồi. Mà, có vẻ em càng ngày càng rực rỡ hơn trước.

-Ngọc Khiết: Cảm ơn vì lời khen, tiền bối.

-Ngọc Băng: Ra là Thánh Hỷ đã biết Tiểu Khiết nhà ta trước rồi sao ? Vậy ta cũng không cần giới thiệu làm gì nữa, hai đứa cứ vui vẻ nói chuyện trong lúc ta và bố mẹ của con đây bàn công việc.

-Thánh Hỷ: Vâng, thưa Yên phu nhân.

-Ngọc Khiết than trong đầu: Nhưng con có muốn nói chuyện với anh ta đâu cơ chứ ?

Không muốn Thánh Hỷ có cơ hội như thế, Kinh Long lập tức đi ra để xen vào giữa Ngọc Khiết và Thánh Hỷ.

-Kinh Long: Ngọc Khiết, em đang nói chuyện với đàn anh Thánh Hỷ đây sao ?

-Thánh Hỷ mỉm cuời một cách giả tạo: Ha, chào Kinh Long. Chậc, cậu xuất hiện ở đây làm cái gì vậy ?

-Kinh Long: Dĩ nhiên là chào hỏi Ngọc Khiết và anh rồi.

-Kinh Long mỉm cười: Còn lâu mới xong !

Dù là người ngoài nhìn vào có thể thấy Kinh Long và Thánh Hỷ đều dành cho nhau một vẻ mặt thân thiện với nụ cười hiện lên. Nhưng thực ra đó đều là sự giả tạo, ở đôi mắt họ nhìn nhau như có hai luồng sát khí đối chọi đầy dữ dội. Làm Ngọc Khiết là người đứng giữa chẳng biết phải lên tiếng nói sao.

-Arashi bỗng xuất hiện: Hai người có vẻ muốn đánh nhau nhỉ ? Chút nữa có phần chơi đối kháng được tổ chức để các cô cậu thanh thiếu niên như chúng ta thể hiện, hy vọng hai người sẽ đăng ký.

-Thánh Hỷ: Cậu thế nào ?

-Kinh Long: Được, ai sợ ai.

-Arashi: Vậy thì mau đi đến kia để đăng ký tên.

Nói xong, Arashi quay đi đến chỗ những người khác. Đặc biệt là những người đang muốn đánh với nhau một trận như Kinh Long và Thánh Hỷ, để họ tham gia phần chơi đối khác được tổ chức để tránh xảy ra xung đột bất ngờ làm phá hỏng buổi tiệc. Với tư cách được nhờ làm quản lý an ninh của buổi tiệc, Arashi hoàn toàn đúng đắn với cách làm này.

-Arashi: Hy vọng hai người đó chờ tới lúc phần chơi đối kháng diễn ra, lúc ấy muốn đánh nhau kiểu gì thì cứ việc.

-Shiroimi: Hội trưởng, để hai người đó có cơ hội đánh với lần nữa thì có ổn không ?

Xuất hiện vô cùng xinh đẹp, nhưng do khả năng của Shiroimi khiến mọi người xung quanh không nhận ra. Kể cả là Arashi, cậu cũng thoáng chốc là quên mất Shiroimi đi cùng mình từ nãy đến giờ.

-Arashi cố lấy nét mặt bình tĩnh: À... Đây dù sao cũng là chủ ý của gia chủ Yên gia và nhiều gia chủ khác nên đích thân sẽ có người bảo đảm an toàn. Với lại để các thế hệ trẻ giữa các thế lực so tài công bằng với nhau, cũng giúp họ thị uy được trước những người khác mà không gây ra mâu thuẫn đáng có sau này cũng là một cách tốt.

-Shiroimi: Đánh đấm lẫn nhau mà không xảy ra mâu thuẫn sao ? Đó cũng thật là mâu thuẫn.

-Arashi mỉm cười: Một cô gái xinh đẹp thế này mà lại khiến ai cũng không thể nhận ra, đó cũng là một mâu thuẫn đấy.

-Shiroimi: Còn hội trưởng thì sao ? Hôm nay có những cô gái vây quanh anh như thường ngày, điều này cũng mâu thuẫn quá đấy.

-Arashi: Như vậy chắc phải tốt sao ? Anh chỉ muốn một mình Shiroimi ở đây thôi là đủ rồi...

Nhưng Shiroimi đã rời đi từ lúc nào, Arashi lại một lần nữa chẳng nhận ra sự hiện diện của cô. Vội vàng, Arashi nhìn xung quanh nhưng chẳng trông thấy Shiroimi ở đâu. Đúng lúc định đi tìm thì một đám các quý cô đã chạy đến, bất ngờ vây quanh Arashi để làm quen, trở lại giống như cảnh hằng ngày xảy ra ở học viện.

Trong lúc này, khi mọi người ở Thánh Thành Đế Quốc đang quan tâm đến buổi tiệc ở tại Yên gia thì tại căn nhà hoang ở con hẻm nhỏ thuộc Đông Thánh Chi Lộ, hơn một trăm tên lính đánh thuê làm việc cho phe Phản Loạn đã có mặt ở đây để chuẩn bị tấn công vào Đông Thánh Viện.

-Dẫn đầu cuộc tấn công, Lạp Ma: Mục tiêu của chúng ta là nhắm vào quyền kiểm soát Đông Thánh Viện, vì vậy mặc kệ là ai hễ chúng cản đường thì cứ giết hết.

-Ngũ Tướng: Còn việc giết mục tiêu Minh Thiện và kẻ phản bội Hân Hân thì sao ?

-Lạp Ma: Các ngươi cứ gặp chúng thì giết. Nhưng việc này ta ưu tiên giao cho bọn Lục Tướng và tên cụt tay kia làm.

-Ngũ Tướng: Uyên Linh Gia Lão sẽ tham gia trận này ? Hắn hồi phục rồi sao ?

-Lạp Ma: Gần như là vậy. Mà, kẻ ngươi cần quan tâm là tên Bashu kìa. Ngươi cũng biết là hắn có cảm xúc con ả Hân Hân kia mà.

-Trên mái nhà, Bashu hét xuống bên dưới: Ngươi bớt lảm nhảm đi Lạp Ma, muốn lấy mạng ngươi ra mà thử lòng trung thành của ta hay không ?

-Lạp Ma: À, dĩ nhiên là không rồi. Ta chỉ muốn chắc rằng cuộc tấn công này sẽ diễn ra một cách thuận lợi, dù sao nó cũng được chuẩn bị vô cùng quy mô thế mà.

Ra khỏi căn nhà bỏ hoang, đi đến một con hẻm khác gần đó. Trong một quán rượu tồi tàn, có một đám đạo tặc được đã được thuê. Lang thang trên từng con đường của Đông Thánh Chi Lộ, một vài tên Chiến thần võ giả lưu vong bậc Tinh Anh Tinh Đế được cử tới. Và ở khu rừng nhỏ nằm ngoài Đông Thánh Chi Lộ, có vô số ánh lửa mờ từ các đoàn binh yêu tộc. Trên những ngọn cây, những con Ma Dực Sát Long đậu kín cả một tán rừng... Tất cả với lực lượng lên tới con số hàng ngàn, tất cả đều là người của phe Phản Loạn được chọn cho cuộc tấn công chiếm Đông Thánh Viện.

Trở lại biệt phủ của Yên gia, đến lúc các Chiến thần võ giả trẻ tuổi thể hiện sức mạnh của mình. Bằng hình thức tổ chức một trò chơi, bất kì thanh thiếu niên nào có mặt ở đây cũng đều được phép đăng ký tham gia đấu một trận đối kháng với người khác. Đây cũng là một cơ hội tốt nhất để gây chú ý với những người khác, khẳng định vị thế sau này của các thế lực lớn qua thực lực con cháu của mình. Yên gia thậm chí còn chơi lớn hơn, sẵn sàng lấy một loại kim khoáng quý hiếm ra làm phần thưởng cho người thắng cuộc.

-HaLynh: Bạch Hỏa Ngân Thạch, kim khoáng đó độ cứng vượt qua kim cương đấy. Sức mạnh chứa bên trong cũng không phải tầm thường, hay là... Minh Thiện, ngươi cũng tham gia đi.

-Minh Thiện: Cô quên là ngay sáng sớm ta phải đối mặt với kẻ thù sao ? Dù Bạch Hỏa Ngân Thạch ấy có quý, cũng phải đành bỏ qua mà cố chừa sức.

-HaLynh: Quên mất ! Đúng là tiếc thật mà. Nhưng mà liệu sáng mai, vài tên các người có chống lại được cuộc tấn công ấy của bọn Phản Loạn không ?

-Minh Thiện: Cái đó chỉ thể còn dựa vào vận may mới biết được mà thôi.

...

Yên gia chuẩn bị sẵn một khu vực sân rộng lớn với lá chắn đã được dựng lên, tuyên bố phần đối kháng so tài giữa các Chiến thần võ giả trẻ tuổi bắt đầu. Có mặt ở trận đầu tiên, Dương Ưng của Dương gia được sắp đấu với con trai của một kiếm hội phía bắc kinh đô.

-Đại Thắng: Có vẻ là một trận chiến phù hợp với Dương Ưng nhỉ ?

-Ngọc Ly: Tiền bối, anh không tham gia à ?

-Đại Thắng lắc đầu: Thôi nào Ngọc Ly, em còn chưa biết tính đàn anh của mình nữa sao. Dĩ nhiên mấy cái như này, tránh được thì càng tốt.

-Ngọc Ly: Phải rồi ha ? Nếu làm vậy thì đâu còn là Kẻ mạnh nhất học viện không cần được công nhận nữa đâu.

-Đại Thắng: Thôi, em cho anh đây xin. Để người ta mà nghe được là họ sẽ cười vào mặt anh đấy, cái biệt danh rõ là ngớ ngẩn đó.

Ở một phía khác, Đại Hưng muốn được tham gia đấu nhưng Phong Tần, Diệp Na và Phúc Khang đã kịp thời ngăn cậu ta lại trước khi làm điều dại dột đó.

-Đại Hưng: Bực quá, muốn được lên đó quá !

-Diệp Na: Ngu cũng vừa thôi chứ, lên đó là sẽ bị lộ thân phận ra ngay.

-Phong Tần: Lát về tụi mình treo bao cát lên cho cậu đánh tha hồ, nên bây giờ làm ơn ráng nhịn đi.

-Phúc Khang gật đầu đồng ý với Phong Tần: Đúng vậy, xin cậu đấy Đại Hưng.

Thở dài chập nhận, Đại Hưng nằm dài ra ghế đầy chán nản.

-Đại Hưng lẩm bẩm một mình: Mình muốn thể hiện trước mặt Ái Ngân thôi mà, chán quá...

...

Trên sân đấu, Dương Ưng chém văng kiếm khỏi tay đối phương rồi nhanh chóng áp sát hạ gục cậu ta và giành chiến thắng một cách dễ dàng. Trận đấu tiếp theo là của Kinh Long của phân gia họ Yên, đối thủ của cậu không ai hết là Thánh Hỷ của Lôi gia.

-Nhất Thắng: Thật là, biết ngay cậu ta không thèm nghe mình khuyên nên “giấu bài” chờ đến giải đấu mùa xuân của học viện rồi mà.

Vừa trông thấy Kinh Long, Uyên Linh Vân Liên từ phía hàng ghế đặt biệt dành cho Tam Đại Gia Tộc bỗng lên tiếng.

-Vân Liên: Kinh Long, có thua cũng đừng để bị bầm dập thê thảm đó.

-Gia chủ Uyên Linh gia: Vân Liên, đừng nói thế chứ !

-Vân Liên mỉm cười: Có sao đâu mà ông. Cái tên đó phải có ai đó nói khích mới chịu đánh đàng hoàng được.

Nghe được rõ hết từng lời của Uyên Linh, Kinh Long mặt thật sự tỏ vẻ khó chịu.

-Kinh Long: Bà cô già chết tiệt, ta sẽ không thua như cô mong đợi đâu.

-Thánh Hỷ: Uyên Linh Vân Liên. Chị ta có vẻ thích cậu nhỉ, Kinh Long ?

-Kinh Long: Hả ? Tôi nhớ mắt anh nhìn gái hay lắm mà, vậy mà con mắt đuôi nào của anh nhìn ra cô ta thích tôi. Từ nhỏ tới lớn, Kinh Long tôi và Vân Liên cô ta chỉ gói rọn trong hai từ là kẻ thù. Rồi, nói lắm quá. Lên đi.

-Thánh Hỷ mỉm cười: Được rồi, mong được cậu chiếu cố lần nữa.

Kinh Long và Thánh Hỷ lập tức cùng lúc lao về phía nhau. Thánh Hỷ phóng thích ra Lôi Sát Chiến Kỹ ở trên cánh tay, còn Kinh Long liền gọi bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ từ bên trong hai tay áo của mình ra. Khi cả hai đến gần nhau, Kinh Long rất nhanh vung Lôi Sát tấn công trước. Kinh Long liền điều khiển cho bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, lao ra như một tấm khiên chắn đỡ trực diện đòn của đối phương. Cú va chạm từ đòn tấn công đầu tiên của hai người tạo nên một chấn động khá dữ dội.

-Thánh Hỷ: Ha... Thật đấy sao ? Mấy cái Kim Vệ Tinh Cơ vậy mà chẳng có một vết xước, có vẻ nó đã được nâng cấp một chút sau trận đấu hôm đó rồi.

-Kinh Long: Không chỉ là một chút thôi đâu. Kim Vệ Tinh Cơ, phóng quang nguyên !

Nhận lệnh từ Kinh Long, bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ lập tức chỉa đầu súng về phía Thánh Hỷ rồi bắt đầu khai hỏa ra những tia đạn ánh sáng màu tím. Thánh Hỷ rất nhanh lùi về sau, cùng lúc dùng tay phóng ra những luồng điện để đỡ lại hỏa lực từ những chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long.

-Thánh Hỷ: Mấy cái máy bay này của cậu, càng lúc càng trở nên rất phiền phức đấy. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa !

Phóng thích hồn lực tạo nên dòng chảy lôi nguyên từ cánh tay, Thánh Hỷ giáng mạnh xuống đất làm lan ra một vùng sấm sét dữ dội tỏa ra xung quanh. Vùng sấm sét vừa đi qua những chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, lập tức có hàng loát tia sét lớn nhỏ đánh vào chúng.

Kinh Long đưa tay ra trước, nắm lòng bàn tay lại như ra hiệu thu Kim Vệ Tinh Cơ về chỗ mình. Những chiếc Kim Vệ Tinh Cơ liền bay trở lại quanh Kinh Long, không có một chút tổn hại nào.

-Kinh Long: Tới lúc chúng ta tấn công rồi, Kim Vệ Tinh Cơ - Kim Tinh Loạn Đao !

Hai bên rìa đưa ra cạnh dao sắc bén, những Kim Vệ Tinh Cơ chẳng khác gì những thanh đao nhỏ dốc hết tốc lực bay lao đến tấn công Thánh Hỷ từ nhiều phía khác nhau, khó có thể đoán trước quỹ đạo. Chúng liên tục chém qua người của Thánh Hỷ, để lại các viết cắt trên lớp giáp hồn lực của đối phương, dần dần đẩy lùi Thánh Hỷ về phía sau.

-Thánh Hỷ: Không ngờ Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long chỉ vừa sau ít ngày đã có nhiều sự thay đổi đến như vậy.

-Kinh Long: Đó chỉ là màn chào hỏi thôi, không phải mới vậy mà anh đây đã thấy khó khăn rồi sao ?

-Thánh Hỷ: Cái tính kiêu ngạo của cậu càng ngày càng lớn hơn rồi đấy, Kinh Long. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa !

Phóng thích ra luồng lôi nguyên còn dữ hơn trước, cả cơ thể Thánh Hỷ lúc này cứ như được bao bọc lại bởi một vùng toàn những tia sét đang lan ra và đánh thẳng vào những mục tiêu đến gần như Kim Vệ Tinh Cơ với các đòn sấm chớp đầy uy lực. Với những đòn tấn công ấy, Kim Vệ Tinh Cơ tuy không bị tổn hại nhưng các đòn tấn công Kim Tinh Loạn Đao của chúng đều bị ngăn chặn lại hoàn toàn. Thánh Hỷ đưa cao cánh tay phải lên và mở rộng lòng bàn tay mình ra, một loạt các luồng điện đều quy tụ lại vào giữa trong lòng bàn tay phải ấy.

-Bất ngờ bóp chặt bàn tay phải lại, Thánh Hỷ: Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa - Phóng Thích !

Luồng lôi nguyên xung quanh Thánh Hỷ cứ như bị phát nổ, giải phóng ra một lượng lớn năng lượng và sấm chớp làm toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long bị đánh văng mạnh ra xung quanh. Sau đó, cứ như một tia sét mà Thánh Hỷ vụt tốc lao tới ra tung một đấm Lôi Sát tấn công trực diện vào đối phương, gây ra một vụ nổ khá lớn.

Tránh được cú đâm của đối phương, Kinh Long từ đám bụi mù tạo ra sau vụ nổ lao ra một cách bình an vô sự. Đám đông khán giả, đặc biệt là chỗ các Chiến thần trẻ tuổi đều hò hét lên để cổ vũ một cách phấn khích.

-Đại Thắng: Căng đấy. Mà nếu so tài cứ đánh thế này, dù có mấy cái mạng cũng không đủ.

-Ngọc Ly: Chỉ có bọn con trai mới liều mạng với nhau như vậy thôi, đúng là tính trẻ con mà.

Đưa các Kim Vệ Tinh Cơ quay trở lại bay quanh cạnh mình, Kinh Long sau đó chân đạp mạnh lấy đà bứt tốc cùng với chúng hướng về phía của Thánh Hỷ. Cứ như là năm tia sáng mang ánh tím, tất cả lao thẳng vào mục tiêu phía trước.

Không tìm cách để tránh né, Thánh Hỷ đứng đó hai tay vận hai luồng hồn lực lôi nguyên đỡ lại đòn tấn công của Kinh Long từ trực diện. Cú va chạm của cả hai khiến một luồng hồn lực bị chấn động lan tỏa ra xung quanh, va mạnh lá chắn bảo vệ bên ngoài khiến nó có chút lung lay.

Dòng điện từ Thánh Hỷ đủ mạnh để cản lại bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, nhưng với Kinh Long thì không hẳn. Tiếp cận được đối phương, thế mạnh của Kinh Long hay đúng hơn là mọi tộc nhân Yên gia mới thực sự được phát huy – Các đòn cận chiến liên hoàn. Bắt đầu, Kinh Long một tay khoá lấy cổ tay phải Thánh Hỷ rồi lập tức vòng ra phía sau, tay còn lại liền dồn sức tung ra một chưởng kích đánh mạnh vào lưng đối phương. Trong lúc Thánh Hỷ bị lao người về phía trước, Kinh Long lại bứt tốc đuổi theo. Đợi lúc vừa vượt qua mặt đối phương, Kinh Long liền ngồi thấp xuống. Kinh Long một tay chóng đất, dồn lực vào cùng với chân kia tung một cước đá vào phần bụng Thánh Hỷ, khiến đối phương lao lên không. Lúc này, Kinh Long tiếp tục phi người lao theo, cũng vừa lúc vượt qua mặt đối phương thì liền ra đòn kết thúc bằng một cước đá giáng xuống, trả Thánh Hỷ về lại với mặt đất bằng một cú rơi mạnh hệt như một quả tên lửa cắm đầu. Kinh Long đáp lại dưới đất một cách hoàn hảo, cả thảy đòn tấn công trong chưa đầy mười giây vừa rồi chỉ như một cái thoáng qua, bất ngờ với nhiều người chứng kiến.

-Minh Thiện: Những động tác vừa rồi chẳng những nhanh, nó còn có gì đó rất tự do. Đúng là tuyệt thật.

-Ngọc Ni: Một cách chiến đấu vừa đầy mạnh mẽ và pha cả sự tàn nhẫn, ấy vậy mà trông lại vô cùng hoa mỹ. Không biết nếu Minh Thiện học được thì khi sử dụng sẽ như thế nào nữa ? Chắc chắn là sẽ ngầu vô cùng.

Tại nơi Thánh Hỷ rơi xuống không lâu sau đã phát ra luồng hồn lực lôi nguyên dữ dội, cậu ta sau đó từ từ đứng lên lau vết máu trên khóe miệng rồi lần lượt bẻ khớp cổ, khớp vai, cổ tay... kêu lên những tiếng răng rắc.

-Thánh Hỷ: Ha... Không chỉ Kim Vệ Tinh Cơ được cải tiến mà cả cậu cũng đã nhanh và mạnh hơn rất nhiều. Tôi ngạc nhiên nhiều về cậu thật rồi đó, Yên Kinh Long.

-Kinh Long: Sau đòn đó mà anh vẫn đứng dậy được sao, Thánh Hỷ ? Vậy thì phải mau tiếp tục ra một đòn nữa thôi !

-Thánh Hỷ: Cậu nghĩ rằng mình đang đấu với ai vậy, Kinh Long ? Tôi bây giờ mới thật sự nghiêm túc với cậu đây.

Bước ra khỏi đống đổ nát dưới chân, Thánh Hỷ với đôi mắt đỏ rực của sự phẫn nộ, hai tay toả ra ánh sét dữ dội. Sau một khoảnh khắc im lặng, Thánh Hỷ rất nhanh lấy ra chiếc Lôi Châm Phá Tiễn, hướng bắn một loạt mũi tên dẫn lôi nguyên bay về phía Kinh Long.

Lui về sau rồi cúi thấp người xuống, Kinh Long lấy ra ám khí từ túi trữ vật phóng đi, đồng thời ra hiệu cho Kim Vệ Tinh Cơ lao tới trước cản lại những mũi tên đang hướng về phía mình từ đối phương.

Toàn bộ mũi tên từ Lôi Châm Phá Tiễn bắn ra đều bị cản lại sau đó, nằm rơi rải rác khắp xung quanh. Nhưng đó chỉ là đòn chim mồi và tấn công mở đường, giúp Thánh Hỷ tiếp cận áp sát Kinh Long một cách bất ngờ. Thánh Hỷ nhảy lên, vung một đấm giáng xuống đầu Kinh Long.

-Kinh Long: Quang Nguyên Chiến Kỹ - Khúc Quang Thế Ảnh !

-Thánh Hỷ: Đừng hòng mà tránh được. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa - Khống !

Phóng thích lôi nguyên tạo nên một vùng sấm sét rộng, Thánh Hỷ đồng thời thăng tiến thêm khả năng khống chế của lôi tỏa khiến Khúc Quang Thế Ảnh của đối phương bị vô hiệu, Kinh Long bị lộ diện ngay bên cạnh ảnh ảo của mình. Thánh Hỷ tụ lực Lôi Sát, giáng một kích trực diện ngay vào lòng ngực đối phương. Kinh Long bị đánh văng bay về phía sau, đập người rơi mạnh xuống đất.

-Vân Liên đang xem vội lấy tay che mắt lại, từ từ hé ra nhìn: Ui... Đau thế ?

Chiếc áo đã bị xé toạc rách một lỗ thủng làm lộ ra bộ giáp Hắc Huyền Y bên trong, Kinh Long lồm cồm đứng dậy, tay ôm ngực có vẻ khá đau sau đòn Lôi Sát của Thánh Hỷ nhưng không mấy là quá nặng. Kinh Long lột phăng chiếc áo lễ phục ra, rồi ra hiệu điều khiển các Kim Vệ Tinh bay tới chỗ của mình.

-Thánh Hỷ: Lôi Sát lại không xuyên qua được lớp áo hắc sắc đó sao ? Tôi rất tò mò về chất liệu đã làm ra nó đấy.

-Kinh Long: Nếu tôi nói là làm từ vảy của Sư Ngư sông thì anh có tin không ?

-Thánh Hỷ: Cậu hết gì để đùa rồi sao, Kinh Long ? Một bộ giáp từ vảy của Sư Ngư sông, điều đó quá vô lí.

-Kinh Long: Tin hay không thì tùy. Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc hạ gục anh thôi, Thánh Hỷ. Kim Vệ Tinh Cơ, thể Tinh Cơ Kiếm.

Hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ gắn vào bên trên hai bàn tay của Kinh Long, mỗi cái chĩa một mũi kiếm ngắn hướng ra ngoài. Kinh Long chân đạp mạnh tạo lực, đẩy bản thân lao nhanh về phía đối phương. Vung hai lưỡi kiếm sắc bén, Kinh Long chém trực diện vào Thánh Hỷ.

Thánh Hỷ liền tránh đòn bằng cách lùi về sau, sau đó lập tức giương Lôi Châm Phá Tiễn lên định bắn vào Kinh Long. Nhưng không may, một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của đối phương bất ngờ lao xoẹt qua hất văng Lôi Châm Phá Tiễn khỏi tay Thánh Hỷ. Chiếc còn lại thì chẳng biết từ khi nào đã ở sau lưng bất ngờ lao xoẹt ra phía trước, chém qua người Thánh Hỷ một nhát, cắt một vết vô cùng ngọt qua lớp giáp hồn lực.

-Thánh Hỷ: Chết tiệt, không giải quyết được đám Kim Vệ Tinh Cơ này thì khó có thể tập trung đối phó với Kinh Long mà không gặp cản trở được. Phiền phức thật.

-Kinh Long: Đừng mất cảnh giác vậy chứ, Thánh Hỷ ?

-Thánh Hỷ: Không xong rồi ?!!!

Như một tia sáng vụt qua, Kinh Long bứt tốc vòng ra phía sau Thánh Hỷ. Đạp chân nhảy lên, Kinh Long xoay người lấy thế mượn lực vung chém một nhát theo hướng dọc xuống lưng đối phương. Kinh Long đáp đất, ngồi xuống trong tư thế quay lưng với Thánh Hỷ, trên mặt mỉm cười khi nhìn vào vệt máu nhỏ dính trên mũi kiếm.

-Vân Liên: Hay lắm, Kinh Long !

Sau lưng Thánh Hỷ, giáp hồn lực bị cắt một đường, xuyên qua chiếc áo lễ phục, để lại thêm một vết thương đang chảy máu. Thánh Hỷ im lặng một lúc, xong cũng lột tháo phăng chiếc áo của mình đi, để lộ một cơ thể rắn rỏi đầy cơ bắp của thiếu niên cường tráng.

-Diệp Na chảy máu mũi mà không biết, mắt lờ đờ, miệng thì lẩm bẩm: Tuyệt vời... Quá tuyệt vời...

-Phong Tần bên cạnh phải lấy khăn lau máu mũi cho Diệp Na: Trời ạ, còn không biết tự lau máu mũi của mình đi nữa.

Lưng đối lưng với nhau, Thánh Hỷ phóng thích lôi nguyên, phát động Lôi Tỏa ra xung quanh làm Kinh Long bất giác phải liền lập tức tránh ra một khoảng an toàn.

-Thánh Hỷ: Cậu khá thật đấy, Kinh Long. Tôi nghĩ mình nên cố thêm chút nữa nếu muốn thắng được cậu đây.

-Kinh Long: Điều đó sẽ không xảy ra đâu, Kinh Long. Kim Vệ Tinh Cơ tấn công tự do, Kim Tinh Loạn Đao !

Tách hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ khỏi tay, Kinh Long ra hiệu cho toàn bộ cả bốn chiếc hiện có mở đường cùng với mình lao tới, tiếp tục việc tấn công Thánh Hỷ.

Lần lượt tránh các đòn tấn công liên tiếp của Kim Vệ Tinh Cơ, Thánh Hỷ đồng thời cố gắng đối phó và giữ khoảng cách trước Kinh Long, không để cậu ta tiếp cận được mình. Kinh Long vì thế càng trở nên điên cuồng áp sát, trong vô thức làm lộ sơ hở mà Thánh Hỷ thấy được. Nghiêng người tránh được cú với tay của Kinh Long, Thánh Hỷ liền một tay đấm móc vào bụng đối phương, tay còn lại thì trấn trỏ xuống lưng đánh Kinh Long ngã gục xuống. Nhưng biết rằng chỉ bấy nhiêu đó chưa thể hạ được đối phương, Thánh Hỷ lấy đó câu giờ, lùi ra xa một khoảng với Kinh Long, đồng thời dùng Lôi Tỏa – Khống đối với đám Kim Vệ Tinh Cơ.

-Thánh Hỷ: Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Tuyệt Kỹ, Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ...

Cứ như toàn bộ hồn lực lôi nguyên được tích dần xuống lòng bàn tay của Thánh Hỷ rồi dần bị hút lấy lên bầu trời, các tia sét tỏa ra xung quanh, đánh thẳng xuyên qua những tầng mây, tạo một cột sáng màu vàng đầy dữ dội của sấm sét giữa bầu trời đêm.

-Minh Thiện: Chiêu thức đó... Chẳng phải thầy Kaido Shin từng đích thân cản nó lại trong trận đấu trước đó của Kinh Long và Thánh Hỷ.

-Đứng cách đó không xa, Shin: Thánh Hỷ ? Tiêu rồi !

Cột sáng vụt tắt, nhưng trên những tầng mây lại có một vầng sáng khác với ánh chớp lập lòe. Trong màn đêm, thứ ánh sáng cứ mỗi lúc lại chớp tắt đó trở nên vô cùng đáng sợ, sức mạnh tỏ ra vô cùng là uy hiếp. Có vẻ Thánh Hỷ đã hoàn thành xong chiêu thực, chỉ còn là hiệu lệnh phát động nữa mà thôi.

-Thánh Hỷ: ... – Thiên Giáng !

Tiếng sấm chớp gầm thét giữa trời không vang lên, như bộc lộ nên sự giận giữ của trời. Lời gọi phán xét, một loạt các tia sét vô cùng mạnh mẽ được đánh giáng xuống ngay vị trí của Kinh Long một cách dữ dội, liên tục và đầy hỗn loạn. Mỗi đòn sét đánh xuống là một vụ nổ xảy ra, đủ uy lực để có thể hóa đất đá tan nát ra thành cát bụi và cứ thế, liên tục là những vụ nổ liên tiếp diễn ra khiến người đứng xem bên ngoài cũng thấy được sự đáng sợ.