Sau khi biết được Minh Thiện sở hữu Huyết Thánh Tộc, người sẽ khôi phục lại dòng máu Thần tộc ở Thánh Hồn Đại Lục. Tuyết Nhi đã quyết định thay đổi CLB của mình thành một CLB khảo cổ học, bí mật giúp đỡ Minh Thiện. Dĩ nhiên là một thành viên, Meyzuru cũng được các thành viên trong CLB tiết lộ cho điều này cũng như cả chuyện đã xảy ra với Lạp Ma hôm qua và thân phận thật của Hân Hân. Thay vì tỏ ra bất ngờ hay gì đó tương tự, Meyzuru chỉ òa lên khóc rồi ôm lấy Hân Hân.
-Meyzuru: Mình không ngờ lúc nhỏ cậu lại gặp nhiều bất hạnh vậy đấy, lại còn bị bọn Phản Loạn hạ độc xong còn định hãm hại nữa chứ. Đúng là bọn xấu xa mà.
-Hân Hân: Mình cũng từng là... người của bọn chúng.
-Meyzuru: Không quan tâm, với mình thì ai dễ thương thì tự động là người tốt. Vậy thôi.
Tại căn cứ của phe Phản Loạn. Từ bên trong nhà đã vang lên tiếng đồ bị đập vỡ, sau đó là tiếng quát tháo giận dữ của tên Thủ lĩnh. Đám tướng từ Nhất đến Tứ tướng của hắn bên dưới đều gục mặt sợ hãi, chẳng dám lên tiếng can ngăn một lời.
-Thủ lĩnh: Khốn kiếp, khốn kiếp ! Người của phe ta lại dám hạ lòng với bọn quý tộc mà phản bội, chết tiệt. Từ giờ, cái tên Hân Hân cứ gặp ở đâu là giết ! Cũng may ta đã căn dặn Bashu chưa nói gì cho cô ta biết về cuộc tấn công, không thì lại phiền phức.
-Nhất Tướng lẩm bẩm: Hy vọng là vậy.
Ngồi nghe ở bên ngoài, Bashu im lặng không nói gì nhưng trong lòng thì cảm thấy rất khó chịu. Bởi dù sao cậu ta cũng là ngươi tìm thấy Hân Hân và đưa tới tổ chức, là tiền bối cũng như là người duy nhất dành tình cảm thật sự cho Hân Hân ở nơi này.
-Bashu: Con ngốc chết tiệt, giờ ta làm sao mà có thể bảo vệ cô nỗi nữa bây giờ ?
Ký túc xá Đông Thánh Viện, bên trong phòng số III-T. Minh Thiện vừa ngồi đọc sách, vừa nói chuyện với HaLynh thông qua ý nghĩ của mình.
-Minh Thiện: Nếu đúng như lời Hân Hân nói, bọn Phản Loạn tấn công vào hôm đó thì thật sự Đông Thánh Viện sẽ thất thủ.
-HaLynh: Ngươi tính thế nào ? Nên nói cho tên nhóc Trần Khả biết chứ ?
-Minh Thiện: Như vậy thì cũng sẽ phải tiết lộ thân phận của Hân Hân ra, ta không muốn.
-HaLynh thờ dài: Lại thích chơi kèo khó sao ? Với thực lực của ngươi hiện giờ rồi đem đi cộng với Meyzuru, Tuyết Nhi và cả Hân Hân nếu con bé kịp bình phục thì các ngươi cũng chẳng có tí khả năng nào tự mình đối phó được với một đội quân đâu.
Minh Thiện bỏ cuốn sách xuống bàn, ngồi đó một mình im lặng suy nghĩ với vẻ mặt đầy sự lo lắng. Đúng lúc này Minh Anh đến gần để tay lên vai Minh Thiện rồi nói nhỏ, với một thái độ nghiêm túc.
-Minh Anh: Trưa nay khi đi định tìm cậu ở CLB, mình nghe hết mọi chuyện rồi. Mình cũng biết rõ tình thế khó nói của Hân Hân, hy vọng các cậu để mình giúp một tay trong chuyện này.
Buổi tối hôm đó với sự trợ giúp của Minh Anh, các thành viên CLB khảo cổ học đã bí mật tiến hành thiết lập vài thứ để đối phó cho cuộc tấn công của phe Phản Loạn vào sớm thứ bảy tới.
-Tuyết Nhi: Tuyệt vời, việc đầu tiên của CLB không ngờ lại vĩ đại đến thế này luôn đấy. Tiếc là tối nay Hân Hân phải ở lại trạm xá để kiểm tra bệnh tình.
-Meyzuru: Hy vọng mọi thứ này đều sẽ có tác dụng.
-Minh Thiện: Nhưng mà này, ở tuổi 16 của cậu thì chế tạo được những thứ này có phải là quá khủng rồi không ?
-Minh Anh: Mình còn biết một người cùng lứa có thể chế tạo ra được mấy thứ đỉnh hơn thế này nữa, chỉ có điều đây không phải việc dễ dàng gì để có thể nhờ vả cậu ta mà lại không cần phải tiết lộ lý do ra cả.
Sáng thứ sáu hôm sau, tất cả học viên tới lớp như bình thường. Nhưng hôm nay không phải là việc học, mà hầu hết mọi người đều chỉ quan tâm đến bữa tiệc sinh nhật tối nay của phu nhân gia chủ đệ nhất gia tộc Yên gia mà thôi. Tất cả các thế lực lớn, hoàng gia, quý tộc, nhân vật có tiếng, Chiến thần võ giả cấp cao,... đều sẽ có mặt tại bữa tiệc lớn này. Cũng chính những sự kiện như thế này, cái khoảng cách giữa các tầng lớp xã hội lại hiện lên một cách rõ ràng.
-Phong Tần: A... Giá như mình cũng có gia thế quý tộc thì đã được đến buổi tiệc đầy mỹ nhân ấy rồi.
-Khải Đăng từ đâu đưa tấm thiệp mời ra khoe: Có ước mãi thì lũ tầng lớp thấp như cậu vẫn không trở thành được những người ở tầng lớp cao như bọn tôi đâu, Phong Tần. Đã là tầng lớp thấp thì sao được mời đi chứ ?
-Ngồi bên cạnh nghe được, Diệp Na liền lớn tiếng: Cái gì mà lũ này, lũ nọ hả ? Có tin bà đây đấm cho gãy cả hàm luôn không ?
Vừa đúng lúc này, Eulla đi vào lớp để thay thế tiết dạy hôm nay. Miệng cô tươi cười nhưng trán lại có vết nhăn đầy khó chịu, lấy cuốn sách trên tay đánh một cái mạnh ngay vào đầu Khải Đăng.
-Khải Đăng: A... Đau !
-Eulla: Nói thế thì em đang bảo chị đây cũng không xứng được mời à ? Xin lỗi, gia thế tầm thường của chị đây vẫn được mời nhé. Phong Tần, Diệp Na đừng có quan tâm lời cái tên này nói.
-Khải Đăng: Chị là Tinh Đế Chiến thần trẻ tuổi, là giáo viên của Đông Thánh Viện thì dĩ nhiên là được mời rồi. Còn mấy cái đứa này thì...
-Eulla ngắt lời: Thì lúc bằng tuổi các em, chị cũng đâu có được mời. Do chính bản thân thân chị giờ đây đã thay đổi, nỗ lực để ngang hàng địa vị với các tầng lớp cao đấy chứ. Chị đây tin nhiều học viên ở đây sau này sẽ thành tài, dù xuất thân từ đâu thì rồi cũng sẽ được mời đến mấy sự kiện như thế, với một sự tôn trọng tuyệt đối.
-Diệp Na mỉm cười: Lâu lâu giáo viên Eulla lại nói chuyện nghiêm túc quá đi, em đây không chịu nổi mất.
Tuy Eulla đã nói như vậy, nhưng có vẻ không thể nào thay đổi được gì mấy suy nghĩ của Khải Đăng và của đa phần các học viên quý tộc khác. Bản chất kiêu ngạo vốn có, lòng tự trọng và cảm giác háo thắng khiến con người đa phần cảm thấy chỉ muốn coi thường những kẻ thua kém hơn mình, tuy có vài ngoại lệ. Việc tồn tại một sự kiện được mọi người bàn tán mà rõ ràng chỉ có những người ở một tầng lớp cao hơn được tham dự thì đó vẫn mãi làm hiện lên khoảng cách khoảng cách xã hội giữa con người...
-Eulla: “Nhiều năm trước cũng có một học viên tại học viện này cảm thấy vậy, hắn thấy điều ấy như một sự bất công, muốn thay đổi nhưng để có một con đường đúng đắn cho một việc làm vĩ đại là rất khó và cuối cùng, kết quả là phe Phản Loạn ra đời. Một tổ chức tiêu cực với mục tiêu lật đổ chính quốc, xóa sổ dòng máu hoàng tộc trước mắt, hạ bệ toàn bộ dòng máu quý tộc sau đó. Hắn sẵn sàng giết mọi ai cản đường hắn, dù đó có là tầng lớp thấp mà chính hắn tuyên bố sẽ bảo vệ và dù người đó có từng là thầy của hắn. Thù hận và nỗi bất công có vẻ đã khiến hắn đi sai đường và... Vấn đề ở đây lại không phải là do con đường kẻ đó chọn, vấn đề là ai là kẻ ngay từ đầy đã bắt hắn phải chọn con đường đó kìa.”
Kết thúc phần bài giảng của mình ngày hôm nay, Eulla từ đầu đến giờ thậm chí còn chẳng thèm mở đến cuốn sách giáo viên ra. Thứ mà cô gái trẻ dạy hôm nay chỉ là một thực tế vốn đã xảy ra không gì thay đổi được, chỉ hy vọng tương lai không có điều gì tương tự xảy ra. Như một lời nhắc nhở đối với học viên của mình.
Giờ trưa, khi mọi người bắt đầu đến phòng ăn của học viện thì có một vài học viên vẫn ở lại trong lớp học để bàn chuyện bí mật. Một cuộc họp kín diễn ra giữa bốn người gồm Diệp Na, Phong Tần, Đại Hưng và Phúc Khang. Phong Tần quan sát kỹ bên ngoài, không thấy có ai qua lại liền ra hiệu cho Diệp Na. Diệp Na mỉm cười mờ ám, từ trong túi áo lấy ra bốn tấm thiệp mờ dự tiệc chiều nay tại Yên gia.
-Phúc Khang: Tuyệt vậy, từ đâu mà cậu có thế ?
-Diệp Na: Suỵt, cái này là đồ giả mà mình và Phong Tần đã lén làm ra đó. Sao y bản gốc luôn, trừ tên khách mời ra.
-Đại Hưng: Thế các cậu vẫn muốn dự buổi tiệc đó bằng cách này à ?
-Diệp Na trưng ra bộ mặt nhảm hiểm rồi hỏi ngược lại Đại Hưng: Sao nào ? Chẳng lẽ cậu không muốn xem Ái Ngân xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh khôi xinh xắn trong buổi tiệc đó à ? Cơ hội ngàn năm có một đó nha chàng trai.
-Đại Hưng dứt khoát: Được, mình cũng đi với các cậu.
-Phúc Khang: Nhưng còn trang phục, chúng mình đâu có bộ nào hợp với buổi tiệc như thế đâu ?
-Diệp Na lắc đầu: Không phải lo, Minh Anh có biết chuyện này nên đã đồng ý cho các cậu mượn mấy bộ lễ phục. Còn mình thì đã nhờ Ngọc Ly yêu dấu rồi, tới đó chỉ cần đeo mặt nạ dạ tiệc để hạn chế bị người quen phát hiện ra là rồi.
-Phong Tần bắt đầu mơ mộng: Các mỹ nhân, ta đến với các nàng đây !
Khi đó tại phòng của mình, Minh Thiện đã sớm chuẩn bị để trở về biệt phủ Dương gia trước khi tham dự bữa tiệc sinh nhật tối nay tại Yên gia. Giờ Minh Thiện chỉ còn đợi em gái Ái Ngân sắp xếp xong đồ đạc của mình nữa là hai người có thể đi. Ở bên ngoài phòng ký túc xá III- Tn, Minh Thiện vừa chờ đợi vừa suy nghĩ.
-Minh Thiện: Vậy là sáng sớm mới mai, kẻ thù sẽ tấn công sao ?
-HaLynh: Ngươi vẫn nghĩ rằng có nên nói ra với viện trưởng hay không đúng chứ ?
-Minh Thiện: Biết làm sao được. Với việc Hân Hân từng là thành viên của tổ chức phản loạn thì dù có lập công sau vụ này, cuối cùng vẫn bị tống giam vào ngục vì tội danh trước kia mà thôi.
-HaLynh: Con người các ngươi đôi khi hà khắc với nhau quá đấy.
-Minh Thiện: Chịu thôi, đâu phải ai cũng có thể nhìn mọi chuyện một cách hoàn toàn thấu đáo được.
Một lúc sau, Ái Ngân cuối cùng cũng đã sắp xếp mọi thứ xong rồi mới đi ra ngoài. Minh Thiện và Ái Ngân cùng nhau ra cổng chính của học viện, lúc này bên ngoài đã có một cỗ xe bằng bạc với đầu kéo là dàn bạch mã bốn con từ Dương gia cử đến đón hai thiếu chủ. Riêng Đại Thắng, một mình một xe tự về nhà trước từ lúc nào.
Biệt phủ y tộc Dương gia cao quý tại Đông Thánh Thành kinh đô, một biệt thự hiện đại và to lớn với vẻ ngoài tráng lệ trông như tòa lâu đài mang trên mình màu trắng đầy cao quý. Nơi đây được cho là gia tộc đứng đầu trong đào tạo dược sư, y sư tài giỏi nhất cho chính quốc. Cỗ xe tứ mã đưa Minh Thiện và Ái Ngân vừa đến trước cửa, hai chiếc cổng sắt đã mở ra một lối vào lát gạch men đỏ rộng thênh thang đón hai vị thiếu chủ trở về. Cỗ xe đi ngang qua sân cỏ trong biệt phủ, ở đây có vô số đĩnh dược cùng hàng trăm môn đồ đang học tập luyện dược thuật dưới sự chỉ dẫn của các thần y hiện đang là trưởng lão của Dương gia. Khác hẳn vẻ ngoài khi nhìn từ ngoài vào, bên trong Dương gia thật sự đang rất thịnh vượng không thua gì các đại gia tộc chuyên đào tạo Chiến thần võ giả cả. Với lại hiện tại, Dương gia đang có cả ba thiếu chủ thiên tài đều có năng lực trở thành Chiến thần võ giả vĩ đại. Cỗ xe dừng lại trước cửa vào trong nhà, Minh Thiện và Ái Ngân vừa buông xuống thì đã có vô số trưởng lão, tiền bối đến hỏi thăm.
-Một ông chú nào đó: Đã gần 2 tuần rồi, hai đứa học ở Đông Thánh Viện có tốt không ?
-Ái Ngân: Mọi người ở đó đều rất hòa đồng, cuộc sống cũng tiện nghi lắm ạ.
-Một vị trưởng lão: Ôi chao ! Hai đứa đi đường có mệt không ? Người đâu, mau chuẩn bị nước nóng cho thiếu gia Minh Thiện và tiểu thư Ái Ngân của chúng ta nào !
-Minh Thiện: Không cần phải vậy đâu ạ.
-Một vị trưởng lão khác: Ta nghe nói hai đứa đều đã hạ được Tinh Đế Chiến thần, đúng thật là tuyệt quá mà. Ái Ngân nghe đâu đang được gọi là mỹ nhân ở học viện nữa mà.
-Ái Ngân: Thật ra là có đồng đội cùng nhau chiến đấu nên con mới hạ được đấy ạ. Còn vụ mỹ nhân chắc là do con được mọi người yêu quý nên gọi vậy thôi.
-Minh Thiện: Đúng vậy, con cũng đều nhờ có sự giúp đỡ từ mọi người xung quanh.
-Một tiền bối mỉm cười, vỗ vai Minh Thiện: Thôi nào, đừng có khiêm tốn vậy chứ ? Đầu năm học dám khè cả thầy Minh Chấn thì anh đây đã biết chú em thế nào cũng sẽ gây được nhiều tiếng vang sau này nữa cho em. Ai dè nào là hạ tên sát thủ B.R.C, tay đôi với cả Tinh Đế Chiến thần, rồi cả vụ phát hiện ra tên Lạp Ma là kẻ phản bội ở Đông Thánh Viện nữa. Khủng thế thì phải tự hào thôi.
Bị nhiều người vây quanh liên tục hỏi chuyện liên tục, thật là một cảm giác chẳng thể nào khó chịu hơn đối với Minh Thiện và Ái Ngân hiện tại. Đúng lúc này người quyền lực nhất Dương gia ra mặt giải vây cho hai đứa con của mình.
-Gia chủ, Ái Tuyết mỉm cười: Bọn trẻ vừa về, các vị phải cho tụi nó nói chuyện trước với mẹ ruột của mình trước chứ ?
-Mọi người: Đúng vậy nhỉ ? Xin lỗi ngài gia chủ trước.
Dòng người đông đúc dạt ra để cho Minh Thiện và Ái Ngân có lối đi. Hai người sau đó nhanh chóng theo sau mẹ mình tiến vào gian phòng chính của Dương gia. Tại đây, Đại Thắng đã có mặt sẵn và đang chơi một ván cờ Thần Thánh với một người đàn ông với dáng vẻ rất quen thuộc. Mái tóc tím dài, đôi mắt màu lục bảo, luôn khoác chiếc áo trắng bác sĩ,... Không ai khác, đó là cha ruột của anh em Đại Thắng.
-Minh Thiện: Cha đã về rồi ạ.
Gần hai năm đã là quá lâu để gặp lại cha của mình, Ái Ngân liền bật khóc đầy vui mừng chạy tới ôm lấy ông – Vị Tinh Vương Chiến thần được xem là một trong mười người mạnh nhất Thánh Thành Đế Quốc, tôn danh Độc Vương. Người mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải đối mặt với cửa tử.
-Xoa đầu con gái, Nguyễn Minh Nam: Nhớ con quá nên ta về sớm đó. Con gái cưng của ta vẫn rất ngoan ngoãn này, lại càng đẹp ra nữa. Chắc có nhiều nam sinh vây quanh lắm đây.
Sau đó Tinh Vương Minh Nam để con gái ngồi sang bên cạnh rồi đứng lên ra hiệu cho Minh Thiện đi với mình một lúc. Hai người thông qua kiểm ấn của Dương gia, tiến vào mật thất để nói chuyện. Trên lối cầu thang đi xuống căn phòng, Minh Nam nhìn thật kỹ xung quanh rồi mới lên tiếng.
-Minh Nam: HaLynh đâu rồi ? Bà ấy vẫn đang ngủ sao ?
-HaLynh bay ra khỏi túi trữ vật: Minh Nam sao ? Mừng vì ngươi vẫn còn sống đấy.
Ở mật thất được thiết lập thuật thức này, ai cũng đều có thể nhìn thấy HaLynh một cách rõ ràng khi vị Bạch Vực Yêu Thần xuất hiện bên trong này.
-HaLynh: Sao rồi ? Về sớm có chuyện gì đúng chứ ?
-Minh Nam lắc đầu: Chuyện người lớn thôi nhưng do ta có tìm được một vài thứ nên tiện đây đưa cho Minh Thiện luôn.
Từ túi trữ vật, Minh Nam lấy ra một quyển trục đưa cho Minh Thiện.
-Minh Thiện: Cha, đây là... ?
-Minh Nam: Khi ta đi khảo sát một bãi đổ nát ở Thánh Hồn Đại Sâm Lâm đã tìm được thứ này, có lẽ nơi đó là tàn dư của một tòa điện thờ từng thuộc sở hữu của vị thần nào đó. Quyển trục này như một tấm bản đồ, trên có vẽ vị trí của năm điện thờ khác.
-HaLynh liền giật lấy quyển trục rồi mở ra xem: Là bản đồ hoàn chỉnh của năm ngôi thần mộ, nơi chôn cất của năm món bảo vật chứa Huyết Thánh Tộc của Bạch Vực Chiến Vương. Tuyệt, đúng là may mắn mà. Ngôi mộ phía Đông ta đã tìm được Lục Quang Phá Ấn Kiếm rồi, vậy chỉ còn bốn nơi nữa thôi.
-Minh Nam: Tiếc là chỉ có con trai Minh Thiện của ta mới tìm ra được ngôi mộ, nếu không ta có thể giúp rồi.
-HaLynh xua cánh của mình: Khỏi lo, ta chưa bắt nó đi tìm ngôi mộ liền đâu. Mỗi ngôi mộ đều mang thử thách ngôi hiểm, lần trước Minh Thiện có được Lục Quang Phá Ấn Kiếm là do may mắn. Ta cần phải khiến nó mạnh hơn nữa trước đã, lúc đó mới tự thân một mình đối đầu với mấy con linh thú hay ảo thuật cấp cao được có trong ngôi mộ được.
-Vỗ vai Minh Thiện, Minh Nam: Cố lên, con trai.
Cảm giác cứ như Minh Nam và giáng một đống áp lực lên vai con trai mình vậy, thế mà ông ấy vẫn thản nhiên với cái vẻ mặt đầy tự hào của mình đi lên trở lại gian phòng chính. Minh Thiện đứng đó nhìn theo, lắc đầu thở dài.
-HaLynh: Thật ra hắn đang lo lắng cho ngươi lắm đấy. Minh Nam từ nhỏ đã bất hạnh, cha mẹ hắn còn mất sớm. Gia đình đối với Minh Nam là thứ gì đó quý giá tột cùng, đặc biệt là với ba đứa của mình. Hắn tự hào khi biết đứa con trai mình rồi sẽ có tiền đồ vượt qua cả mình, nhưng cũng phải chịu chấp nhận sự thật về mối nguy mà nó phải trải qua.
-Minh Thiện: Nếu ông ấy biết ta trước đây muốn có cuộc sống bình thường thì thế nào nhỉ ?
-HaLynh: Tên nhóc Minh Nam ấy vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận điều đó mà thôi. Nhưng số phận của ngươi thì không, cứ như là có kẻ đã sắp đặt buộc ngươi phải khôi phục Thần tộc vậy.
-Minh Thiện: Ta biết rồi, cô đừng có nhắc mãi điều đó vậy chứ ?
Quay đầu bỏ đi, Minh Thiện theo lối cầu thang để trở lên gian phòng chính. Nói chuyện một lúc với mọi người, Minh Thiện liền tìm cách để rời khỏi đó để được yên tĩnh. Rời khỏi gian phòng chính bằng cửa sau, Minh Thiện đi đến khu hoa viên của biệt phủ Dương gia. Tưởng chừng không ai để ý thấy mình, Minh Thiện đã lầm. Một vài người trông cùng lứa tuổi với Minh Thiện, đều là con cháu Dương gia đã bám theo sau cậu và thái độ của họ có vẻ là không mấy thân thiện cho lắm.
-Một người trong số chúng: Có vẻ Minh Thiện nhà ta vừa đi hai tuần đã tạo được không ít tiếng tăm nhỉ ? Nào, thế thì sao không đi mãi mãi luôn đi chứ, khuất mắt bọn này !
-Minh Thiện: Lại là các cậu sao ? Đây là nhà tôi, sao tôi lại không được trở về ?
-Một người khác lên tiếng: Ờ ha, đây đúng là nhà cậu. Nhưng đây cũng là nhà bọn này và hầu hết chúng tôi đều không muốn thấy bản mặt của cậu chút nào. Cậu cứ như một tên khoe khoang, thích thể hiện. Ai cũng mãi bàn tán về cậu, cứ như Dương Minh Thiện là kẻ duy nhất làm Dương gia tự hào vậy.
-Minh Thiện: Nếu chuyện chỉ có vậy thì xin lỗi, tôi chẳng cần mất thời gian lảm nhảm với mấy cậu. Tôi đi về phòng mình đây.
-Một người trong số chúng cản lại: Nghĩ mình là con của gia chủ và Tinh Vương Chiến thần thì xem thường bọn này sao ?
Cả đám liền vây quanh Minh Thiện, dĩ nhiên chúng sẽ chẳng chủ động tấn công đối phương hay gì mà đợi Minh Thiện sơ hở nếu lỡ vô tình va vào chúng thì liền lấy cớ để lập tức ra tay như một hành động đáp trả thường tình.
-Đại Thắng bất ngờ đi tới: Mọi người bàn tán về Minh Thiện thì có sao đâu nào, đó là năng lực của Minh Thiện mà. Nếu mà các cậu đây cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng mình giỏi hơn em ấy thì... Hmmm, sao ta không thử một trận đấu tay đôi xem sao ?
Từ trong đám đi gây chuyện với Minh Thiện bước ra, một người cao to với mái tóc bạc gia truyền và đôi mắt xám đen, bên hông mang một cặp kiếm. Là kẻ từ nãy đến giờ đều im lặng giờ mới chịu lên tiếng và trông hắn cũng là tên mạnh nhất cầm đầu toàn thể đám láo nháo sinh sự này.
-Dương Ưng: Được lắm, ta luôn chờ câu nói này của anh đấy.
Đúng lúc này, một vài trưởng lão đi ngang qua nghe được thì liền tỏ ra phấn khởi vô cùng rồi lập tức dọn sân cho mấy đứa nhóc trong nhà được đọ sức nhau. Dù sao để Dương Ưng và Minh Thiện so tài cũng dễ kiểm soát hơn một cuộc xô xát mà đám kia định làm. Trong lúc hai hậu bối Dương gia cần chuẩn bị, vị trí sân đấu đã đầy khắp thành viên của Dương gia đến xem.
Ngồi ghế chủ trì trận đấu là vợ chồng Tinh Vương Minh Nam và gia chủ Ái Tuyết nhưng để giữ tính công bằng, giám khảo là do bốn vị trưởng lão của Dương gia đảm nhận. Các vị trưởng bối đều có mặt, con cháu đều tập trung đông đủ để xem trận đấu.
-Cha Dương Ưng: Thật mất mặt quá, ai ngờ thằng con nhà tôi lại lỗ mãng đi thách đấu với con của ngài đây.
-Ái Tuyết lắc đầu: Không đâu, bọn trẻ phải biết tranh đấu với nhau mới tiến bộ được chứ. Dù sao, ta cũng muốn xem thử thực lực của hai đứa nó đã thế nào rồi.
Với các con cháu Dương gia, mọi người bắt đầu bàn tán xem ai sẽ chiến thắng. Hầu hết ý kiến của tộc nhân là nam đều thiên về Dương Ưng, người vốn cũng được xem là một thiên tài và rất luôn mạnh mẽ trong lối chiến đấu nên khiến nhiều người đồng trang lứa rất mực ngưỡng mộ. Phía Minh Thiện thì lại chỉ có một số tộc nhân nam, còn lại đều là sự ủng hộ của nữ giới.
-Ái Ngân: Cố lên anh !
-Đại Thắng: Hãy chiến thắng đấy, Minh Thiện.
-Đi về phía sân đấu, Minh Thiện thở dài: Lần sau đợi đi, em sẽ tính sổ với anh vì vụ phiền phức này.
Trong bộ thường phục đơn giản, Minh Thiện bước vào sân đấu được bọc lá chắn năng lượng, tay mang theo một cặp trường kiếm thông thường. Có vẻ là Minh Thiện không có dự định dùng tới thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm cho trận này. Đám con gái bên dưới vừa trông thấy Minh Thiện thì đã liền không ngớt cơn reo hò, gọi tên cậu ta.
Khác với Minh Thiện, Dương Ưng bước vào sân đấu với bộ giáp chiến đấu thực thụ với áo choàng khoác bên ngoài. Cả nam lẫn nữ cũng đều bắt đầu gọi tên ủng hộ cậu ta, dữ dội hơn nhiều so với Minh Thiện. Bởi dù sao, đám nam không mấy ưa gì một đồng môn đẹp mã hút gái như Minh Thiện cả.
Cả hai người đã đều đã ở trên sân đấu, sau nghi thức chào hỏi đối phương thì một vị trưởng lão ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
-Dương Ưng: Kiếm kỹ - Sát Lực Kiếm !
Động tác rút kiếm rất nhanh, tư thế chuẩn xác. Dương Ưng vung kiếm chém một nhát cứ như là vừa có tia sáng xẹt qua, làm nhiều người cùng lứa có lẽ sẽ khó mà phản ứng kịp được. Nhưng đối thủ của Dương Ưng là Minh Thiện, cậu ta hoàn toàn phản xạ đủ nhanh để dùng cả cặp kiếm đỡ lại.
-Dương Ưng: Minh Thiện, cậu đừng nghĩ chỉ mình cậu dám cầm hai thanh kiếm trên tay.
Lập tức Dương Ưng rút thanh kiếm còn lại ra, vung chém tiếp một nhát từ bên hông của Minh Thiện. Minh Thiện liền dùng một kiếm gạc thanh kiếm ban đầu của Dương Ưng sang bên, rồi rất nhanh dùng ngay thanh kiếm đang trống đỡ lại nhát chém thứ hai từ đối phương. Dương Ưng sau đó lùi về sau một chút rồi lại lập tức tiếp tục tấn công Minh Thiện, cầm song kiếm vung chém tới tấp về phía trước. Mỗi nhát kiếm của Dương Ưng đều có lực rất mạnh, Minh Thiện không dại gì đỡ lại để khiến kiếm của mình bị chẻ đôi nên trước mắt chọn cách tránh né những đòn tấn công đó.
Đám đông môn đồ trẻ tuổi xem bên dưới bắt đầu rộn lên:
-Dương Ưng có vẻ đang áp đảo được Minh Thiện kìa !
-Không thể nào, Minh Thiện mà lại ?
-Dương Ưng đúng là ứng cử viên sáng giá của bọn mình mà.
...
Trước như lời như thế, Dương Ưng không thể không càng ngày trở nên tự tin và phấn khích, rồi lại cũng bắt đầu tỏ thái độ lên mặt xem thường đối phương.
-Dương Ưng: Cậu chỉ có thể tránh né một cách hèn nhát mãi như thể thôi sao, Minh Thiện ?
-Minh Thiện: Đừng gấp, tôi tấn công liền đây !
Bất ngờ dùng cả cặp kiếm để đỡ lại một nhát chém của Dương Ưng, Minh Thiện sau đó gạc thanh kiếm ấy sang một bên rồi rất nhanh lao tới áp sát đối phương. Dương Ưng lập tức vung thanh kiếm còn lại chém một nhát nhắm vào Minh Thiện ngay trước mặt, nhưng đường kiếm chỉ chém qua khoảng không không có ai mà thôi bởi Minh Thiện đã bứt tốc ngay trước lúc đó, bay qua đầu để vòng ra phía sau Dương Ưng.
-Minh Thiện: Kiếm kỹ - Sát Lực Kiếm !
Trong tư thế lao xuống từ trên không trung, Minh Thiện tay trái vung kiếm chém mạnh xuống một nhát – Dương Ưng đưa ngang kiếm của mình đỡ lại, Minh Thiện đáp đất liền vung kiếm ở tay một nhát chém ngược lên hất văng thanh kiếm khỏi tay đối phương – Dương Ưng với thanh kiếm còn lại liền đâm tới, Minh Thiện lấy kiếm tay trái đẩy mũi kiếm đâm lệch đi hướng khác còn tay phải liền rất nhanh xoay cổ tay cầm ngược lại thanh kiếm để lập tức kéo xuống chém một nhát kiếm chẻ dọc.
Dương Ưng trong lúc bất ngờ, theo phản xạ mà quay người tránh được xong liền lập tức lấy chân đạp giữ thanh kiếm bên tay phải của Minh Thiện xuống đất.
-Dương Ưng: Nhát kiếm vừa rồi hơi khiến tôi bất ngờ đấy.
-Minh Thiện: Hy vọng cậu cũng làm tôi bất ngờ lại được như vậy.
Cả hai cùng lúc cầm thanh kiếm còn lại vung chém vào nhau, tiếng hai thanh kiếm va chạm vang lên rất lớn. Minh Thiện và Dương Ưng trong thế kiếm đối kiếm, cố gắng hết sức đẩy lưỡi kiếm của mình nghiêng về phía của đối phương.
-Một vị trưởng lão: Bọn trẻ có vẻ đều đã mạnh hơn thế hệ trước rất nhiều rồi.
-Vị trưởng lão khác đồng ý: Đúng vậy, chúng ta lúc ở tuổi này làm gì được như vậy.
...
Trong khi nhiều bậc tiền bối lên tiếng tấm tắc khen hai hậu bối của mình thì riêng phần phía vợ chồng gia chủ, hai người này lại tỏ ra vẫn chưa thỏa mãn về cuộc so tài nãy giờ của Dương Ưng và Minh Thiện.
-Ái Tuyết: Trông tụi nó thì cũng khá đấy mà em vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh có nghĩ vậy không ?
-Minh Nam gật đầu: Chích xác, có lẽ tụi nhỏ thiếu động lực chăng ?
-Ái Tuyết: Em nghĩ là nên cho Minh Thiện và Dương Ưng chút động lực.
-Minh Nam: Ừm, ừm. Thế em chuẩn bị tới đâu rồi ?
-Ái Tuyết mỉm cười: À, tới liền ấy mà.
Dừng trước cổng vào biệt phủ Dương gia là một cỗ xe được trang hoàng lộng lẫy, từ trên bước xuống là hai mỹ nhân trong bộ váy dạ hội rực rỡ. Tuyết Nhi trong bộ váy màu xanh da trời và Hân Hân trong bộ váy màu đen, cả hai như những đóa hoa rực rỡ tiến bước vào bên trong tòa lâu đài.
Lúc này trên sân đấu, cả Dương Ưng và Minh Thiện đều có vẻ đánh ngang tài ngang sức. Vừa trông thấy Minh Thiện, Tuyết Nhi đã ra hiệu vẫy tay với cậu. Những tộc nhân trẻ tuổi gần đó, bao gồm cả Dương Ưng không thể nào mà không để ý tới vẻ đẹp của hai mỹ nhân vừa xuất hiện ở chỗ khán giả kia được.
-Dương Ưng suy nghĩ trong đầu: Thế này thì mình không thể hiện là không được rồi.
Như có cảm giác vừa được có thêm động lực, Dương Ưng đứng thẳng người lên với dáng vẻ của kẻ đầy tự tin. Cậu ta bắt đầu cầm kiếm vung múa mấy động tác dư thừa để tạo ấn tượng rồi bất ngờ đạp mạnh chân, lao người về phía Minh Thiện. Với song kiếm trên tay cùng thế mạnh là lực chém của mình, Dương Ưng ra sức vung kiếm liên tiếp vào đối phương.
Không như Dương Ưng, Minh Thiện có vẻ chẳng thay đổi gì trước hai thứ động lực có một không hai kia, tiếp tục vừa dùng kiếm đỡ vừa tránh né đòn tấn công của đối phương.
-Ái Tuyết: Anh này, lỡ như thôi. Con lớn mình là con trai, con út mình là con gái. Còn Minh Thiện lại là con thứ hai, có khi nào giới tính của nó nằm ở giữa nam và nữ không ?
-Minh Nam: Dám vậy lắm luôn.
-Ái Tuyết giả bộ ôm mặt sốc: Ôi không ! Con mình lại có giới tính lơ lửng lửng lờ sao ? Vậy sau này thay vì có con dâu, mình lại có con rể sao ?
-Minh Nam: Thật nhiều con rể.
Ngồi bên cạnh cứ nghe những lời nói chuyện của cặp vợ chồng gia chủ, các trưởng lão nhìn mặt nhau rồi lắc đầu thờ dài.
-Hai vị ấy đúng là không còn gì để hợp hơn, ý ta chính là tính nết đùa nhây của họ đấy.
-Ta cũng nghĩ như ông vậy.
-Quả là một cặp xứng đôi vừa lứa.
...
Dương Ưng càng đánh càng nhanh, Minh Thiện lúc này lại chỉ đang tránh né. Nhưng không phải là sự xuất hiện của Tuyết Nhi và Hân Hân là không có tác dụng với Minh Thiện, chỉ là cậu ta đang suy nghĩ nên thể hiện thế nào cho ngầu mà thôi nên đâm ra nãy giờ cứ để cho Dương Ưng được thế liên tục tấn công lấn lướt.
-Bỗng lúc này, Hân Hân ngại ngùng nhưng vẫn lên tiếng: Minh Thiện, cố lên !
Trước vẻ mặt đó của Hân Hân. Điểm tinh thần được cường hoá cực mạnh, Minh Thiện không thèm suy nghĩ lâu thêm nữa. Khởi động Long Hồn Ấn Kỹ, Minh Thiện bắt đầu nghiêm túc mà phản đòn của Dương Ưng. Đường vân họa rồng lan rộng, như nuốt lấy cả Minh Thiện và hai thanh kiếm của cậu. Minh Thiện rất nhanh, vung hai thanh kiếm lần lượt đỡ lại trực diện hai nhát chém liên tục từ Dương Ưng.
-Minh Thiện: Ha... Kiếm kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm !
Lưỡi kiếm dần sáng ánh lên nhờ hồn lực mang theo nguyên tố ánh sáng truyền vào, Minh Thiện bắt đầu tung ra đòn tấn công bằng song kiếm với tốc độ điên cuồng của mình. Các nhát kiếm mỗi lúc lại càng một nhanh, Dương Ưng chỉ còn biết bị động mà bắt chéo hai thanh kiếm của mình đưa ra phía trước đỡ lại. Cứ thế mà Dương Ưng liên tục bị Minh Thiện đẩy lùi về sau.
-Dương Ưng: Thứ đó được gọi là ấn kỹ sao ? Đúng là không công bằng mà !
-Minh Thiện: Để có thể điều khiển được ấn kỹ này như bây giờ, tôi cũng đã từng trải qua đau đớn. Có nỗ lực như thế thì có gì gọi là không công bằng chứ ?
-Dương Ưng mỉm cười: Đúng vậy thật. Được lắm, vậy tôi sẽ cho cậu thấy nỗ lực của tôi. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Vệ Hồn Linh.
Cơ thể Dương Ưng sau đó tỏa ra luồng khí màu trắng, bao bọc như một vầng hào quang xung quanh câu ta. Là loại chến kỹ với cùng khả năng cường hóa thể lực như Long Hồn Ấn Kỹ, Vệ Hồn Linh cũng khiến Dương Ưng trở nên mạnh hơn hiện tại chỉ trong phút chốc sau khi được thi triển. Chỉ có điều, Vệ Hồn Linh là chiến kỹ cao cấp và chỉ có duy nhất tác dụng cường hóa thể lực nên vì vậy khả năng đó của nó cũng trở nên mạnh hơn so với Long Hồn Ấn Kỹ rất nhiều.
Lúc này Dương Ưng đã có đủ khả năng phản xạ và tốc độ nên lập tức có thể vung kiếm đỡ lại các nhát kiếm từ Minh Thiện, tuy không đỡ được hết hoàn toàn nhưng phần nào cũng làm chậm đi nhưng đòn tấn công dữ dội đó. Nhờ vậy mà Dương Ưng mới có cơ hội vung kiếm phản công trở lại đối phương. Tình thế lại có sự chuyển biến, Dương Ưng với cả lực và tốc đều tăng mạnh nên đang dần có vẻ chiếm thế thượng phong so với Minh Thiện.
-Dương Ưng: Thế nào hả ? So với cái ấn kỹ đó thì Vệ Hồn Linh của tôi vẫn hơn hẳn.
-Minh Thiện: Vậy sao ?
Bất chợt dừng lại, Minh Thiện liền cúi người xuống thấp rồi đột ngột lao tới ngược trở lại vung kiếm để phản công Dương Ưng. Bị bất ngờ, Dương Ưng vẫn kịp đưa kiếm của mình đỡ lại nhát chém từ đối phương. Minh Thiện đưa chân trái của mình bước ra phía trước rồi rất nhanh gạc chân đối phương, khiến Dương Ưng ngã người ra sau. Trong lúc đối phương mất thăng bằng như thế, Minh Thiện liền cầm thanh kiếm đâm vòng từ ngoài hướng trở lại định đâm xuống người của Dương Ưng.
-Dương Ưng: Không dễ vậy đâu !
Cắm thanh kiếm xuống đất để giữ thăng bằng, Dương Ưng vội vàng nhảy lăn người sang một bên để tránh nhát đâm từ Minh Thiện.
-Minh Thiện đâm trượt mũi kiếm xuống đất: Ha... Nhanh đấy.
Lập tức đứng lên, Dương Ưng vận hồn lực vào hai thanh kiếm trên tay rồi tức tốc lao tới tấn công Minh Thiện, trong lúc đôi phương vừa mới mất trớn sau nhát đâm trượt vừa rồi của mình.
-Dương Ưng: Quang Nguyên Chiến Kỹ - Nguyệt Quang Sát Đoạn !
Một kiếm chém từ trên xuống, một kiếm chém ngược trở lên. Dương Ưng cùng lúc tung ra hai nhát chém từ hai lưỡi kiếm sáng rực, đường kiếm cứ như hai vầng trăng khuyết, sắc bén vô cùng.
Minh Thiện lúc ấy chỉ dùng được một thanh kiếm đỡ lại, nhưng thanh kiếm đó lập tức bị cắt đôi. Đường kiếm của Dương Ưng thậm chí còn cắt tới giáp hồn lực của Minh Thiện, khiến dù không thấy được nhưng chắc trên đó bị hằn lên một vết cắt. Sau đó Minh Thiện quăng thanh kiếm gãy trên tay đi rồi lập tức dùng Bứt tốc, chủ động lùi về sau, cách một khoảng đủ xa với Dương Ưng. Thanh kiếm còn lại còn cắm trên đất chưa kịp rút lên, Minh Thiện lúc này tay không cầm một tấc sắt.
Dương Ưng thấy vậy mỉm cười, tay ra hiệu giơ cao tỏ vẻ đang thắng thế. Đám đông tộc nhân trẻ, những môn đồ đang xem lại bắt đầu hò reo tên Dương Ưng, cho rằng Minh Thiện buông hết kiếm trên tay coi như đã sắp thua rồi.
-Dương Ưng: Bị tôi chém đôi cả kiếm rồi, trước mắt cậu có vẻ nên tự nhận thua tôi về kiếm pháp đi là được rồi đấy.
-Minh Thiện: Kiếm sĩ giỏi cần thanh kiếm tốt, kiếm bị chém gãy đôi cũng là bởi lẽ đó mà thôi. Bởi vậy luận về kiếm pháp, tôi chưa chấp nhận thua cậu đâu. Cả trận đấu này... Cũng vậy !
Dùng đến Quang Nguyên Chiến Kỹ Ma Ảnh, Minh Thiện tạo ra một loạt ảo ảnh bản sao xuất hiện ở từ nhiều hướng. Kết hợp cùng với Bứt tốc, Minh Thiện thay đổi vị trí với các ảo ảnh khiến đối phương không thể nhận ra được chính xác chủ thể ở đâu trong một đám Minh Thiện trước mắt lúc này.
-Ái Tuyết: Anh có nhìn ra con trai mình không ?
-Minh Nam lắc đầu: Không, khoảng cách các Ma Ảnh rất đều và ảo ảnh không bị chồng lên nhau dù chúng rất đông. Có thể nói Ma Ảnh này rất hoàn hảo.
Xung quanh Dương Ưng là vô số Minh Thiện, nhưng nghĩ đó chỉ là Ma Ảnh nên bản thân Dương Ưng chẳng hề cảm thấy e sợ là gì. Dù không biết chính xác Minh Thiện thật sự ở đâu, Dương Ưng vẫn lên tiếng nói với đối thủ của mình.
-Dương Ưng: Cậu đừng có cố gắng câu giờ nữa Minh Thiện, trò Ma Ảnh này sẽ chẳng thay đổi được gì đâu.
-Minh Thiện từ đám Ma Ảnh: Ngay từ đầu tôi chẳng có ý định thua cậu, vậy cần gì phải thay đổi ?
Dứt lời vừa nói, Minh Thiện và toàn bộ ảo ảnh của mình từ mọi hướng xung quanh liền đồng loạt lao về phía của Dương Ưng. Mỗi Ma Ảnh đều có hình ảnh được lặp theo giống hệt như chủ thể đang làm, tay vận luồng hồn lực quang nguyên rực sáng màu lục, nhất quán cùng tấn công.
Không biết chính xác Minh Thiện ở đâu, trong thế bị bao vây cũng không đứng đó chịu trận. Dương Ưng đưa hồn lực vào kiếm, giải phóng sức mạnh ra phần lưỡi kiếm rồi cầm song kiếm chém xoay một vòng. Điều này làm các Minh Thiện dừng lại, chưa thể tấn công. Nhân lúc sự chần chừ đó của đối phương, Dương Ưng liền cố gắng vung kiếm chém xung quanh nhằm may mắn sẽ trúng được Minh Thiện thật sự trong đám ảo ảnh kia.
Các Ma Ảnh lần lượt bị Dương Ưng chém cho tan biến, Minh Thiện thật sự buộc phải lộ diện rút đoản đao ra đỡ lại lưỡi kiếm của đối phương.
-Dương Ưng: Tôi đã nói rồi mà, Ma Ảnh không làm khó được tôi đâu.
-Minh Thiện: Sao cậu cứ nói lắm thế ? Ra đây, Lục Quang Phá Ấn Kiếm !
Từ khoảng không ngay bên cạnh Minh Thiện, thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm bỗng xuất hiện trong bộ dạng bọc trong lớp da thú. Minh Thiện lập tức một tay cầm lấy chuôi kiếm, rút toạc thanh Lục Quang Phá Ấn kiếm ra. Thanh katana được tinh luyện chế tác đến độ gọi là tuyệt phẩm, với phần lưỡi kiếm rực ánh một màu xanh lục khiến ai nấy xung quanh đều không thể rời mắt khỏi nó.
-Ái Tuyết: Ô, ra thanh kiếm đó là thứ được cất bên trong. Từ lúc thấy Minh Thiện có nó đến nay, tuy nhiều lúc có mang ra nhưng chưa bao giờ thấy Minh Thiện rút ra khỏi lớp da thú cả.
-Trưởng lão, cha Dương Ưng: Chỉ nhìn qua thôi đã biết là bảo kiếm, tuy chưa biết rõ lại lịch ra sao nhưng... À, ừm. Không biết có phải ngài Minh Nam đây đã làm ra nó đúng không vậy ?
-Minh Nam lắc đầu: Không, không. Từ vật liệu rèn nên kiếm lẫn thanh kiếm đó, duyên mệnh tất cả đều do tự Minh Thiện con ta làm ra cả. Ta tuy là Tinh Vương nhưng cũng đừng đề cao ta quá, làm sao ta có thể tạo ra được thanh kiếm đó chứ. Ha ha ha.
-Cha Dương Ưng: Có vẻ ngài đang rất tự hào vì điều đó của thiếu gia Minh Thiện đây.
-Minh Nam mỉm cười: Cha nào mà không tự hào vì con chứ, kể cả phải lo lắng cho nó nữa.
Vừa có được Lục Quang Phá Ấn Kiếm trên tay, Minh Thiện như vừa được tăng thêm sức mạnh. Liên tục tung ra những nhát chém với tốc độ rất nhanh và lực đều ra mạnh, hoàn toàn bắt đầu áp đảo được song kiếm của Dương Ưng.
-Dương Ưng: Sao lại...?
-Minh Thiện: Đúng là cảm giác khác hẳn rất nhiều.
Kiếm tốt vừa tay, cân nặng kiếm vừa đủ. Minh Thiện trở nên vô cùng tự tin, mỗi đường kiếm tung ra hoàn toàn hoàn hảo. Cứ thế, nhịp độ các nhát chém của Minh Thiện trở nên nhanh hơn rất nhiều dù chỉ với một thanh kiếm.
-Dương Ưng: Cậu ta... thật nhanh quá !
Keng – Keng ! Minh Thiện lần lượt đánh văng hai thanh kiếm khỏi tay của Dương Ưng rồi cứ thế lấn lướt tiến lên làm đối phương cứ phải lui về sau đến sát rìa của lá chắn bảo vệ, tức cũng là rìa của sân đấu. Dương Ưng chỉ kịp liếc nhìn ra sau rồi liền nhìn trở lại về phía đối thủ, nhưng lúc này Minh Thiện đã rất nhanh chĩa mũi kiếm hướng vào cổ cậu ta. Trận đấu kết thúc theo một chiều ngay từ lúc thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm được Minh Thiện lấy ra.
-Dương Ưng: Mình thua rồi sao ? Minh Thiện, tôi chúc mừng cũng như công nhận sức mạnh mà các trưởng lão đã nói về cậu.
-Minh Thiện: Cậu rất mạnh đấy, thật sự rất mạnh.
Minh Thiện nhặt lại hai thanh kiếm, tận tay đưa cho Dương Ưng như thể hiện sự tôn trọng của mình với đối thủ. Các trưởng lão bắt đầu hạ lá chắn xuống, Ái Tuyết đứng lên tuyên bố với mọi người biết rằng cũng sắp tới giờ chuẩn bị đến buổi tiệc ở Yên gia.
Sau trận đấu, cảnh tượng Minh Thiện lại bị một đám đông người vây lấy mà chủ yếu là nữ lại diễn ra. Đám nam có lại có vẻ càng thêm căm ghét Minh Thiện hơn bởi sự ganh tị, nhưng đâu thể làm gì hơn ngoài việc đứng đó nghiến răng trừng mắt.
-Một tên lên tiếng: Nếu Dương Ưng có một chút nữa thì được rồi, tên Minh Thiện đáng ghét !
-Dương Ưng: Thôi nào các chàng trai, đó chỉ là nữ nhân tầm thường sao lại để bản thân bị chi phối cảm xúc thế kia. Ta nên để ý tới những gì xung quanh, mỹ nhân còn rất nhiều, cả việc ý nghĩa để làm cũng thế.
Ý của Dương Ưng ám chỉ rõ ràng là đang nói tới Tuyết Nhi và Hân Hân. Với việc đang đứng trong tầm mắt của hai người đẹp như thế, Dương Ưng liền tỏ vẻ ra mình là người tài giỏi, diễn thuyết ba hoa nhiều thứ.
-Dương Ưng: Đã là đàn ông, các cậu phải có chí lớn, đừng có ganh đua những chuyện nhỏ nhặt...
Vừa nói, Dương Ưng đôi lúc lại lén liếc nhìn về phía Tuyết Nhi và Hân Hân đang đi tới. Trong lòng cảm thấy đắc ý, diễn thuyết lại càng sâu sắc. Đám nam cứ tưởng đó thật sự là lời dạy bảo của một người tài giỏi như Dương Ưng liền thay nhau chú ý lắng nghe, tán dương không ngớt.
-Dương Ưng: Các cậu phải biết cố gắng, noi gương các vị xưa, trở thành những người có ích cho đất nước.
-Tuyết Nhi bỗng lên tiếng: Minh Thiện, em với Hân Hân sẽ đi cùng anh tới bữa tiệc đó.
Khoảnh khắc gió lạnh tạt qua người, Dương Ưng như đứng chết trân đó khi hai mỹ nhân lại đi qua chỗ của mình mà tiến một mạch về phía của Minh Thiện. Dương Ưng không kìm được thất vọng, ngã quỵ xuống đầy bi thương. Điều này làm đám nam ngồi nghe diễn thuyết nãy giờ càng thêm cảm động, cho rằng Dương Ưng vừa rồi đã dành cả cảm xúc sau khi thua đem vào lời nói mới bị như vậy. Cứ như những người anh em ruột thịt, đám nam xoay quanh an ủi Dương Ưng dù lý do thật sự không phải như vậy. Thật, cảnh tượng làm hiện lên một chân lý rằng “chỉ có đàn ông mới đem lại được hạnh phúc cho nhau”.
Trở lại phòng riêng của mình sau trận đấu để nhanh chóng chuẩn bị cho buổi tiệc, một lúc sau Minh Thiện từ phòng tắm bước ra.
-HaLynh: Chúng không nhìn thấy ta nên ta không ngăn chúng được.
-Tuyết Nhi: Minh Thiện, anh tính mặc bộ nào... Ồ !!!
-Hân Hân che mặt lại: Mình không nhìn thấy gì hết.
Rầm ! – Minh Thiện trở lại vào phòng tắm, rất nhanh lấy cái khăn để quấn hàng họ của mình lại rồi mới trở ra.
-Minh Thiện: Hai cậu, sao vào đây được hả ? Mình nhớ đã... Ơ.
Tuyết Nhi cầm một chùm chìa khóa đưa lủng lẳng trước mặt của Minh Thiện, dĩ nhiên trong đó có chìa khóa căn phòng này.
-Tuyết Nhi: Đây, mẹ đã đưa. Mồ... Hân Hân, cậu bỏ tay ra được rồi đó ! Minh Thiện lúc nãy đã không che cái đó lại thì tại sao cậu lại không dám nhìn chứ ?
-Minh Thiện: Tuyết Nhi, cậu nói ra câu đó mà không ngại gì sao ?
Thay xong trang phục của mình, Minh Thiện ngồi chung xe với anh em của mình và hai người Hân Hân, Tuyết Nhi. Họ khởi hành cùng lúc với đoàn xe của gia tộc. Đi đến bữa tiệc tại biệt phủ Yên gia ở trung tâm kinh đô, ngay từ phía xa đã có thể nhìn thấy hai tòa lâu đài được xây dựng cách nhau không xa là mấy. Một tòa mang màu ánh bạc được khảm ngọc lam, ấy là tòa lâu đài Kim Linh gia xây trong cung điện hoàng gia và tòa lâu đài còn lại được xây bằng thạch anh trắng là chính điện của Yên gia. Tòa chính điện, bãi đất hoa viên rộng lớn, vài ngọn đồi và vô số tòa nhà sang trọng có xung quanh, tất cả đều nằm trong sự bao bọc từ vòng tường kim khoáng dày năm mét của biệt phủ Yên gia. So với biệt phủ của Dương gia thì biệt phủ Yên gia to gấp mười lần, đủ thấy sức mạnh và thế lực của gia tộc hùng mạnh nhất Đế Quốc là khủng khiếp đến chừng nào.
Từ cổng chính tiến qua nơi kiểm soát vé rồi vào đến tòa chính điện của Yên gia còn phải băng qua một con đường dài khoảng hai trăm mét, được xây dựng trên mái của một dãy biệt thự vô cùng xa hoa. Dù vẫn còn sớm nhưng từ hai bên của đoạn đường có thể nhìn thấy bãi đất bên dưới đã chật kín đầy phương tiện từ khách đến dự, còn trên đoạn đường thì cứ cách ba bước là có một người. Số lượng người tham dự đã nhiều, mà mỗi lúc lại càng nhiều hơn. Nhiều đến nỗi, đoạn đường bên ngoài đi đến biệt phủ Yên gia cũng kẹt kín người.
Lúc này trên một cỗ xe ngựa trong đoàn của Dương gia, Ái Ngân chưa gì đã bắt đầu căng thẳng. Dù sao đã trong một khoảng thời gian dài học tại học viện gia tộc, thì đây chính xác là lần đầu tiên Ái Ngân và Minh Thiện trở lại những buổi tiệc như thế này. Tuy vậy, thái độ Minh Thiện vẫn rất ung dung và bình tĩnh.
-Ái Ngân bên trái lo lắng: Sao mà đông quá vậy ? Lỡ em làm gì mất mặt ở đó rồi sao ? Lạc giữa đám đông thì biết thế nào ?
-Minh Thiện ngồi giữa: Em nói cái gì vậy ?
-Đại Thắng bên phải an ủi: Đừng lo, em gái của anh là nhất. Đến đó mọi người đều sẽ chú ý đến em, ngưỡng mộ vẻ đẹp của em cho xem. Mà... Nhớ đừng để thằng ôn nào có ý tiếp cận em đến gần đó, chúng xấu xa lắm. Một đám con trai cứ đưa cái bộ mặt hám sắc nhìn em gái mình, đúng là lũ khó ưa mà. Đây sẽ là cuộc chiến, phải bảo vệ Ái Ngân cho bằng được.
-Minh Thiện ngồi giữa: Tới anh nói cái gì nữa thế ?
Trên cỗ xe, anh em nhà Minh Thiện chỉ nói lảm nhảm những điều như thế cho đến khi đoàn xe tiến qua đoạn đường đã được trải thảm đỏ và dừng lại tại trước cổng vào. Như các vị khách quý được quan tâm nhất ở buổi tiệc, có vô số quý tộc đứng sẵn tại đó chờ đợi sự có mặt của Dương gia. Hai vị vợ chồng gia chủ bước xuống cỗ xe trước, dẫn đầu các tộc nhân từ Dương gia tới tham dự buổi tiệc này. Lúc này, Minh Thiện và mọi người trên cỗ xe vẫn chưa ai bước xuống.
-Ái Ngân: Phải xuống rồi sao ?
-Tuyết Nhi: Ái Ngân, không sao đâu mà. Phải không, Hân Hân ?
-Hân Hân mặt đỏ bừng: À... ừm. Sao ta ?
-Tuyết Nhi: Đừng nói là... Cậu cũng lo nha ?
-Minh Thiện lắc đầu, thầm tự nhủ: Phải rồi, Hân Hân chắc cũng chưa tới đây bao giờ. Vậy mà cậu ấy im lặng để che đi sự căng thẳng nãy giờ cơ đấy.
-Đại Thắng thở dài: Được rồi, để anh xuống trước cho. Ái Ngân, em nhớ phải bình tĩnh mà xuống theo sau anh đấy.
Nói rồi, Đại Thẳng liền mở cửa đi xuống khỏi cỗ xe ngựa. Với phong thái và vẻ điển trai vốn có, Đại Thắng với bộ lễ phục tông màu trắng thanh lịch làm toát lên rõ một sự tự tin thẳng tiến bước vào biệt phủ Yên giả trong sự trầm trồ của mọi người xung quanh.
-Ái Ngân: Anh hai đúng là đẹp trai quá đi.
-Minh Thiện: Hôm nay em cũng đẹp lắm, nên thoải mái đi. Nhớ theo sau bọn anh ngay đấy Ái Ngân.
Tới Minh Thiện, dù cũng có chút lo lắng nhưng vẻ ngoài thì không toát ra bất kì điều gì về việc đó cả. Minh Thiện bước xuống từ cỗ xe một cách dứt khoát, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Trong bộ lễ phục tông màu đen và duy chiếc áo sơ mi màu trắng, Minh Thiện chẳng khác gì một vị hoàng tử đầy lịch lãm.
Đứng hòa trong dòng người đông đúc quan sát, nhóm của Diệp Na đã thành công với tấm vé mời giả để được tham gia buổi tiệc. Trang phục dạ hội sang trọng và đeo loại mặt nạ dạ vũ, có vẻ chẳng ai nhận ra họ cả.
-Diệp Na: Awww ! Tiền bối và Minh Thiện đúng là quá đẹp trai rồi.
Đại Hưng lúc này im lăng, vẻ mặt nghiêm trọng, thái độ rõ là đang trông ngóng một người.
-Diệp Na: Nào nào chàng trai, Ái Ngân đang xuống rồi kia kìa.
Nhìn theo hướng chỉ tay của Diệp Na, Đại Hưng cũng như hầu hết mọi người cũng đều đang chú ý mắt mình về phía cỗ xe ngựa chở anh em Minh Thiện đến đây. Sau sự xuất hiện của hai mỹ nam, sau đó chính là sự xuất hiện của ba mỹ nhân vô cùng lộng lẫy. Ái Ngân trong bộ váy trắng tinh khôi với chiếc áo choàng khoác kèm bên ngoài xuất hiện ở giữa, đi cùng hai bên là Tuyết Nhi và Hân Hân. Cả ba khiến mọi nam thanh niên xung quanh đó khó có thể mà rời mắt, đặc biệt là Đại Hưng đã như kẻ mất hồn khi vừa trông Ái Ngân.
-Đại Hưng: Tuyệt vời... Diệp Na, đề nghị của cậu đúng là lúc nào cũng rất là... Tuyệt !
-Diệp Na vô cùng đắc ý: Chứ sao nữa. Tui rất là nghĩ cho bạn bè, biết thế nào ông cũng sẽ rất thích cho xem.
-Phong Tần liền xen vô: Thật ra bà vì cái tên tóc vàng đang đến kia kìa. À, mà lại cùng đến với anh ta nữa sao ?
Từ hai phía khác nhau, hai chiếc siêu xe một vàng và một tím cùng chạy tới với tốc độ rất nhanh rồi đột ngột phanh gấp, kề sát hai đầu xe với nhau. Mở cửa cùng bước khỏi xe, từ chiếc siêu xe màu vàng mang ấn tập đoàn Lôi gia là Thánh Hỷ và từ chiếc siêu xe màu tím mang gia huy họ Yên là Kinh Long. Trông thì cả hai đều hợp gu ăn mặc khi đều cùng lên một bộ sơ mi trắng thả ngoài và quần đen, cả giày cũng cùng một hãng nhưng thái độ của cả hai dành cho nhau rõ là thù địch.
-Thánh Hỷ: May mắn thật, nếu không xe tôi đã đâm nát xe cậu rồi đấy.
-Kinh Long: Tôi lại nghĩ ngược lại mới đúng. Rằng xe tôi sẽ khiến xe anh bị vỡ vụn khi ngu ngốc đâm vào đấy.
Có thể rõ tia điện thù hằn từ ánh mắt hai người họ đang rất dữ dội. Đúng lúc này có thêm một chiếc siêu xe khác từ trong biệt phủ chạy ra, nhìn màu đen của chiếc xe là Kinh Long nhận ra ngay đó là xe của ai và vẻ mặt thì tự dưng càng thêm khó chịu.
Bước ra khỏi xe, Nhất Thắng chỉ đơn giản là mặc vội một chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài cùng vẻ mặt vô cảm thường ngày của mình nhưng lại trông rất khác lạ, phong thái hơn hẳn ngày thường. Cậu ta tiến tới chỗ của Thánh Hỷ và Kinh Long.
-Nhất Thắng: Xin cảm phiền hai người giao chìa khóa xe cho nhân viên để họ đưa chúng vào sân đậu cho thoáng lối đi nào.
-Kinh Long: Cậu đang ra lệnh cho tôi đó sao ?
-Nhất Thắng: Đừng để tôi nhắc lại, xe hai người cản đường quá đó.
Không nói gì thêm, Nhất Thắng trở về xe rồi lập tức phóng đi với tốc độ rất nhanh. Không mấy người quý tộc gần đó nhận ra đó là Nhất Thắng, trừ người ở học viện như Minh Thiện hay Kinh Long mà thôi.
Dù cảm thấy khá khó chịu, Thánh Hỷ và Kinh Long cũng phải làm theo lời của Nhất Thắng cho xe chuyển vào sân đậu. Lúc này, Minh Thiện bỗng lên tiếng hỏi anh trai Đại Thắng vài điều mà mình thấy ngạc nhiên.
-Minh Thiện: Nhất Thắng... Cậu ta chưa đủ tuổi lái xe thì phải ?
-Đại Thắng lắc đầu: Không đâu, thật ra Nhất Thắng cậu ta bằng tuổi bọn anh đấy. Thậm chí hình như sinh còn sớm hơn anh nữa... Vào đầu mùa xuân thì phải ?
-Minh Thiện: Hả ?!!! Anh nói sao cơ ?
-Đại Thắng: Ừm, cậu ta bắt đầu vào học viện gia tộc Yên gia trễ một năm. Ai cũng bàn tán về điều đó, kiểu như Nhất Thắng không bằng với bạn bè đồng trang lứa nên phải tạm đợi một năm sau đấy mà.
-Minh Thiện: Nhất Thắng già vậy rồi sao ? Vậy mình sau này phải gọi cậu ta... là anh ?!!!
-Đại Thắng: Già cái gì chứ ? Anh đã nói là mình cũng bằng tuổi cậu ta đấy.
Lầm bầm mấy câu, Đại Thắng sau đó đi tiếp vào bên trong. Minh Thiện vẫn đứng đó một lúc, bỗng có tiếng ai đó gọi sau lưng nghe rất quen thuộc.
-Meyzuru: Minh Thiện... Sao cậu vẫn đứng ở đây vậy ?
-Minh Thiện: A... Meyzuru.
Không giáp sắt chiến đấu, không đeo kiếm bên người, không buộc tóc cao hai bên,... Meyzuru xuất hiện trước mắt Minh Thiện lúc này thật mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng trong chiếc váy hồng lộng lẫy, mái tóc được thả dài một cách duyên dáng, với chiếc ruy băng đen cài bên đầu. Lại một khoảng im lặng, Minh Thiện như kẻ mất hồn.
-Meyzuru: Ơ, Minh Thiện. Cậu bị sao vậy ?
-Minh Thiện giật mình: À, mình không sao cả. Chỉ là không ngờ Meyzuru... Cậu trông thật đẹp với bộ váy này đấy.
-Meyzuru đỏ mặt: Vậy sao ? Cảm ơn cậu. Minh Thiện hôm nay cũng rất... Ưm, là...
-Đứng bên cạnh nãy giờ, Y Viễn: Minh Thiện hôm nay cậu rất là đẹp trai, ngầu lắm luôn đấy. Rồi, rồi hai người đừng có tình tứ nữa mau vào trong đó thôi. Đừng có ở đây mà tình tứ nữa, sẽ có thêm nhiều người ganh tị đấy.
Ra hiệu, Y Viễn nói về những người xung quanh. Các chàng thiếu gia có vẻ lại chẳng thiện cảm gì Minh Thiện, còn các nàng tiểu thư thì lại lộ rõ vẻ mặt không ưa gì Meyzuru. Một không khí đầy ngột ngạt hình thành quanh Minh Thiện và Meyzuru. Nhận ra điều này, hai người liền nghe theo Y Viễn mà đi vào bên trong.
Ánh mặt trời từ phía xa mới bắt đầu lặn, biệt phủ Yên gia vậy mà đi đâu cũng đã đều vang lên tiếng người nói với nhau. Minh Thiện sau khi đi qua cổng vào, tiếp tục tiến về phía trước, từng bước theo bậc thang đi lên đoạn đường dẫn tới tòa chính điện – nơi trung tâm của buổi tiệc này. Từ trên cao nhìn sang hai bên, khung cảnh trong biệt phủ Yên gia thật tráng lệ bởi những tòa nhà được xây dưng một cách tinh tế, những bức tượng đồ sộ đầy uy nghiêm,... Từng cột đá, viên gạch đều hòa quyện với nhau nhưng khác biệt so với khu vực ở bên ngoài khiến biệt phủ Yên gia trông chẳng khác gì một vương quốc thu nhỏ. Nhưng sự tráng lệ thật sự đang nằm ở phía trước, tòa chính điện vĩ đại của Yên gia sừng sững đầy trang nghiêm. Các ánh đèn từ tòa chính điện được thắp lên sáng rực cả một vùng, như một dấu hiệu báo rằng bữa tiệc sắp được bắt đầu.