…
Là giả! Tất cả đều là giả.
Nếu Văn Nam là hung thủ thật sự thì hắn đã đập đầu Tuyết Lan trước rồi giả dạng mình thành ả ta và ngược lại. Sau đó chọn nơi vắng vẻ nhưng có người qua lại như bãi đổ xe này để tìm nhân chứng, chứng minh hắn mới là kẻ chết đầu tiên. Âm mưu rất tinh vi, nhưng hắn lại không phải trùm cuối.
Còn bà Ánh và ông Thành thì thế nào nhỉ, sao họ lại không sao? Văn Kiệt sao lại thành ra như thế? Giải được một bài toán thì tôi chợt nhận ra các bài toán khác bỗng dưng khó giải đáp hơn. Tôi nhìn quanh, không thấy ai nữa liền lẻn đi lại gần cái xác của Tuyết Lan, phập một cái. Lấy cái khăn tay chùi dấu vân tay rồi định vứt cây kéo xuống mương, nhưng nghĩ lại có khi để phòng thân nên thôi. Không phải tôi sợ giọng nói bí ẩn kia mà đâm ả ta, mà là làm theo suy đoán về Hoài Phúc của tôi, để cho dòng thời gian không bị xáo trộn lên. Hơn nữa tôi muốn biết cách mà hung thủ đầu độc. Tôi đi vòng ngược lại hướng lúc trước tìm bàn nhậu có gã xăm trổ kia.
“Bộ *a ra cây hả mậy?” Gã vừa nói, mặt mày cau có, khui thêm chai bia rồi rót cho tôi.
“Ừa! Tao bị táo bón, uống mấy viên thuốc nên *a chảy luôn!”, tôi vừa nói vừa nhấn nhá như thiệt. Còn miêu tả lại âm thanh đó, khiến bọn họ cười ha hả. Hên là bọn chúng hơi ngu, tôi mới qua ải này.
Trong vòng một giờ sau đó, tôi chỉ uống bia không, rồi lại đi tiểu. Gã xăm trổ hỏi sao không ăn mồi thì tôi nói là sợ ăn trúng cái gì rồi lại đi cầu nữa. Thấy tôi buồn bã, gã cũng không ép nữa, còn kêu mấy thằng đệ mua thuốc. Vì trên thực tế, có rất nhiều người kêu đau bụng, rồi tranh nhà vệ sinh với nhau.
Họ nghĩ họ đều đã trúng độc HCN của giọng nói thần bí đó, tuy nhiên một số người không muốn để người khác biết mình cũng sắp giết người như họ nên đã cố nhịn rồi bảo là ngộ độc thực phẩm. Đòi gặp một số người làm để hỏi lý do, nhưng thực tế thì bọn họ đã ngầm biết con mồi của nhau. Nhưng vẫn chưa ra tay được.
Gấu gâu gấu..
“Hở..!”
“Sao con Ki nô chạy ra đây?! Lỡ nó cắn khách rồi sao? Mày lôi đầu nó vô đây, tao làm món chó giả cầy đãi khách..!”, đó là giọng của một người đàn ông trung niên nói với người gấp đá kế bên, trông khá quen mặt.
“M* nó, thằng chó đó! Ỷ nó có tiền rồi bắt gả con Lan cho con nó! Con m* nó! Mày cứ yên tâm, tao là tao là là là..đại ca.. mầy..tao nhậu xong.. rót cho mày.. là là là.. “ gã vừa nói vừa rót cho tôi chai bia khác, “là mầy phải tin tao!”
Tôi thấy gã sỉn quắc cần câu rồi, không biết còn mần ăn gì được nữa không. Ừa, Hoài Phúc rất tin tưởng con cọp giấy như anh nhưng tôi thì không nhé!
Bỗng gã đứng dậy, cầm thêm vỏ chai bia, lảo đảo bước qua bàn tiệc cách đó không xa. Anh em trên bàn này cũng đứng dậy. Mọi người xung quanh chú ý gã, nhưng không có ai dám lên tiếng cảnh báo. Gã chậm rãi, canh lúc người kia đang uống ly bia thì..
Bụp
“Aghhhhh..thằng chó! Quậy hả mậy!? Con bà già mầy..!”, người đàn ông trung niên kia quay đầu lại, một tay ôm đầu máu, tay kia thì nắm cổ áo tên xăm trổ định nhắc gã lên.
Nhưng cơ thể gã xăm trổ quá mập và to so với người ốm như cây tre kia.
“Mầy.. mầy là thằng nào..hức hức,.”, gã xăm trổ gạt tay người kia ra, đứng loạng choạng, quơ chai bia qua lại.
Tôi giơ tay lên nhìn giờ lần nữa: 22 giờ 49 phút. Tranh thủ lúc đó, tôi lấy cớ đi vệ sinh để “vô tình” tìm ra cái xác. Thấy Tuyết Lan, tôi lấy cây gậy khều nó lại gần, tôi chạy lại bảo người anh em trên bàn nhậu gần đó…
“Gì vậy chú Trung? Chú có thấy vợ con đâu không?!”, tên chú rể đã đến. Nói về mặt diễn xuất thì tôi phải gọi hắn bằng cụ, về độ gian xảo thì đáng làm cháu tôi.
“Thằng chó này.. aghh.. nó quậy”
“CÓ NGƯỜI..CHẾT..CÔ DÂU CHẾT RỒI..!”
“Đâu? Đâu?”
“Là Tuyết Lan, ông Hoàng mau báo công an đi!”
“Hả? Em ơi..?!”, Văn Nam vừa chạy lại cạnh cái xác vừa khóc sướt mướt.
“Hự..agh..oẹe..hộc hộc, phì phì”
“Nam?! Mày sao vậy, điện xe cứu thương đi?!”
“Nó.. nó chết rồi..!”
Tôi định lại gần xem hắn chết như thế nào, nhưng lại bị người ta cản lại. Hay lắm, thế là tôi trèo lên cây dừa gần đó quan sát, từ góc độ này có thể nhìn thấy mọi thứ. Hoài Phúc này cũng khá nhẹ, không vướng víu lắm, thị lực còn tốt hơn tôi nữa. Tôi đảo mắt đi tìm Văn Kiệt, bây giờ đó là tên có nhiều nghi vấn nhất.
Nó đang cầm dao giết người ở khu nhà bếp. Nếu bỏ thuốc xổ từ nhà bếp thì rất hợp logic, nó cũng không chỉ giết một người mà là rất nhiều, 5-7 người gì đó. Rất chuyên nghiệp, tấn công từ phía sau, tay trái bịt miệng, tay phải cắt cổ. Nạn nhân không kịp kêu, mà có kêu thì cũng không ai hay biết vì họ đang chú ý tới chuyện vợ chồng kia chết. Với trí tuệ của Văn Nam thì kế hoạch âm hiểm như vậy hắn không thể nghĩ ra, nhưng nếu Văn Kiệt và Văn Nam là đồng bọn, nó chỉ cách cho hắn. Rồi lợi dụng hỗn loạn lúc Văn Nam tìm thấy Tuyết Lan để giết người. Hoàn mỹ!
Vậy sao Văn Nam chết? Là do nó hại hay người khác?
Hử? Ông Thành đang cầm một ống tuýp, đánh lén Văn Kiệt. Nó cũng không vừa, ăn miếng trả miếng với ổng, hai người như đang muốn lấy mạng đối phương vậy, mỗi đòn đánh ra đều ngay chỗ hiểm. Hai người vừa đánh vừa nói gì đó, nhưng tôi lại ở quá xa nên không nghe thấy được, nhưng trông họ rất giận dữ. Nhưng ông Thành lớn tuổi hơn, vũ khí cũng là vật cùn nên đã thất thế. Rồi bị Văn Kiệt chém một đường chéo vào người, ông Thành liền đưa tay ra đỡ vì ống tuýp đã bị nó chụp được. Máu văng tung toé ra, nhưng chỉ sượt qua da. Văn Kiệt quăng ống tuýp ra xa, cầm dao rượt ông Thành.
Cũng có người để ý, một số khác thì nhân thời cơ đó giết người để sống.
Và một cuộc hỗn chiến xảy ra.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, tôi không thấy bóng dáng bà Ánh đâu. Về mặt quan hệ xã hội so với những nhân chứng khác thì quả thật bà ta không có ràng buộc thực sự. Chỉ là được mai mối cho ông Trung, người bị tên xăm trổ đập bể đầu kia. Nhưng bà Ánh vẫn sống, không ai giết được bà ta hay vì bà ta mới là trùm?
Kịt kịt kịt
Ai đó đang chặt cây dừa?
Là bà Ánh? Tôi leo từ từ xuống, đến độ nhất định thì phóng qua cây mận bên kia cái mương, cành cây không chịu nổi sức nặng nên tôi đã ngã lăn ra đất.
Roạt roạt.
Bà ta phát hiện ra tôi, liền ném cây rìu qua. Nó trúng vào bàn chân, đứt lìa một ngón. Agh, mặc dù cơ thể của Hoài Phúc nhưng vẫn đau, tôi lết về phía trước. Tôi lột giày ra, máu chảy ròng ròng, xé ống tay áo cầm vết thương.
Bà ta đang tìm cách phóng qua cái mương, tuy hơi rộng nhưng không sâu lắm. Tôi cảm thấy thật may vì trí tuệ của người khác không bằng mình.
Tôi lấy cành cây bên cạnh, bẻ bớt mấy nhánh rồi làm thành cái nạn. Tôi tranh thủ bà Ánh còn loay hoay thì đi vào sâu bên trong. Chỗ này cây cối um tùm, trời lại tối nhem, thứ phát ra ánh sáng duy nhất lại ở trước mặt tôi: một đống lửa tàn.
Ai đó đã cắm trại ở đây? Đi chưa? Hay là một cái bẫy? Là chỗ của bà Ánh? Bà ta ở đây làm gì?
Xột xoạt
Tiếng lá cây? Tôi lăn mình khuất vào thân cây đã ngã, nép người thật sát.
“Mẹ?!”
Có người ở đây sẵn???
“Con có thấy ai chạy vô đây không?!”
“Con không thấy? Sao vậy mẹ?”
“Nó núp trên cây dừa, thấy hết!”
“Nó không trúng độc?”
“Ừ! Chắc nó rõ kế hoạch của chúng ta!”
“Sao lại thế được? Con đã tính kĩ rồi mà?! Phải giết thôi!”
“Chân thằng đó bị thương rồi, chắc chạy không xa! Để mẹ đi tìm thằng Kiệt giúp, con cứ ngồi ở đây. Kẻo bị phát hiện!
“Dạ.. mẹ kêu anh ấy đến thăm con!”
“Ừ!”
Xột xoạt
..
Tôi nằm nghĩ một số điều, bà Ánh còn có con gái liên quan tới Văn Kiệt, lí do cho các nhân chứng biết Văn Nam là kẻ chết đầu tiên, và chuyện ông Hoàng nhận con, con mồi của người trúng độc…
Khoan đã, tôi đã bị ngáo rồi. Nếu cô gái này là bạn gái của Văn Kiệt, hay cả bà Ánh muốn thâu tóm toàn bộ tài sản của nhà họ Lý thì rất logic. Và cả chuyện lôi kéo Văn Nam, chứng minh hắn là con trai ông Hoàng để diệt luôn một thể, tránh tai hoạ về sau. Nhưng sau này khách sạn lại do Ngọc Thương làm chủ. Họ đã nghĩ tới chuyện này nên mới hợp tác với Văn Kiệt làm đồng bọn? Trong bốn năm ở bệnh viện Văn Kiệt đã bị cái gì? Hai mẹ con này trông có vẻ rất thích Văn Kiệt, nên chắc là không phải họ làm.
…
Xào xạt
Lại có người đến?
“Anh núp ở đó hơi bị lâu rồi đó?!”, cô gái đó lên tiếng hỏi nhỏ.
“Sao cô không khai?”, tôi vẫn núp sau khúc cây, không bò ra nói chuyện.
“Mẹ tôi mà biết thì anh chết chắc..tôi cũng không còn đồ để chơi..”, giọng nói ngày càng to rõ hơn, dường như cô ta đang lại gần tôi.
“Tôi thì có gì để chơi?”, tôi móc cây kéo trong túi áo ra, định liều chết một phen.
“Sao lại không, chả phải đàn ông các anh có.. cái đó hay sao?” Ả ta nói câu này, tôi chợt nhớ đến mấy con nữ quỷ, “các anh rất thích chơi mà?”, nói rồi một gương mặt xuất hiện đối diện với mặt tôi.
Một gương mặt trắng toát, có vài dòng máu chảy ra từ hốc mắt và..nó không có tròng mắt?? Tóc thì để bù xù, rối tung lên, ả nở một nụ cười đến tận mang tai, trông rất quái dị. Chưa tới đêm halloween mà? Tôi có chút sợ hãi rồi! Là Tuyết Lan? Không! Nhìn rất giống ông Thành.
Khi ả ta đưa sát gương mặt vào tôi, tôi liền nắm cây kéo đâm ngay vào cổ. Nhưng nó..xuyên qua..ả ta tan biến? Cây kéo lại dính chặt vào thân cây, tôi đành bỏ nó.
Ha ha ha ha
Một tràng cười khủng khiếp vang khắp khu rừng. Gặp ma rồi, mọi suy đoán của tôi đều trở nên trật lất.
Hức, tôi lăn người ra bên ngoài. Lồm cồm chống nạn đứng dậy, “cô..là ai?”
Ha ha ha
“Anh nằm lên mộ của tôi mà không biết tôi là ai sao?”, ả bay đến trước mặt tôi, tự nhìn bàn tay ả rồi ngước đầu lên hỏi tôi.
“Cô là con của bà Ánh và ông Thành. Đây là nơi cô bị chôn?”, tôi cũng nhìn vào đôi tay ấy, đầy rẫy vết thương cả mới lẫn cũ còn đang vương vãi vết máu.
“Ping pong, anh thông minh lắm!”, ả ta lè cái lưỡi dài thòn ra, định liếm gương mặt tôi.
“Cô từng bị nhà họ Lý bắt nạt, hành hạ, tra tấn, thậm chí là làm nhục. Rồi bị giết chết, vứt xác ở đây?”, tôi nhìn vào đôi mắt - nơi sâu thẳm trong tim ả ta, nói ra suy đoán của mình.
Ả ta thu lưỡi lại, nghiêm túc đứng thẳng lên, trừng con mắt nhìn tôi.
“Anh cũng có hận thù với nhà đó, biết rõ tôi, sao lại không ra tay mà còn chạy vào đây?”
“Bị mẹ cô rượt ấy chứ?”
“Vì anh đã biết quá nhiều!”, nói rồi ả ta lướt lại tôi, há cái miệng rộng tới mang tai để lộ ra hàm răng nhọn quắc.
“Khoan đã!”
Ả ngưng lại.
“Văn Kiệt đang muốn giết cha cô đấy!”
“Cái gì??”
“Không tin à? Nhìn kìa, cô có thể đi kiểm tra. Chân tôi thế này thì sao chạy được?”, tôi vừa nói vừa chỉ tay lên ban công lầu hai của toà biệt thự. Nơi mà ông Thành đang bị Văn Kiệt cầm dao ép sát vào lan can.
Ả ta trừng mắt lên, giận dữ. Ả nghiến răng kêu cót két.
“Cần tôi giúp không?”, tôi quơ tay trước mặt ả làm bộ hỏi.
Ả quay đầu 180 độ, gật đầu.
Tôi cầm con dao bấm được kẹp trong ống chân của Hoài Phúc, phóng vào Văn Kiệt.
Phập, cắm sâu vào cổ. Nó khuỵ xuống, gục.
“Tha cho tôi? Không thì cha cô làm bạn với cô rồi”!”
Tôi nhìn ả, ả nhìn tôi. Rồi bỏ đi, hẳn là ả ta phát ra giọng nói thần bí đó. Tôi nhìn xuống đất xem còn cái mộ nào không, rồi mới ngồi xuống.
Mọi thứ đã sáng tỏ, mặc kệ Văn Nam dùng cách gì để chứng minh hắn mới là người chết đầu tiên cho ông Thành xem hay bà Ánh đã thông đồng khẩu cung với ông Thành. Tất cả đều chỉ một mục đích, làm cho vụ án thêm ma mị để công an không dám điều tra tiếp.
Ngọc Thanh với Kim Liên bị Văn Nam trong hình dạng Tuyết Lan làm phế rồi bị trói trong bụi gai nên mới còn sống. Văn Nam, Tuyết Lan và con ma nữ đó đều là anh em cùng cha khác mẹ. Nguyên nhân tồn tại Trấn Tang là do báo thù cho con ma đó, vì Văn Kiệt dính phải duyên âm với nó, nên đã giúp nó báo thù, sau đó lại bị nó ám đến mức điên khùng phải tự sát mới cam.
Tôi nhìn lại đám tiệc, cơ hồ đã chết một nửa. Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, tôi chống nạn đứng dậy cố lết về. Sao lại mệt và buồn ngủ thế nhỉ, cơn đau càng đau thêm khi tôi vấp phải cành cây. Tôi ngã xuống, không còn biết trời đất gì nữa.
“Tôi sẽ cho anh sống, nhưng chỉ 5 năm thôi!”
“Thuốc giải..nằm dưới bàn để.. con heo quay..ở giữa…”
Ào ào
Agh aghhh
“Của tao..của tao..”
“Chết đi thằng chó…”
…
Tôi ngồi trên xe công an, ngó ngang dọc nhìn lại 4 năm thay đổi. Tên lái xe nhìn qua gương chiếu hậu hỏi tôi: “nhìn gì? Bộ mới ra tù à?”
Tôi giật mình nhìn lại hắn, thầm nghĩ nghề tay trái của hắn là thầy bói. Trong lúc cho lời khai, tôi đã thêm mắm dặm muối vụ Hoài Phúc có xô xát với tên bấm điện thoại vì dù sao thương tật của Hoài Phúc cũng không ít. Thế là tên đó lại được tạm giam 48 giờ. Không phải tôi nhiều chuyện, mà tại nhờ tên đó mà tôi phải đi chỗ khác ở. Bây giờ phải mắc công về cái khách sạn đó để lấy thêm manh mối về cái chết của Hoài Phúc. Vì đó là nơi gã luôn muốn đến và bị từ chối, cả cái xác của con ma cũng ở đó, góc khuất của nhà họ Lý.
Theo như công an nói thì cái chết của Hoài Phúc rất lạ, ban đầu tôi nghĩ là do con ma nữ đó lấy mạng nhưng hôm qua mới là ngày 18/5.
Tôi nghĩ Trấn Tang lần hai sẽ giết hết. Hoài Phúc là nạn nhân đầu tiên một lần nữa, để thanh trừng tàn dư năm đó.
Hoài Phúc chết trong tư thế treo cổ, dây buộc là cái áo được xé ra rồi cột lại, mắc vào cái đèn chùm giữa phòng. Hiện trường là phòng của gã ngủ đêm qua, dưới chân thì không có vật gì để đứng lên, trong khi khoảng cách từ ngón chân đến sàn nhà cũng hơn 25 cm. Hôm qua gã bị đánh đến đi còn không nổi thì làm gì có sức mà nhảy lên để chồng cổ vô thòng lọng được.
Nhưng nếu giết người rồi dàn dựng như tự sát thì thứ nhất là vết hằn ở cổ sẽ khác nhau hoàn toàn, nếu là bị giết thì sẽ còn có vết móng tay cào vào xung quanh cổ lúc giãy giụa. Còn phải tính đến cách đột nhập vào hiện trường khi camera ở khắp nơi, chưa kể động cơ là gì khi Hoài Phúc mang họ Lê?
Khoan đã, nếu hung thủ là người thân của những nạn nhân năm đó thì rất hợp lí. Là để báo thù vì các nhân chứng không cứu những người đó. Nhưng hung thủ thì lại không có mặt ở tiệc cưới nên không biết rằng thực hư thế nào. Là Ngọc Thương???
…