Chương 5: Lạ lùng - Hợp

Sau khi về phòng khách sạn của mình, tôi liền cải trang một chút, rồi ra chợ mua một vài thứ. Lúc đi ngang qua tiệm hủ tiếu hôm trước thì nhìn thấy Bảo Trí, hắn đang cầm hồ lô rượu uống ừng ực ở trước khách sạn kia.

Tôi giả bộ không nhìn gã, gã cũng không thèm nhìn tôi mà cứ cạp tiếp cái đùi gà.. ăn mày ngày nay thật khá giả, tôi nên cân nhắc việc đổi nghề.

Trong lúc mua đồ, thì bản tin thời sự được phát trên tivi gần đó đã nói về nạn nhân thứ hai là bà Thanh. Tôi khá ấn tượng với nghị lực sống đó, mất hết tứ chi, bị mù mắt cắt lưỡi mà vẫn còn sống. Khoan đã, ai cắt tứ chi bà Thanh? Trường hợp này tương tự như việc Văn Nam giết Tuyết Lan? Là còn sống thoi thóp chứ không chết, một “sự cố nghề nghiệp”? Nhưng cách thức biến thái này,.. là Văn Kiệt? Giết cả mẹ nó sao? Cha mẹ? Con? Là con ma nữ đó sai khiến, vì Văn Kiệt đã dồn ép ông Thành!

Sao Hoài Phúc và Văn Nam lại cùng một con mồi? Là vì cùng yêu một người?

Nhưng nếu bà Thanh chết thì hung thủ chắc gì là Ngọc Thương?

Rốt cuộc nhà họ Lý đã làm gì mà để hoạ diệt môn đến vậy? Còn đợt hai nữa chứ?

Xem ra tối nay tôi phải đến đó rồi. Tôi trở về khách sạn của Hoài Phúc, Bảo Trí đã đứng sẵn ở trước cửa đợi tôi.

“Huynh đệ, mới đi uống ở đâu về hả?”

“Chắc vậy! Ngươi bớt uống rượu đi!”

“Vậy mà huynh đài cũng ngửi ra được, thật là tài trí hơn người!”

Nếu không phải trông thấy gã, tôi cũng không biết như vậy. Cả mùi thịt cũng tan đi đâu không biết, bình thường thì dù là ít nhất tôi vẫn nhận ra được hay là..?

Gã lẽo đẽo đi theo tôi lên phòng, nói là muốn thử cảm giác ở trên cao, xem xem phòng ốc có tốt hơn không. Để biết đường khiếu nại, mà trong khi gã đang ở ké, người ta không lấy tiền.

Tôi định tra chìa khoá vào mở cửa, nhưng khoan đã, tay cầm có chút chếch xuống. Tôi kêu Bảo Trí lùi ra sau một tí, không thể là nhân viên dọn dẹp ở trong được vì lúc tôi ra ngoài thì họ đã dọn phòng rồi. Hơn nữa nếu còn đang dọn thì họ sẽ treo tấm biển bên ngoài..

Cạch..cạch..bịch..

Quả nhiên!

Trước khi ra khỏi phòng, tôi đã đặt một chùm chìa khoá lên trên tấm thảm chùi chân ở ngay cửa phòng, đặt theo hình thù cố định. Còn bây giờ, đã có người treo nó lên tay cầm cửa này, nên khi tôi mở cửa thì nó đã rơi xuống.

Có lẽ người đó nghĩ chắc là lúc vặn tay nắm cửa đã làm rớt chùm chìa khoá, mà lại ngay trên tấm thảm nên không nghe thấy. Rồi khi đi ra thì đã dùng sợi chỉ hay gì đó cố định chùm chìa khoá lại ở trên tay nắm cửa ấy.

Hắn còn non quá!!

Tôi cẩn thận, dòm ngó xung quanh trước, rồi móc con dao vừa mua ra phòng thủ mà đi vào trong. Sau một lượt tìm kiếm thì tôi chẳng phát hiện gì, Bảo Trí thì cứ vô tư đi vô. Gã là hắn ta?

Tên này.. phải đề phòng mới được.

Trong khi đợi đến lúc trời tối, ba nhân chứng còn lại kia cũng đã chết. Y hệt Hoài Phúc, đều là cách không treo cổ.

Vấn đề tôi quan tâm hiện giờ là Ngọc Thương, và hai người làm ở khách sạn đó.

Tôi nói là sắp đi thăm bà con, nên đuổi khéo Bảo Trí đi. Rồi sửa soạn đồ đạc, bắt xe buýt chiều đi qua tỉnh khác, rồi đi theo đường khác lên núi, trời gần tối mới vòng về. Mặc dù tốn tiền, nhưng không là của tôi, nên tôi rất vô tư khoản này, sẵn tiện mua vài thứ ở chợ đen. Mặt khác thì, đã có người bám đuôi nên mới làm vậy.

Tên thanh niên bấm điện thoại đó đã bị tạm giam, bây giờ chỉ có ông Năm bảo vệ ở đó hoặc Ngọc Thương sẽ xuất hiện để quản lý khách sạn.

Hơn 12 giờ đêm, tôi mở cửa sổ, theo đường ống nước leo xuống. Vòng qua mấy ngã quẹo, rồi leo lên một căn nhà 3 tầng ở cạnh khách sạn đó theo đường ống nước. Leo lên sân thượng của toà nhà, tôi lại trèo qua sân thượng của khách sạn. Cứ vậy, nhảy xuống ban công của một căn phòng, tôi đeo thêm mặt nạ vào, mở khẽ cửa sổ mà ném thuốc mê vào trong. Chừng 10 phút sau, tôi lấy đèn khò lửa, làm nóng cánh cửa kính rồi phun nước vào cho nó nứt ra. Dùng băng keo dán vào chỗ đó, cầm búa gõ nhẹ, từ từ đến khi nó vỡ ra một mảng theo băng keo. Tôi thò tay vào trong, mở chốt khoá cửa ban công.

Tôi đeo kính, bật chế độ quét hồng ngoại. Kiểm tra mọi thứ trong phòng, không có ai. Tôi ép đầu vào cửa, lắng nghe bên ngoài, yên tĩnh. Rồi từ từ mở cửa, len lén đi xuống tầng trệt, tôi kẹp một tấm card vào khe cửa rồi mới đóng hờ lại. Tới chỗ cầu thang, tôi móc sợi dây cáp vào thành lan can, đu người xuống dưới đất, rồi thả sợi cáp lên cho khuất tầm nhìn.

Khòzz khòzz

Tôi đi lại chỗ quầy lễ tân, mở máy tính lên rồi cắm cái USB vào, sau đó lại ném thuốc mê vào mấy phòng khác. Hử, phía sau nhà bếp, còn có một cái cửa đang khép hờ, tôi ném thuốc mê vào trong.

Cạch kẹt kẹt kẹt

Tràn ngập mùi nhang, là phòng đốt nhang thờ cúng? Trước mặt tôi là một không gian tối thui, chỉ lấp ló ánh sáng yếu ớt từ những cây đèn cầy ở xung quanh, ở giữa là một cái bàn thờ để bài dị 26 người, vài cây nhang còn đang nghi ngút khói. Sau khi quét qua bằng kính hồng ngoại, chẳng còn ai khác ở đây, tôi bắt đầu tìm kiếm. Nhưng có chút quái dị là hình như sau bát lư hương của mỗi người còn có hũ tro cốt, chỉ duy nhất một cái hũ trông có vẻ tàn tạ hơn lại không có bài dị, thay vào đó là chi chít các tấm bùa ngoằn ngoèo dán lên trên.

Nó khẽ run lắc như đang mời gọi tôi.

Tôi chậm rãi tiến về phía nó quan sát như đáp lại.

Kịt kịt

Tôi thử gở một lá bùa đi, nó càng run lắc dữ dội hơn. Một, hai, ba,.. đến khi nó bay ra ngoài. Là ả ta, ả cấp tốc bay về phía tôi, rồi đảo lên trên, lượn một vòng quanh căn phòng khiến nó lung lay như muốn sụp đổ.

“Suỵttttt”, tôi giơ ngón trỏ lên miệng, làm động tác yêu cầu ả ta yên lặng. Không có hiệu quả, tôi đành cầm sấp bùa trong tay, dán từng tấm lại cái hũ kia. Đến khi mọi thứ ổn định lại, may là tôi có ném thuốc mê nên có vẻ không ai biết.

“Lâu quá không gặp, sao đây? Muốn tiêu diệt tôi à?”, ả ngồi trên cái bình tro cốt của người khác, mở cái miệng tới mang tai hỏi tôi.

“Cô nhận ra tôi sao?”

“Sao không? Dù bề ngoài có khác đi thì linh hồn vẫn vậy! Í! Cái xác anh nhập vào đâu?”

“Sao lại nói vậy?!”

“Anh đùa tôi à?”, ả le cái lưỡi dài thòn ra liếm vào tai tôi. Có kinh nghiệm rồi nên không sợ nữa. Tôi nghiêm túc hỏi lại: “tôi không rảnh để đùa cô, tôi không biết nên hỏi!”

“Thì chẳng phải lúc trước anh nhập vào tên kia à? Tôi thấy linh hồn hắn bị ép lại còn tí xíu cho anh chui vào, anh mạnh thật đấy!”, thấy tôi nghiêm túc thì ả cũng thu cái lưỡi lại trả lời tôi.

“Hoài Phúc chết rồi!”

“Cái gì? Chưa hết hạn 5 năm à nhen! Mà tôi bị nhốt ở đây thì sao mà hại hắn được!”

“Tôi đoán hung thủ là người thân của những người chết muốn báo thù vì các nhân chứng không cứu họ, hoặc là có người muốn thanh trừng tàn dư năm đó, để nó trở thành một Trấn Tang hoàn hảo.. Cha mẹ cô cũng bị giết rồi!”

“Hả.. Aghhh”, ả ta lại nổi điên lên.

Tôi lại ra dấu im lặng và giơ sấp bùa còn lại chĩa chĩa vào cái bình.

Ả bình tĩnh lại.

“Nghe tôi nói, tôi tới đây là để kiếm manh mối, có vẻ người khả nghi nhất là Ngọc Thương và hai người làm..”, sau đó tôi nói những thứ tôi biết, suy luận ra.

Ả ta biến thành bộ dạng lúc còn sống, là một cô gái rất dễ thương, khá là nhỏ con, hai má phúng phính, tóc để mái ngố thả ngang vai, giọng nói nhí nhảnh, ả cao ngang vai tôi. Lấy họ theo mẹ, tên là Trần Ngọc Thy Yến. Chúng tôi mất một lúc để nói mọi thứ kể cả những suy đoán lúc còn trong xác Hoài Phúc, cái nào đúng thì ả vỗ tay thích thú còn giơ ngón cái lên tán thưởng, cái nào sai thì trề môi khinh bỉ, còn đứng chống nạnh, chỉ trỏ này nọ. Như con nít vậy!

“Cô bị ai nhốt lại vậy? Sao mẹ cô không mang tro cốt cô về?”, tôi trở lại vấn đề chính.

“Hứ! Còn ai nữa, là con quỷ cái Ngọc Thương kêu thầy pháp bắt tôi chứ ai! Sao mà đem về được, đó là phần đất nhà họ Lý. Lâu lâu mẹ tôi mới có dịp tới đó, hơn nữa rất nghiêm ngặt”, ả vừa nói vừa trề môi, xua xua cái tay nhỏ nhắn. Gọi người sống là quỷ trong khi chính ả mới là quỷ?

“Ngọc Thương biết cô bị hại sao?”

“Là Văn Kiệt nói nó nghe!”

“Bị cô ám điên rồi mà!”

“Hông có! Lúc mà Ngọc Thương về đây đã sắp xếp, vô bệnh viên hỏi Văn Kiệt rồi đào tôi lên. Còn kêu gã thầy pháp đó nhốt tôi lại, nên tôi mới kêu anh chị em, dòng họ ám nó! Ngọc Thương được yểm bùa nên hông làm gì được hết á!”

Vậy là Ngọc Thương bỏ mặc em mình để cho nó chết, dễ dàng độc chiếm gia sản họ Lý.

“Cô xúi Văn Kiệt chặt tay chân bà Thanh?”

Ả giơ ngón cái, ý như tự hào lắm vậy.

“Sao cô bị giết?”

“Hông nói!”, ả chu mỏ ra, “khi nào thích hợp thì tôi sẽ kể anh nghe!”

“Được, giờ cô chui vào bình đi. Tôi phải về rồi!”

“Ơ ơ. Đừng đi mà! Lâu lắm rồi tôi mới nói chuyện!”

“Kiếm cha mẹ cô kìa!”

“Hông được! Sẽ làm họ hông được đầu thai!”

“Ừ! Vậy nói chuyện một mình đi!”

Tôi dán lại sấp bùa, ả đành chui vào trong. Còn kêu ư ư nữa.

Tôi trở ra, rút USB, tắt máy, cạy tủ sắt trong mấy căn phòng khác và trong quầy lễ tân, lấy hết tiền bạc. Đu cọng cáp leo lên, trở về theo lối vào ban đầu nhưng tôi lại leo theo đường ống nước nhà bên cạnh để xuống.

Tôi đi theo con hẻm nhỏ trở về, thì bắt gặp bóng lưng một người, Bảo Trí? Giờ này mà hắn còn làm gì ở đây? Tôi nép mình vào bức tường, kiềm nén hô hấp lại.

“Báo cáo sếp, hung thủ chính là thằng giết chết nạn nhân..à được..không có đâu!..tôi vừa vào trong rồi..đúng vậy! Sao? 50 năm à? Ok! Văn Trung là cha nuôi nó! Họ không biết đâu, còn ăn nằm với nhau nữa mà! Haha, nên Hoài Phúc mới chết đó! Trong máy tính có kế hoạch, rất hay! Í bậy, tôi không có rình! Là con Thương khai thôi, chi tiết tôi sẽ gửi báo cáo! À..đang ngoài đường..ừ, nó ở khách sạn,..không phải lỗ hổng..Ok!..”

Huỵch huỵch

Tôi đợi một lúc rồi mới trở về, sau đó thì đánh một giấc tới sáng. Trong mơ, tôi lại thấy Trấn Tang nhưng với góc nhìn thứ ba, tường tận mọi nỗi sợ, buồn bã, bất lực, băn khoăn, lo lắng, lí trí bị che lấp, và đau đớn nhất vẫn là Hoài Phúc. Mặc dù lí do cho mỗi hành động là khác nhau nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

Tôi vừa gặm ổ bánh mì, vừa coi các dữ liệu trong USB. Đúng như Bảo Trí nói chuyện điện thoại hôm qua, kế hoạch rất ư là hoàn hảo. Hung thủ chắc chắn là kẻ đó, chỉ là tội nghiệp Ngọc Thương, yêu phải kẻ âm mưu thâm hiểm. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi mới biết là Bảo Trí cũng là người tra án, thậm chí có một “ông sếp”. Hắn còn để lại lời nhắn trong máy tính: “chào huynh đài!”, nghĩa là hắn đã biết mọi thứ..

Buổi chiều, tôi đi mua một con vẹt, một thiết bị định vị thu gọn, mất hai ngày để huấn luyện nó. Tôi thả nó đi theo dõi ông Năm bảo vệ, rồi tối về kể lại tôi nghe, nhờ được định vị mà tôi không cần lo nó đi lạc hay bị người ta bắt đem nấu cháo đậu xanh.

Tối đêm thứ bảy, đồng hồ lại kêu lên, tôi nói ra những suy luận của mình, kể tên từng hung thủ, động cơ gây án, thủ pháp giết người,.. những bằng chứng trong USB, những cái mà con vẹt nghe được… Ông Năm bảo vệ và tên kia là đồng bọn, nếu một trong hai người bị bắt giữ thì người còn lại sẽ lập tức đi gây án để xoá bỏ hiềm nghi của công an vì thủ pháp gây án như nhau.

Châu chấu bắt sâu, sẻ chờ chực sẵn. Quả là không sai.

Tôi được giảm 50 năm, như Bảo Trí nói, chắc không là trùng hợp rồi. Số tiền trong túi tôi tính cả đi trộm và được thưởng đã là 10 số 0. Đồng hồ cũng nói là vụ án tiếp theo sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bảo tôi không được chủ quan vì mới phá được vụ án ở mức độ khó.

Hôm sau thì tôi nhận được một hộp quà trước cửa phòng, khá nặng, là một tấm card ngân hàng và một cái hũ bằng sành, trông khá quen mắt, là Thy Yến. Có phải mấy người bị điên hết rồi không? Đừng để tôi gặp lại!

Tôi nằm trên giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi vài điều mặc cho ả ta làm đủ trò khùng điên, hết trườn trên người tôi lại ló cái đầu qua bức tường hù doạ người ta. Ả cười ha hả, làm rung rinh cả khách sạn.

(-¿-“)

Đầu tôi cứ còn văng vẳng lời bài hát mà Hoài Phúc đã hát trong đám cưới, một mảnh kí ức bị khuất. Tôi đã khóc và đã giấu đi, không muốn bị Thy Yến nhìn thấy, là đồng bệnh tương liên thôi.

“..có ai yêu đơn phương mà vui đâu

trên đời ai, cũng muốn mãi mãi bên nhau

chẳng lo âu muộn phiền

và có mấy ai luôn giữ thầm trong tim mãi về sau

chỉ muốn nói ra hết nỗi lòng bấy lâu

thầm giấu kín

baby I dont wanna be your friend

baby I just wanna be your lover

baby I dont wanna be your friend

baby I just wanna be your lover..”

..