Chương 35: Trấn Bình An

Vừa nói, ánh mắt Thanh Trà vừa nhìn thẳng vào mắt của Trương Thành Nhân. Theo đó con rắn nhỏ trong áo nàng ta cũng thò đầu ra, hướng cặp mắt dẹp của nó cũng nhìn về hướng tên này.

Ở đối diện, Trương Thành Nhân đang quỳ rạp trên đất, ánh mắt có chút lưỡng lự, nhưng sau đó vẫn lên tiếng đáp.

- Các người muốn biết điều gì? Cứ hỏi đi.

Nghe thấy hắn nói, Thanh Trà mỉm cười hỏi.

- Cậu biết có một nơi gần với làng Thiên Tạo, có con người sinh sống đúng không?

Vừa nghe đến đây, ánh mắt của hắn ta bỗng chốc trở nên sợ hãi, lắc đầu vài cái định chối bỏ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thanh Trà giống như nhìn thấu suy nghĩ của mình thì hắn mới dừng lại.

Nhắm mắt thật chặt, hít một hơi thật sâu như để lấy lại can đảm, sau đó Trương Thành Nhân mới mở miệng đáp.

- Các người có thể cứu mẹ tôi sao?

Thanh Trà chưa kịp trả lời, ở bên cạnh Lê Minh đã lên tiếng đáp.

- Không thể. Mẹ cậu đã chết, ngay cả linh hồn cũng đã tiêu tan, thậm chí bây giờ cậu có xuống âm phủ cũng không thể tìm thấy hồn phách bà ấy. Nhưng…

Nói đến đây, Lê Minh hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp.

- Tôi có thể nói cho cậu biết một chút tin tức về những người đã khuất ở làng Thiên Tạo.

- Ngươi nói có thật không?

Trương Thành Nhân nghi ngờ hỏi lại.

Lê Minh nhếch mép cười đáp.

- Cậu có giá trị để tôi lợi dụng sao? Việc tìm nơi có con người sinh sống, một phần vì mục đích cá nhân, nhưng phần nhiều vẫn là vì phải tìm ra xác của mẹ cậu.

Lê Minh vừa dứt lời, Thanh Trà ở một bên cũng liền nói tiếp.

- Anh Minh nói đúng, chúng tôi đang nghi ngờ có kẻ nào đó sử dụng mẹ cậu giống như một công cụ để giúp hắn làm việc. Một xác chết bị luyện hóa, có thể làm bất cứ việc gì theo sự sai khiến của chủ nhân nó.

Nghe đến đây, ánh mắt của Trương Thành Nhân càng thêm sợ hãi, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm.

- Xác chết bị luyện hóa, âm thi ư? Mẹ mình sẽ trở thành âm thi?

Lê Minh có vẻ mất kiên nhẫn, liền mở miệng nói.

- Không có nhiều thời gian để cậu ở đây lải nhải, nếu cậu không nhanh chóng hợp tác, thì có thể mẹ cậu ngay cả xác cũng không còn đâu.

Nghe tới đây, Trương Thành Nhân hai tay buông thõng vô lực, miệng thều thào nói.

- Được rồi, tôi nói… Cách đây hơn trăm dặm đi về hướng Nam có một thành thị gọi là trấn Bình An.

Nghe tới đây, Lê Minh cũng có chút bất ngờ, bởi cái nơi âm ti mà cậu từng “mơ thấy” kia cũng có tên là thành Bình An, phải chăng đây chỉ là sự trùng hợp…

Không biết những suy nghĩ trong lòng của Lê Minh, Trương Thành Nhân ở đối diện lại nói tiếp.

- Nó tên là Bình An, nhưng lại không bình an chút nào. Tôi chưa từng đi đến đó, nhưng Bà Nội tôi, cùng nhiều người già khác ở trong làng từng kể lại. Bọn họ chính là người của trấn Bình An, vì trốn chạy khỏi nơi đó nên mới đến vùng đất này mà dựng nên làng mạc.

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút định không nói nữa, nhưng thấy ánh mắt không chút cảm tình của Lê Minh, hắn lại đành mở miệng nói tiếp.

- Nghe Bà Nội tôi kể lại, ở đó cũng từng là một thành trấn yên ấm. Bỗng đến một ngày, một người trong trấn không biết từ đâu mua được một cây trượng quý. Chỉ cần chắp tay quỳ lạy dưới trượng, mọi điều ước của ngươi đều thành hiện thực.

Nghe tới đây, Thanh Trà giật mình, có chút không dám tin hỏi lại.

- Thần kỳ như vậy ư?

- Đúng là rất thần kỳ. Cho đến một ngày, chuyện này đến tai của vị quan trưởng trấn. Ông ta vì lòng tham, liền cho người tới công khai cướp cây trượng kia mang về phủ riêng để thờ bái.

Dân chúng tuy có ý kiến nhưng cũng chẳng có ai dám phản kháng Quan trên.

Còn người đàn ông vốn dĩ là chủ sở hữu của cây trượng kia vì tức giận lại không thể làm gì được, quyết định bỏ đi tìm nơi khác sinh sống.

Chuyện cứ như vậy trôi qua vài năm, cho đến một ngày, quan trưởng trấn lập ra một am thờ, yêu cầu người dân hàng ngày phải tới đây để thờ bái.

Người dân nghĩ nơi đây thờ phụng thần linh, nên cũng tin tưởng làm theo. Có người vì để cầu được thần linh giúp đỡ nên dành nhiều thời gian quỳ bái ở đây.

Kết quả thần linh phù hộ không thấy đâu, chỉ thấy những người kia ngày càng xanh xao, héo mòn dần mà chết.

Trạng thái khi chết của bọn họ đều giống nhau, người gầy hốc hác, da xanh, hai cặp răng nanh đều có phần dài ra bất thường. Nghe nói có người còn trở thành âm thi, chuyên đi hút máu, moi tim người sống để ăn.

Cho đến một ngày, có một người thầy mo tự xưng là Kính Thiên đi ngang qua, được dân làng mời đến xem xét cái miếu kia. Vừa đến miếu, pháp khí ông cầm trên tay liền bị vỡ vụn.

Ông còn chưa kịp bước vào miếu đã bị một lực lượng thần bí đánh bay ra ngoài. Lão ta sợ quá nên vội bỏ đi, trước khi đi lão còn đọc hai câu thơ:

“Trời đất vạn vật đồng tu,

Thế gian là những kẻ mù tham lam.”

Nói đến đây Trương Thành Nhân mới dừng lại thở ra một hơi, sau đó lại nói tiếp.

- Sau này, ở trấn này ngày càng nhiều việc phát sinh, đến khi vị quan trưởng trấn kia bỗng dưng chết bất đắc kỳ tử, không có ai thay thế quản lý, nên nơi này trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Làng Thiên Tạo cũng vì tránh đi tràng cảnh này mà hình thành.

Dứt lời, hắn quay sang Lê Minh hỏi.

- Tôi đã nói hết những gì tôi biết, bây giờ có thể nói cho tôi biết những thứ ngươi vừa nói lúc nãy được rồi chứ?

Nghe hắn hỏi, Lê Minh mỉm cười gật đầu nói.

- Được rồi, có thể những điều tôi sắp nói cậu sẽ không tin, nhưng đó là quyền của cậu, tôi không ngăn cản. Nhưng tôi cũng sẽ không giải thích thêm, cậu hiểu chưa?

Nghe Lê Minh hỏi, Trương Thành Nhân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy vậy cậu mới hài lòng nói tiếp.

- Trừ mẹ cậu ra, tất cả những người đã khuất ở làng Thiên Tạo đều được đưa xuống địa phủ, bây giờ bọn họ đã có một cuộc sống khác. Kẻ làm ác phải chịu khổ phạt, người lương thiện thì có một cuộc sống bình dị.

Nếu có thời gian, cậu có thể đốt cho bọn họ một ít vàng mã, nhớ ghi rõ tên của từng người lên mỗi tờ tiền, để nó được chuyển tới đúng người cần nhận.

Nói dứt lời, không đợi hắn ta trả lời, Lê Minh đã nhìn sang Thanh Trà nói.

- Được rồi, chúng ta cũng nên trở về, sớm thu dọn một chút đồ đạc, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Duy sau đó rời khỏi đây.

Cả hai đi được một đoạn, đã nghe thấy tiếng của Trương Thành Nhân vang lên ở phía sau.

- Tôi có thể đi theo ba người các ngươi được không? Ít nhất cho đến khi tôi tìm thấy xác của mẹ tôi.

Lê Minh cũng không quay đầu lại, chỉ lớn giọng nói.

- Tùy cậu, nhưng ít nhất cậu cũng nên lo chôn cất cho những người dân trong làng của cậu trước đi. Đã qua vài ngày m Dương Sinh Tử trận bị phá, thân xác bọn họ có lẽ cũng đã bắt đầu thối rữa rồi.

Ba người một đường thẳng trở về tới làng Thiên Tạo thì trời cũng đã bắt đầu tối. Trên đường lâu lâu lại gặp một số ma hồn quỷ vật lang thang, đều bị hai người Lê Minh cùng Thanh Trà tiêu diệt.

Mấy ngày gần đây, do trận pháp bị phá nên không còn thứ gì để ngăn cách đám ma quỷ, vì thế bọn chúng cũng đã bắt đầu bén mảng tới nơi này, nhưng có ba người Lê Minh ở đây, nên đám này cũng chẳng thể gây nên sự tình gì.