Một tiếng nổ vang lên rung động cả khu rừng.
Từng đợt tia sét cùng dung nham hòa lẫn đất đá văng cao đến vài chục mét.
Mất đi sự khống chế của Thiên Duy, khói lửa lần nữa bùng lên mạnh mẽ. Giống như ngày tận thế, đám lửa càng cháy càng lan xa đến tận trung tâm của khu rừng.
Trên một cạnh đá nhỏ cheo leo giữa vách núi dựng đứng, tay của Lê Minh giữ chặt sợi dây thừng, đầu còn lại của sợi dây được quấn vội trên thân một gốc cây nhỏ gần đó.
Tay còn lại đang cố gắng nắm lấy Thanh Trà, còn nàng ta cũng đang gồng mình để giữ chặt Thiên Duy.
- Duy, mày ổn không? Còn em nữa Trà?
Ở trên cùng, Lê Minh mặt đầy gân xanh, gằn giọng hỏi hai đồng bạn ở bên dưới. Nghe cậu hỏi, Thanh Trà có vẻ mệt mỏi đáp lại.
- Em vẫn chịu được, nhưng anh Duy thì chắc không ổn lắm.
Đúng như nàng ta nói, tình trạng hiện giờ của Thiên Duy có chút bết bát. Hắn ta bởi dồn toàn lực cho một chiêu cuối cùng kia vì vậy mà thoát lực, cơ thể không còn chút sức lực, hiện tại cũng đã hôn mê.
May mắn có Thanh Trà giữ lại nếu không hắn ta dù không bị ma quỷ ăn thịt, cũng bị lửa thiêu hoặc rơi xuống vực mà chết.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của hệ thống cùng lúc hiện ra trong đầu của ba người Lê Minh, bọn họ còn chưa kịp nhìn xem là thông báo gì, đã nghe thấy tiếng cành cây gãy răng rắc vang lên bên tai.
Chỉ chớp mắt sau đó, hai tiếng la thất thanh vang xa đến tận rừng âm u còn nghe thấy, tiếng la ngày càng nhỏ dần cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Rừng âm u lúc này cũng bất chợt rung lên từng đợt giống như có động đất xảy ra. Giữa khu rừng, một con mắt to hơn chục mét, nằm sâu trong lòng đất bất ngờ mở ra.
Bên trong nó không hề có tròng mắt, chỉ có quỷ khí giống như đã cô đặc đang lượn lờ, nhìn nó chẳng khác nào một cái hố đen của vũ trụ. Tiếng thở như sóng biển vỗ bờ của thứ sinh vật có con mắt đáng sợ kia vang lên, mọi thứ trong rừng theo tiếng thở này bất chợt yên tĩnh lại.
Ngay cả những con ma hồn quỷ vật đang cuồng bạo, nghe thấy âm thanh kia cũng giống như đang gặp phải ác mộng, co ro một góc run bần bật.
Ngọn lửa đang cháy nửa khu rừng, như thiên hỏa hàng lâm sau trận chiến vừa rồi kia cũng lập tức bị hơi thở kỳ lạ này dập tắt ngay tức khắc.
Sau thoáng chốc, thứ kia lười biếng nhắm mắt lại, rừng âm u lần nữa rơi vào trầm lặng trong chốc lát, những âm thanh ma quỷ dần vang lên đưa khu rừng trở lại với trạng hình trước đây nó từng sở hữu.
Những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi đám người Lê Minh vẫn đang ở trạng thái rơi tự do giữa vách vực thẳm.
Đến khi mọi thứ trên rừng âm u trở lại đúng với bản nguyên của nó, bên dưới vách vực tiếng lá cây kèm theo tiếng va chạm, tiếng rung động, tiếng rên la cũng thay phiên nhau hòa tấu.
Ba tiếng rơi nối tiếp nhau, nghe như những viên đá nặng từ trên một cây cao ở vách vực rớt thẳng xuống dòng sông, một chút gợn sóng vỗ nhẹ vào bờ, sau đó mọi thứ ở đây cũng giống như trên rừng, lần nữa trở về nguyên trạng như lúc ban đầu.
Ở một cồn cát nhỏ, xung quanh nơi này mọc một ít hoa mào gà dại màu trắng, cùng vài cây rù rì đang đung đưa theo gió.
Tiếng bước đi mệt mỏi của ai đó bất ngờ vang lên, kéo theo chút gợn sóng vỗ liên hồi vào bờ, những dòng chất nhầy đỏ thẫm đang rơi liên tiếp từ trên thân người kia xuống dưới mặt nước, phát ra từng tiếng “tóc, tõng…” liên hồi.
Lê Minh với bộ dạng rách rưới, đầu không biết va vào đâu khiến nó xước một vết dài, từ trên trán qua giữa hai mắt xuống tới tận ngực, dòng chất nhầy đỏ thẫm đang nhỏ từng giọt tí tách kia chính là từ ngực của cậu tuôn ra.
Không quản sự đau đớn như sắp khiến bản thân mình ngất đi này, Lê Minh vẫn cố gắng gồng mình, cùng lúc kéo Thanh Trà và Thiên Duy vào bờ.
Hiện tại bọn họ còn thảm hại hơn cậu ta, Thiên Duy va vào viên đá nhọn khiến đầu hắn vỡ ra sắp thấy cả sọ não, dù đã được Lê Minh cố gắng cho uống nước hồi linh hồn cùng thể lực nhưng vẫn rơi vào hôn mê sâu.
Một tay còn lại, Lê Minh kéo lấy Thanh Trà, nàng ta quần áo cũng rách rưới như kẻ ăn xin, trên khuôn mặt ửng hồng bây giờ đã xuất hiện rất nhiều vết xây xát.
Ở bên dưới, chân trái của Thanh Trà có lẽ đã bị gãy, đang sưng phồng to gấp đôi bình thường.
Lê Minh phải đánh ngất nàng ấy sau đó mới kéo hai người bọn họ vào bờ, phần nào giảm đi sự đau đớn mà Thanh Trà phải nhận.
Cả đêm hôm qua bọn họ trôi nổi trên dòng sông rộng, thân thể Lê Minh lạnh lẽo đến mức cứng đờ, may mắn kỹ năng bơi lội của cậu còn khá tốt, cộng với thể lực sau đoạn thời gian xuyên qua thế giới này cũng đã tăng cao vài lần mới giúp thiếu gia nhà họ Lê gắng gượng đến giờ phút này.
Trời đã bắt đầu hừng sáng, một chút tia nắng len lỏi từ hướng Đông đang chen chúc nhau chiếu rọi tới dòng sông dài đằng đẵng này.
Vừa đặt chân lên bãi cát, Lê Minh mệt mỏi nằm gục xuống, ánh mắt của cậu cố mở ra nhìn sang hai đồng đội vừa được cậu kéo lên bờ, sau đó trút ra một hơi đầy mệt mỏi, không thể gắng gượng thêm chút nào nữa, hay tay cậu buông lỏng, ánh mắt lờ mờ dần theo ý thức chìm vào trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, cảm giác bỏng rát trên da kèm theo tiếng sóng vỗ bờ làm Lê Minh giật mình tỉnh dậy.
Mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh nắng chói lóa làm cho bãi cát bốc lên từng đợt sóng nhiệt, không khí cũng theo đó mà vặn vẹo.
Lê Minh cố gượng người dậy, cơ thể cậu ta vẫn còn nhiều chỗ nhức mỏi ê ẩm, nhăn mặt một cái, cậu cố khạc ra một ít máu còn sót lại trong khoang miệng.
Bụng của cậu quặn lên từng cơn, đang cồn cào hết sức khó chịu vì đói, trên cổ cũng khô như mặt đường đất mùa nắng gắt, khiến máu bên trong miệng cũng bị đông đặc, theo mấy lần khạc nhổ mới bay hết ra bên ngoài.
Lê thân tới chỗ nước sông đang chảy, cậu uống vội vài ngụm, cảm giác mát lạnh của dòng sông làm tinh thần của Lê Minh thoải mái đi phần nào.
Mang ra một ít nước hồi linh hồn và thể lực, cậu đem cho Thiên Duy cùng Thanh Trà sử dụng. Chính mình cũng uống một ít, rồi đi lấy ít lá cây phủ hết lên người hai đồng bạn để che đi cái nắng khắc nghiệt này.
Sau đó, cậu cũng không còn sức lực để làm gì nữa, nằm xuống vùi mình trong đống lá cây ngủ thiếp đi, đến hơn một giờ sau mới lần nữa tỉnh lại.
Nhận thấy trạng thái cơ thể của mình đã khá hơn nhiều, Lê Minh thở dài ra một hơi miệng lẩm bẩm.
- Gặp nạn không chết ắt sẽ có phúc.
Dứt lời, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, như để tự an ủi mình, cũng như tiếp thêm động lực cho bản thân trong hành trình mờ mịt phía trước.
Nhìn sang hai người Thiên Duy đang nằm bất động, các vết thương trong quá trình rơi xuống đây khá sâu nên dù cho đã dùng hai lần nước hồi thể lực cũng chưa thấy tiến triển lắm.
Một mình cậu hiện tại không thể mang theo hai người bọn họ rong ruổi khắp nơi tìm chỗ trú ẩn, vì vậy Lê Minh đành để bọn họ nằm yên tại đó, còn bản thân cậu nhìn sáng hướng vách đá bên kia bờ sông, từ xa có thể thấy nơi đó có một nhóm thực vật bám um tùm bên trên.
- Chỉ có nơi đó là một màu xanh mướt, cây cối rậm rạp. Tạm thời cứ phải tìm một nơi cứu sống hai người bọn họ trước, nếu không đêm xuống nhiệt độ ở đây quá lạnh, còn không biết có sinh vật gì khác không, quá nguy hiểm.
Lê Minh tự suy tính một chút công việc tiếp theo, sau đó để lại hai người đồng đội đã nằm yên vị dưới lớp lá cây, một mình cậu băng qua sông, cố gắng tiếp cận nơi vách núi cây cối rậm rạp kia.
Mất hơn một giờ chậm rãi bơi ngược dòng Lê Minh mới đến được nơi mình cần đến. Từ dưới nước nhìn lên, cậu ta nở nụ cười mừng rỡ, không nhịn được nói.
- Very good, quá tốt rồi.
Trước mắt cậu là một cái hang không biết sâu bao nhiêu, chỉ thấy cửa hang rộng chừng hơn một sải tay người lớn, bị cây cối che kín.
Dừng lại một lúc để kiểm tra xung quanh, Lê Minh cũng không nhìn thấy có điểm gì bất thường, nhưng vẫn giữ cảnh giác nên lấy ra Phệ Nguyệt Loan Đao cầm trên tay, chậm rãi tiến vào hang động.
* Cầu đề cử, cầu đề cử, cầu đề cử. Cầu góp ý, cầu góp ý, cầu góp ý. *