Chương 45: Chửi Như Hát

Vừa bước vào bên trong, Lê Minh cẩn thận quan sát xung quanh nơi này một lượt. Quang cảnh nơi đây rộng rãi hơn nhiều so với những gì bên ngoài cậu tưởng tượng.

Từng dãy thạch nhũ từ trên cao treo ngược xuống, vài lỗ trống trên trần hang động để ít tia nắng xuyên qua, phản chiếu ra đủ loại màu sắc.

Bên dưới, một con suối nhỏ chảy qua, ít cá lòng tong đang bơi lội trong làn nước mát, lại được ánh nắng chiếu xuống làm cho lớp vảy cá hiện lên bảy sắc cầu vồng trông rất đẹp mắt, lâu lâu lại có một số con nhảy lên cao đến vài mét bắt vài con thiêu thân xấu số bay ngang qua.

Hai bên tường, từng đường nước trong veo không biết từ đâu xuyên tới, chảy thành rãnh sâu, nhìn như những mạch máu trông cực kỳ sống động.

Ngẩn ngơ một lúc, Lê Minh không nhịn được mà thốt lên.

- Phải chăng sau này mình cũng nên thử sức viết một bộ tiểu thuyết… ừm, tên là “Ta đến dị giới mở khu du lịch”.

Nói đoạn, cậu ta dừng lại một lúc, tiếp tục ngắm nhìn quang cảnh xung quanh hồi lâu, miệng thì hết mở chữ A lại thành chữ O, cảm thán nói tiếp.

- Thế giới ma quỷ này mà lại có nơi tuyệt vời thế này, chẳng khác nào khu động Phong Nha Kẻ Bàng.

Nhìn ngắm thêm một chút, Lê Minh không nhận thấy có nguy hiểm gì nên liền quay ra ngoài, trở lại bãi cát nơi hai đồng bạn của cậu vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Tốn hết ba giờ cậu ta mới đưa được hai người tiến vào hang động. Chọn một vị trí bằng phẳng, sau đó Lê Minh lấy một ít da thú trải ra, rồi nhẹ nhàng đặt Thanh Trà cùng Thiên Duy nằm xuống. Xong xuôi, cậu còn cẩn thận đốt thêm một đống lửa nhỏ để xua đuổi ít côn trùng và cũng là để làm ấm cho cả ba.

Sắp xếp hoàn chỉnh mọi thứ, Lê Minh mới hài lòng ngồi xuống thở ra một hơi. Bầu trời lúc này ở bên ngoài cũng đã tối, vết thương dài giữa mặt kia của cậu vẫn đang sưng tấy cực kỳ đau rát, bị mồ hôi thấm vào khiến Lê Minh không nhịn được nhăn mặt một cái.

Nhắm mắt thật chặt như để cố quên đi nỗi đau, Lê Minh uống thêm một ít nước hồi thể lực, sau đó lê thân hình đầy mệt mỏi lần nữa đi kiểm tra một lượt hết hang động này.

Cũng không tốn quá nhiều thời gian, mọi ngóc ngách nơi này đều đã được cậu nhìn qua một lần, không thấy có vấn đề gì nên Lê Minh an tâm trở lại chỗ của hai đồng đội.

Suy tính một hồi, cậu quyết định vẫn nên bày một ít bùa chú xung quanh khu vực hang động để đề phòng bất trắc. Moi ra một ít tài liệu có sẵn, tốn thêm một giờ Lê Minh mới phủi tay hài lòng, từ bên ngoài trở về hang động.

Sau khi lau dọn lại vết thương cho cả hai người Thiên Duy cùng Thanh Trà, Lê Minh cũng không ngủ mà tiến hành thiền định, cậu phải tranh thủ cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu mấy ngày hôm nay trước khi nó phai nhạt đi, cũng vừa chiêm nghiệm lại những kiến thức bản thân đã tiếp thu được trong thời gian vừa qua.

Đến khi trời gần sáng, theo ánh lửa le lói phản chiếu lên trên vách động, từng dấu tay năm ngón giống như dấu tay người không biết từ bao giờ lại xuất hiện, in dài trên vách đá.

Ở một góc động nơi hai người Thanh Trà cùng Thiên Duy đang mê man, những giọt nước từ trên trần thạch nhũ nhỏ tí tách từng giọt, rơi ướt cả quần áo của hắn ta.

Khuôn mặt hắn lúc này giống như đang gặp ác mộng, khi thì nhăn nhó đau đớn, lúc lại sợ hãi muốn khua tay múa chân, nhưng dường như có lực lượng vô hình nào đó ngăn trở hắn làm điều này.

Ở trên tường đá, những giọt nước theo năm đầu ngón tay dưới ánh sáng mờ ảo trông như những giọt máu chảy dài xuống hòa vào dòng suối, một cơn gió lạnh không biết từ đâu thoáng qua khiến mái tóc dày của Lê Minh hơi lay động.

Đang ngồi ở trạng thái thiền định, cậu ta bất giác mở mắt ra, trong mắt hiện lên một quầng sáng vàng rực, chú văn ánh lên từng đợt như hào quang của chư phật, tiếp đó lại hiện ra hư ảnh đủ loại hình thù kỳ quái, sau vài cái chớp mắt mới nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất.

Lê Minh nhíu mày nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt của cậu bây giờ gần như có thể nhìn xuyên bóng đêm, nên mọi ngóc ngách trong hang đều được cậu ta liếc qua là thấy.

Khi nhìn thấy những dấu tay trên vách động, ánh mắt của cậu không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ, thầm nói.

- Dấu tay kia… chẳng phải ở trong hang động dưới thác Sơ Cấp cũng từng xuất hiện sao?

Nghĩ đến đây, tinh thần cậu bất giác căng cứng, kiếm Trừ Ma liền xuất hiện trên tay, cùng lúc đó Lê Minh vội mở ra biến thứ nhất - phá ảo cảnh và dục vọng của Văn Thù chú.

Ánh sáng vàng rực phát ra bao lấy thân thể Lê Minh, một luồng sáng như tia laze theo hai mắt của cậu ta quét qua một lượt khắp hang động, càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi là không có thứ tà vật nào xuất hiện dù cho biến thứ nhất đã được mình toàn lực sử dụng.

Vừa định đứng dậy tìm hiểu ngọn nguồn, bất giác cậu thấy được tình trạng hiện giờ của Thiên Duy có chút không đúng.

- Vị trí thằng Duy cùng nhỏ Trà đang nằm do chính mình sắp xếp, nơi này rất khô thoáng cùng sạch sẽ. Tại sao bây giờ người nó lại ướt sũng thế kia?

Vừa nói, Lê Minh vội vàng chạy đến muốn đưa tay kiểm tra tình trạng của hắn hiện tại ra sao.

Vừa đặt tay lên người Thiên Duy, một cảm giác tê rần, nóng ran, sau đó là lạnh thấu xương khiến cậu không nhịn được vội vàng rụt tay lại.

- Vừa rồi… hình như có thứ lực lượng gì đó trên người thằng Duy thì phải.

Vừa nói, Lê Minh vừa nhìn xuống cơ thể tím tái như bị nghẹt thở của thằng bạn mình, cậu cũng không có thời gian để tiếp tục nghĩ tới những thắc mắc trong lòng, cậu vội mở ra Bất Động Minh Vương chú phủ kín lấy bàn tay, sau đó mới cẩn thận thử chạm vào người Thiên Duy lần nữa.

Một tiếng “xì, xèo” bất ngờ vang lên khi bàn tay của Lê Minh còn cách người bạn mình chưa tới một đốt ngón tay.

Tiếp sau đó, một tiếng cười quái dị bất ngờ vang lên đầy ma mị, xuyên thẳng vào óc của mình khiến Lê Minh giật nảy người, đầu óc cậu theo đó có chút hoảng loạn.

- É hé hé hé hé.

- Tiếng cười này? Chính xác là của cái thứ “sinh vật” vô hình ở thác Sơ Cấp kia rồi.

Nói đến đây, Lê Minh không chút do dự lần nữa mở ra biến thứ nhất của Văn Thù chú, kèm theo đó, Bất Động Minh Vương chú cũng được cậu hóa chiêu, lập tức sử dụng Thừng Diệt Ma quấn kín thân thể Thiên Duy vào trong.

Dưới tác dụng của Văn Thù chú, mắt Lê Minh phát ra hai luồng sáng, cậu tập trung quan sát toàn bộ những biến đổi trên người đứa bạn mình. Trải qua vài hơi thở cẩn thận nhìn từng chút biến hóa trên người Thiên Duy, Lê Minh mới nhìn ra được một ít điểm khả nghi.

Dưới sự hỗ trợ của biến thứ nhất, cậu nhìn thấy được những giọt nước từ trên trần thạch nhũ nhỏ xuống rơi vào người họ Trần vậy mà lại kèm theo một ít ma khí.

Những ma khí kia hiện tại đang bám theo dòng nước, muốn âm thầm trôi đi, thoát khỏi sự khống chế của Lê Minh.

Nó được ngụy trang cẩn thận bên trong năng lượng thuộc tính thủy, lại giống như có sinh mệnh, không ngừng di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh khiến bản thân “thứ” này cũng từ hữu hình chuyển thành vô hình.

Nhếch môi một cái, Lê Minh ngạc nhiên nói.

- Vậy mà lại sử dụng tốc độ để từ thực thể trở thành vô hình. Mày làm tao hơi hoảng sợ rồi đấy.

Dứt lời cậu lấy ra kiếm Trừ Ma, tinh huyết vừa tiếp xúc liền biến nó trở thành một cây kiếm màu đỏ, khí tức tỏa ra đánh thẳng vào vũng nước bên dưới khiến nó phát ra những tiếng xèo xèo, khói đen cũng theo đó bốc lên rồi tan dần vào không khí.

Lần này không còn xuất hiện tiếng cười gợi đòn nào nữa, thay vào đó là một tràng chửi có phần ẻo lả, lại hơi trẻ con vang lên trong óc Lê Minh.

- Thằng cha mày, đau chết ông rồi, con khỉ gầy này dám làm đau ông, đợi ông hồi lại sức mạnh, ông nhận nước cả họ nhà mày.

Nghe đến đây, Lê Minh lòng có chút hồi hộp, nhưng phần lớn vẫn là bất ngờ tự nghĩ.

- Ma vật có suy nghĩ? Chẳng lẽ là ma trung cấp? Nhưng tại sao lại yếu như vậy?

Không có thời gian quan tâm tới những thứ này, Lê Minh thúc giục sức mạnh linh hồn, làm cho hào quang trên kiếm Trừ Ma lần nữa phát ra càng mạnh, tiếng “xì, xèo” cũng theo đó vang lên càng lớn, tiếng chửi rủa lại càng lúc càng to khiến cậu nhức cả óc.

- Thằng nhãi con, súc vật đầu thai không ai dạy bảo, thể loại thời đánh thánh đâm, lẽ ra mày phải là một thằng câm để không phụ sự kỳ vọng của đấng sinh thành. Thể loại không biết kính người già, nhường người âm, thì trong thâm tâm cũng chẳng tốt lành gì… Ôi đau chết ông rồi, tổ cha mày thằng nhãi, tao nhận nước cả họ mày xuống mười tám tầng địa ngục, thúc giục Diêm La xử tử bêu đầu, tao cầu Mạnh Bà cho cả nhà mày uống thuốc độc vô sinh, tao cầu cho mọi sinh linh cùng nhau sỉ vả mày…

Lời tác: Tính cho “thứ” này lên Lyric rap diss Lê Minh, mà chợt nhớ ra đây là tiểu thuyết chứ không phải đi thi rap Việt… Cầu đề cử, cầu comment góp ý…