Tiễn Thành bá đi rồi, Tô đại ca gõ đầu ta cười nói: “Đừng mất hứng, lão nhân gia có chút dông dài, nhưng mà ông ấy cũng chỉ là ý tốt.”
Ta biết ông ấy có ý tốt, bằng không ta đã sớm tiến lên cắn ông ấy một cái rồi.
Có lẽ là lo rằng ta tức giận, Tô đại ca mang điểm tâm đến cho ta ăn, lại ngồi ở một bên bắt đầu kể chuyện cũ.
“Nhị biểu thúc chỉ là quan hệ bà con bạn dì xa ba nghìn dặm với nhà ta, năm xưa hắn vì nợ nần chồng chất, đến xin cha ta giúp đỡ. Phụ thân thấy hắn đáng thương, nên thay hắn trả hết nợ, lại bỏ vốn giúp hắn buôn bán, sau hắn cưới vợ, liền cùng với nhà ta kết chỉ phúc vi hôn, ai biết một trận ôn dịch ập đến, cha mẹ ta đều qua đời, biểu thúc liền lấy danh nghĩa thông gia, chiếm toàn bộ nhà cửa ruộng vườn nhà ta làm của riêng, sau đó liền huỷ hôn sự, chỉ cho ta một ít bạc vụn đem ta tống ra khỏi nhà. Ta là nhờ các vị thúc bá đồng hương giúp đỡ, mới có thể đi kinh thành, trở thành một học đồng tại một hiệu thuốc, chủ hiệu thuốc là sư phụ của ta, hắn dạy ta y thuật. Hâm Phong là cháu ngoại của hắn, cho nên ta với Hâm Phong từ nhỏ đã quen biết.”
Tô đại ca nói rất thong thả, không biết là hắn đang kể cho ta nghe, hay chỉ đơn thuần là lẩm bẩm một mình.
Hình như mấy ngày nay thời gian lẩm bẩm của Tô đại ca càng ngày càng nhiều, khiến cho ta rất hoài nghi có phải hắn đã sớm bước vào giai đoạn trung niên?
Có điều không ngờ là thuở nhỏ Tô đại ca lại trôi qua không vui vẻ như vậy. Làm tiểu học đồng cho người ta, nhất định là rất khổ cực đi?
Trước đây ta và Tô đại ca cũng không có tiếp xúc nhiều lắm, ta vẫn cho rằng hắn là một thiếu gia nhà giàu bất cần đời, cả ngày chỉ biết lắm lời, không nghĩ tới đằng sau vẻ tiêu sái không câu nệ kia lại có một đoạn quá khứ không vui như vậy.
Thế nhưng…
Ta van ngươi không cần trong lúc ta đang hưởng thụ thức ăn ngon thì kể lể những chuyện tao ngộ bi thảm của ngươi có được hay không? Nghe xong cố sự thê thảm của ngươi, ta đây còn ngon miệng để ăn cái gì được nữa?
“Này, Tiểu Lục, ngươi ngày hôm nay hình như ăn rất ít, có phải là khó chịu ở đâu không?”
Tô đại ca rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hắn thấy điểm tâm trên bàn hầu như không được đụng tới, không khỏi kỳ quái hỏi ta.
Là trong lòng khó chịu, ngu ngốc!
Ta tức giận xoay người một cái, chui vào lòng hắn.
Buổi chiều Tần lão bản của tơ lụa trang Tô Châu đến tiếp Tô đại ca. Tuổi tác của hắn xấp xỉ với Tô đại ca, cho nên hai người trò chuyện đặc biệt ăn ý, buổi tối Tần lão bản bày tiệc rượu ở tửu lâu chiêu đãi Tô đại ca, cũng mời thêm một ít bằng hữu, bữa tiệc còn có hoa nương bồi rượu, lại có chung đề tài chuyện làm ăn, kết quả là chỉ mới một hồi, mọi người đều đã uống say khướt.
Không thích những nữ tử xinh đẹp này cứ dựa sát vào Tô đại ca như vậy, ta tức giận ở trong lòng hắn cử động liên tục, Tô đại ca phát hiện ra ta không vui, liền xin lỗi lui xuống, đi ra ngoài hành lang của khách *.
Cảm giác được gió đêm mát lạnh, ta vội vàng chui ra, kết quả vừa mới hít sâu một hơi, sau ót đã bị Tô đại ca dùng ngón tay búng một cái.
“Tiểu Lục, đêm nay ngươi lại không ngoan, lúc nãy chẳng phải ta đã cho ngươi ăn no rồi sao?”
Ta vẫy vẫy đuôi.
Nếu ngươi không đi tìm hoa nương, ta đây sẽ ngoan.
Chỉ tiếc Tô đại ca không hiểu được ý của ta, hắn nói: “Nếu như ngươi không thích những trường hợp xã giao thế này, lần sau ta sẽ không đem ngươi theo nữa.”
Không muốn!
Ta vội vàng cố sức lắc đầu. Ta mới không cần thân rắn một mình mà cô linh linh ngủ ở nhà.
“Vậy phải ngoan một chút biết không?”
Được rồi…
Để có thể ở cùng một chỗ với Tô đại ca, ta chỉ có thể cố gắng, tận lực kiềm chế vậy.
Ta dùng đầu dụi dụi Tô đại ca, biểu thị ta sẽ nghe lời, Tô đại ca bị ta làm cho phì cười.
Đúng lúc này một người mặc trang phục tiểu nhị của khách * vội vã đi qua hành lang đối diện, lưng hắn bị còng, tới chỗ góc quẹo nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi.
Tô đại ca khẽ biến sắc mặt, dường như là nghĩ tới cái gì, hắn vừa mới định đuổi theo, tay áo căng thẳng, đã bị người kéo lại, ta thấy có người đến, vội vàng lùi vào trong lòng Tô đại ca.
Nghe giọng nói như có men say, chính là Tần lão bản.
“Tô huynh, mọi người đều đang uống vui vẻ, ngươi sao lại một mình trốn ra đây?”
“À, ta có hơi say, nên đi ra hóng gió một chút.”
“Theo ta trở lại, mọi người đều đang chờ ngươi kìa.”
Bị Tần lão bản lôi kéo, Tô đại ca không thể làm gì khác hơn là theo hắn quay lại trong phòng, ta ở trong lòng yên lặng thở dài, xem ra tiệc rượu nhất thời là không tan được.
Quả nhiên, tiệc rượu thẳng đến canh ba mới giải tán, khách và chủ đều tận hứng mà ra về, Tô đại ca bị chuốc không ít rượu, dường như có hơi say, một hồi về đến phòng, hắn liền ngưỡng mặt nằm trên giường, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Mà ta lại ngủ không được, trực giác của động vật nói cho ta biết, phụ cận có nguy hiểm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện phát sinh.
Ta lặng lẽ chui ra khỏi ngực Tô đại ca, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Trong bóng đêm có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến, nghe tiếng hít thở, dường như là cao thủ, nhưng lại không chỉ một người .
Bọn họ dừng bước trên nóc nhà, sau đó liền cấp tốc chạy đi nơi khác, Tô đại ca đúng lúc này đột nhiên mở mắt, thân thể hắn không động đậy, nhưng hơi thở bình ổn nhẹ nhàng của hắn khiến ta biết hắn lúc này hoàn toàn ở trong trạng thái đề phòng.
Tô đại ca không có uống say sao?
Ta trong lòng vừa mới phủ định, chợt cảm thấy gió lạnh lướt qua, đã bị Tô đại ca ôm lấy đặt ở đầu giường, hắn nhẹ giọng nói: “Có vài con chuột nhắt đến trộm mỡ, ta đi xem, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này, không được đi ra ngoài.”
Nhìn Tô đại ca mở rộng cửa đi ra ngoài, ánh trăng trong sáng từ bên ngoài chiếu vào, đem bóng dáng cao gầy của hắn kéo ra thật dài.
Chuột nhắt trộm mỡ? Có phải là đạo tặc không?
Khó khăn lắm mới may mắn thấy được phong độ tư thái đối địch của Tô đại ca, cơ hội như vậy ta sao có thể bỏ qua? Ta mới không nghe hắn phân phó đâu, thân thể khẽ nhúc nhích, liền trườn theo đi ra ngoài.
Tô đại ca tung mình lên nóc phòng, theo hướng âm thanh phát ra nhảy tới. Bên kia là trướng phòng của khách * Lai Thăng, có bóng ba người đứng trước cửa, bọn họ nghe được tiếng bước chân, đồng loạt quay đầu.
Ba người đều mặc một thân trang phục dạ hành, hai cao một thấp. Người thấp trông hung ác nhất, một vết sẹo dài từ bên trái trán chạy qua mũi kéo thẳng xuống dưới, bị một vết thương nặng như vậy mà vẫn còn có thể sống, điều này khiến cho ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với sức sống ngoan cường của con người.
Hai người còn lại một người không có cánh tay phải, một người bị gù, a, chính là bóng người lúc trước chúng ta đã nhìn thấy ở hành lang, thì ra bọn họ giả mạo tiểu nhị vào khách * để nghiên cứu địa hình, mưu tính đánh cắp tiền của.
Bọn họ thấy Tô đại ca, lập tức mỗi người đều rút ra binh khí, tàn bạo nhìn chòng chọc hắn.
“Tô Hoán Hoa!”
“À, thì ra ta không có nhìn nhầm, quả nhiên là Điền Nam Ngũ Hổ…”
Tô đại ca dường như không có để ba người vào mắt, hời hợt nói: “Ba năm trước ta tha các ngươi một mạng, các ngươi thế nhưng không biết hối cải, đi làm cái loại việc gà gáy chó sủa này.”
Người thấp nhất cầm trong tay trường kiếm sáng ngời, cười lạnh nói: “Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, chúng ta theo dõi khách * này đã lâu, đến ngày động thủ thì ngươi lại xuất hiện, giỏi cho câu ‘tha cho chúng ta một mạng’, nếu không phải ngươi tố cáo quan phủ truy nã chúng ta, chúng ta sao lại bị quan binh đuổi giết, ngay cả lão đại cũng vì thế mà mất mạng?”
Tô đại ca hừ một tiếng: “Nếu đã như vậy, vì sao còn làm những chuyện vào nhà người ta cướp của?”
“Ha ha, thì tính sao, lẽ nào ngươi muốn rút đao tương trợ? Ta đã hạ Tô Cốt Tán vào trong rượu của các ngươi, Tô Hoán Hoa, ngươi hiện tại chẳng lẽ không thấy hai chân yếu ớt, đầu váng mắt hoa sao?”