Đến trước cửa nhà Trương Thành Nhân đang ở. Lê Minh đưa tay gõ cửa, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong.
Trương Thành Nhân mở cửa ra, thấy Lê Minh cùng Thanh Trà đang đứng trước cửa nhà mình, hắn có chút cảnh giác vội lùi lại vài bước.
Không đợi hắn nói gì, Lê Minh liền lên tiếng.
- Được rồi, đi theo tôi tới nơi này.
Dứt lời, Lê Minh cùng Thanh Trà liền xoay người đi ra khỏi làng Thiên Tạo, Trương Thành Nhân sau một lúc do dự cũng lẽo đẽo theo sau.
Đi được một đoạn, Thanh Trà tò mò hỏi.
- Sao anh có thể phá được Âm Dương Sinh Tử trận vậy? Hệ thống giúp đỡ anh hả?
Nghe nàng ta hỏi, Lê Minh phì cười nói.
- Em nghĩ hệ thống nó chịu giúp anh hả? Nếu có thì chi phí giúp đỡ chắc cũng phải hơn mười đồng mất. Anh không giàu đến thế!
Nghe Lê Minh nói, Thanh Trà cũng mỉm cười đáp lại.
- Anh nói cũng đúng, nhưng đến bây giờ có vài chỗ em vẫn không rõ!
- Ý em là tại sao anh có thể phá hủy được bố cục của Trương Thiện Tâm?
Lê Minh nhìn sang Thanh Trà, ánh mắt tự tin hỏi. Thanh Trà không đáp, chỉ gật đầu đồng ý. Lê Minh thở ra một hơi, nhớ lại chuyện vài ngày trước, sau một lúc mới nói tiếp.
- Thực ra cũng chẳng có gì để bàn luận cả, hệ thống có gợi ý anh để giải trận thì cần tìm thấy Âm trận. Âm Dương Sinh Tử chia làm hai đầu, một đầu Âm, ứng với Tử. Một đầu Dương, ứng với Sinh. Đó là sự cân bằng m Dương, chỉ khi Âm trận bị phá thì Dương trận mới có thể bị tiêu diệt. Còn không, nó sẽ nhờ lực lượng từ Âm trận bảo vệ, trừ khi có sức mạnh phá núi, dời sông mới có thể một chiêu phá trận.
Nghe đến đây, Thanh Trà vẫn còn có chỗ chưa lý giải, lại hỏi tiếp.
- Vậy sao anh có thể tìm ra được Âm trận?
Khuôn mặt Lê Minh không có chút biểu cảm gì, vẫn chậm rãi nói.
- Ba mẹ có cho anh đi học một ít về phong thủy, nên khi vừa rời khỏi con sông dài cạnh rừng âm u, anh đã nhìn ra được một chút điểm khác lạ.
Dứt câu, Lê Minh dừng lại một chút, hiện tại bọn họ chỉ cách hơn một cây số nữa là tới mộ của mẹ Trương Thành Nhân, từ đây nhìn tới có thể thấy rõ mảnh đất trống bên dưới khu rừng âm u kia.
Ánh mắt Lê Minh nhìn theo hướng đó, đưa tay chỉ qua ngay vị trí Âm trận rồi nói.
- Em nhìn hướng đó, đó chính là Âm trận, cũng chính là mộ của mẹ Trương Thành Nhân. Bên trên là cánh rừng âm u, chứa đầy ma quỷ, dãy núi này không trập trùng dốc đứng, lại khá thoải theo hướng về phía chúng ta đang đứng. Nếu dãy núi này trập trùng liên tiếp nhau thì khi kết hợp với dòng sông bên cạnh nữa chính là thế ‘lai long’ thế phú quý đắc địa trong phong thủy.
Nhìn theo hướng tay của Lê Minh, Thanh Trà tuy không hiểu phong thủy nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đã thấy. Thấy vậy, Lê Minh lại nói tiếp.
- Bên hướng Đông của cánh rừng là vực sâu, sông lớn. Có mặt trời chiếu rọi cực thịnh, đây chính là nơi Dương thịnh, kết hợp với thế núi thoải một bên kia, thì âm khí sẽ thịnh hơn ở hướng ngược lại. Chính là vị trí của Âm trận.
Ánh mắt cậu liếc nhìn Thanh Trà xem nàng ta có nghe những gì mình vừa nói không, thấy nàng cũng đang chăm chú quan sát địa hình sông núi nơi này nên Lê Minh lại tiếp tục nói.
- Ngay khi vừa đặt chân đến mảnh đất này, anh đã thấy kỳ lạ. Nơi này không hề xuất hiện một con thú hoang nào. Cho đến khi phát hiện ra Âm Dương Sinh Tử trận lại được hệ thống gợi ý Âm trận và Dương trận thì anh mới nghĩ tới nơi này.
Nghe đến đây, Thanh Trà dường như đã thông suốt, liền gật đầu nhỏ giọng nói.
- Hóa ra là như vậy… nhưng dù được hệ thống gợi ý thì anh cũng quá giỏi rồi. Nếu đổi lại là em. E rằng tới bây giờ vẫn chưa biết cách làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Lê Minh chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người trước, một người cách ở đẳng sau một mạch hướng thẳng tới mộ của mẹ Trương Thành Nhân.
Khi khoảng cách chỉ còn khoảng năm mươi mét, Lê Minh đã giật mình phát hiện có điểm kì lạ. Nơi mộ của mẹ Trương Thành Nhân từng được cậu đắp lên thành một gò đất cao, bây giờ đã bị đào xới ra để lộ một cái hố.
Trước hố nhỏ là một chiếc bàn gỗ được làm tạm bợ, khi cả ba người Lê Minh đến gần, cậu mới nhìn rõ được những thứ đang đặt trên bàn.
Trên mặt bàn gỗ, có đặt một con hình nộm bằng rơm, trên người nó cột năm sợi chỉ đỏ, bốn sợi treo ở tứ chi còn một sợi lại thắt ở cổ kéo dài ra, đi xuống tận phần mộ huyệt đã bị đào xới. Bên trên người rơm còn dán ba lá bùa lần lượt ở đầu, ngực và bụng.
Bên cạnh hình nộm có đặt ba cái bát nhỏ, bên trong chứa máu đã đông thành huyết, do để lâu ngày nên mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Giữa ba cái bát đặt một tấm bia nhỏ, bên trên khắc tượng của một sinh vật thân người, đầu dê, sau lưng nó có hai cánh lớn, ở giữa trán của nó khắc một con mắt tương tự ngôi sao năm cánh trông rất quỷ dị.
Thấy những thứ này, lại nhìn xuống dưới hố kia, ánh mắt Lê Minh nheo lại, suy nghĩ một chút rồi hướng Trương Thành Nhân nói.
- Nơi này chính là mộ của mẹ cậu, bên dưới còn sót lại một ít quần áo của bà ấy, cậu kiểm tra xem có phải của mẹ cậu không?
Lê Minh vừa dứt lời, đã thấy Trương Thành Nhân với vẻ mặt nghi ngờ, chầm chậm đi tới vị trí hố đất kia.
Khi nhìn thấy một chiếc áo vải bố có thêu một ít hoa cỏ bên trên, hắn ta mới ngồi bệt xuống đất, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng trên mắt đã chảy xuống hai dòng lệ nóng.
Lê Minh cùng Thanh Trà cũng đứng im bất động, để cho hắn có thời gian để thích nghi. Sau hơn nửa giờ, Trương Thành Nhân mới quay người lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Lê Minh hỏi.
- Chẳng phải ngươi nói đã chôn cất bà ta sao? Tại sao bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn loạn này?
Nghe hắn hỏi, Lê Minh cũng không biết trả lời thế nào. Bản thân cậu bây giờ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nên không thể giải thích cho hắn ta được.
Đúng lúc này, như nhớ ra điều gì đó, Thanh Trà vội lên tiếng.
- Những thứ này giống như là có người đang thi pháp luyện xác người chết thành âm thi, ở Trái Đất cũng có dạng luyện thi tương tự. Anh thử tham khảo hệ thống xem.
Nghe nàng ta nói, Lê Minh mới gõ đầu mình một cái.
- Đúng rồi, đầu óc của anh nhiều lúc ngu không chịu được! Lại quên mất hệ thống.
Dứt lời, Lê Minh bắt đầu kết nối với hệ thống, hai mắt cậu nhắm lại tập trung toàn bộ tinh thần để phân tích những thứ mình thu được từ hệ thống và kết nối với bên ngoài thực tế.
Ở bên cạnh Thanh Trà cũng làm điều tương tự, cả hai đều có chung một dạng hệ thống nên đều có quyền tham khảo như nhau.
Sau khoảng hơn mười phút, cả hai người cùng lúc mở mắt ra, Lê Minh thở dài một hơi sau đó mới nói.
- Nếu đúng như hệ thống gợi ý thì lần này có vẻ khó khăn cho chúng ta rồi.
Cậu ta vừa dứt câu, Trương Thành Nhân đang thừ người bên mộ huyệt của mẹ hắn nãy giờ, bất ngờ ngước mặt lên hỏi.
- Rốt cuộc mẹ tôi, bà ấy đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã suy nghĩ thông suốt, anh cứ nói thẳng cho tôi biết là được.
Lê Minh ngập ngừng, ánh mắt nhìn sang Thanh Trà như để hội ý. Nàng ta cũng hiểu Lê Minh đang có vẻ khó sử, nên hơi gật đầu, cũng không đợi cậu trả lời Trương Thành Nhân, nàng đã lên tiếng.
- Trương Thành Nhân, trước khi nói cho cậu biết sự thật, tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Nếu cậu nói rõ ràng thì có thể xác của mẹ cậu vẫn còn giữ lại nguyên vẹn, còn nếu cậu vẫn im lặng như trước thì tôi không đảm bảo cậu có cơ hội nhận xác bà ấy nữa hay không.