Chương 13: Phiến Lạc - Chương 13

“Biểu ca!”

Tô Nhạn Nhi nhu mì mà oán giận kêu lên, Nhị biểu thúc lại nói: “Hoán Hoa, ta biết con còn đang trách biểu thúc năm đó nhẫn tâm, thực ra ta làm như vậy cũng có nỗi khổ riêng, con vì trận ôn dịch đó mà trở thành cô nhi, ta muốn con nỗ lực vươn lên, mới cắn răng hoãn lại việc hôn nhân của các con, đưa con đến kinh thành xa như vậy. Con biết không, ta mỗi lần nghĩ tới con còn nhỏ như vậy đã phải ở hiệu thuốc làm việc, thức khuya dậy sớm khổ lực làm lụng cho người ta, ta rất đau lòng. Thế nhưng tục ngữ nói, hương của hoa mai là từ gió rét sinh ra, nếu như không có sự khích lệ của ta năm đó, làm sao con lại có thành tựu ngày hôm nay? E rằng chỉ là một đại phu nho nhỏ trong thành Tô Châu không ai biết đến…”

Ha ha ha…

Ta thừa nhận ta không giống nhân loại có thể cất tiếng cười to, nhưng mà ta vẫn cười đến độ toàn thân rút gân.

Người này cũng rất có tài năng đi? Quả thực ngay cả người chết cũng có thể nói thành người sống, hắn mà mở hiệu thuốc, nhất định sẽ rất đông khách.

Ta ở trong lòng Tô đại ca cười đến nghiêng ngả, không biết có phải là bị cảm xúc của ta lây nhiễm hay không, Tô đại ca rốt cuộc cũng nhịn không được nở nụ cười.

Thấy hắn cười, Nhị biểu thúc lập tức lại nói: “Nếu đã nhắc tới hôn sự, không bằng chọn ngày cử hành đi? Con xem, Nhạn Nhi cũng đã đến tuổi xuất giá rồi…”

“Vãn bối ngu dốt, cho tới hôm nay mới hiểu được nỗi khổ tâm của Nhị biểu thúc năm đó, vậy tại đây xin đa tạ. Về phần hôn sự, thỉnh biểu thúc không cần nhắc lại, ta đã quen độc lai độc vãng một mình, cũng không có dự định thành thân.”

Tô đại ca không hổ là người làm ăn, một lời chế nhạo đã chặt đứt đường lui của Nhị biểu thúc, khiến cho ta nghe được cũng sảng khoái một trận.

Thế nhưng Tô Nhạn Nhi lập tức mềm giọng trách móc: “Biểu ca, ngươi thật quá đáng, ngươi đã quên tình cảm của chúng ta khi còn bé, mỗi lần đi ngang qua gia môn đều không vào không nói, lần này thật vất vả gặp mặt, ngươi lại tỏ ra kỳ quái như vậy, cha nghe ngươi nói, nhất định rất đau lòng.”

Theo giọng nói õng ẹo hờn trách, làn hương kia cũng càng ngày càng nồng, xem ra là vị biểu muội Nhạn Nhi này đã tiến đến trước mặt.

Cảm giác Tô đại ca lại lui về phía sau một bước, hắn thản nhiên nói: “Ta bận rộn nhiều việc, Nhị biểu thúc nếu như không còn chuyện gì khác, xin mời trở về đi. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ đăng môn bái phỏng.”

“Hoán Hoa, tốt xấu gì ta cũng là biểu thúc của ngươi, ta hiện tại cố ý đến thăm ngươi, nhưng ngươi lại một dạng hờ hững lạnh nhạt. Có phải ngươi hiện tại ở kinh thành đã có danh vọng nên coi khinh chúng ta nghèo hèn? Đừng quên năm đó là ai đã giúp ngươi đến kinh thành học nghề? Nếu không có ta làm sao có ngươi ngày hôm nay?…”

“Ta nhớ rất kỹ là ngươi bỏ tiền đưa ta đi kinh thành, càng nhớ kỹ nhà cửa vốn thuộc về gia đình ta chỉ trong một đêm cũng trở thành nhà của ngươi. Đều đã là chuyện quá khứ, việc gì phải nhắc đi nhắc lại?”

“Thiếu gia…”

Giữa chừng chợt xen vào một giọng nói già nua, dường như muốn khuyên can, nghe trong giọng nói kia có mang theo cung kính, ta nghĩ hắn chính là Thành bá mà Nhị biểu thúc nhắc tới.

Lời nói lạnh lùng của Tô đại ca có vẻ như khiến cho Nhị biểu thúc hơi mất mặt, hắn hừ một tiếng nói: “Hoán Hoa, ngươi ngang nhiên nói như vậy, thực sự là lòng tốt không được báo đáp, Nhạn Nhi, chúng ta đi!”

Tô Nhạn Nhi hiển nhiên là không muốn đi, nàng do dự nói: “Cha…”

Thành bá vội vàng khuyên nhủ: “Biểu lão gia, ngài đừng nóng giận, tính tình của thiếu gia từ nhỏ đã như vậy, ngài cũng là biết đến, ngài đừng cùng một hài tử chấp nhặt…”

“Hừ, ta là thật lòng đối xử tốt với hắn, vậy mà ngươi xem, người ta căn bản không cảm kích. Nhạn Nhi, chúng ta đi.”

Tiếp theo là giọng của Thành bá không ngừng khuyên can cùng với tiếng bước chân dần đi xa, sau đó trong phòng an tĩnh trở lại.

Phát hiện mọi người đều đi, ta liền ló đầu ra, lần này Tô đại ca không có ngăn cản ta, hắn ngồi xuống ghế, nhè nhẹ xoa huyệt Thái dương, còn nhíu chặt mày, vẻ mặt rất mất hứng.

Không thích Tô đại ca như vậy, ta vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm gương mặt hắn, Tô đại ca bị nhột, vèo một tiếng bật cười.

“Tiểu Lục, vừa rồi không phải là ngươi đang cười đấy chứ? Còn cười đến run rẩy cả người. Rắn biết cười? Nói cho ta biết, ngươi còn có cái gì là không biết?”

Thấy sắc mặt Tô đại ca đã ôn hoà trở lại, ta lúc này mới yên tâm, dùng đầu dụi dụi vào cổ hắn, đây là động tác ta thường làm đối với Tô đại ca, chỉ cần ta cảm thấy xấu hổ, hoặc là nghĩ muốn lấy lòng hắn, sẽ dùng đầu dụi dụi hắn, khiến cho hắn hài lòng.

“Thiếu gia, có rắn?!”

Tiếng kêu sợ hãi khiến ta thiếu chút nữa từ trên người Tô đại ca ngã xuống, ta ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy một ông lão đầu đầy tóc bạc hướng về phía Tô đại ca kêu to, vẻ mặt hắn nhìn ta thật kinh hoàng, bộ dạng như thể sẵn sàng té xỉu bất cứ lúc nào.

Lão gia gia, ngươi nghìn vạn lần đừng có xỉu nha, ta sẽ bị mắng…

Ta sợ hãi lập tức chui vào trong lòng Tô đại ca, chỉ ló đầu ra tò mò nhìn hắn.

Tô đại ca nở nụ cười.

“Thành bá, không có việc gì, Tiểu Lục có tính người, nó là một con rắn rất thông minh.”

Ta vội vã ra sức gật đầu, nhằm chứng minh mình là một con rắn rất thông minh rất hiểu chuyện.

Thành bá liên tục lắc đầu than thở: “Thiếu gia, rắn là dị loài, mặc kệ nuôi dưỡng như thế nào, cũng không có khả năng tiêu trừ dã tính của nó, hơn nữa con tiểu thanh xà này là loài độc tính mạnh nhất, lỡ đâu…”

Cảm thấy được ta mất hứng, Tô đại ca liền vuốt vương miện của ta trấn an.

“Thành bá, nếu như phải giao du với một số người độc như rắn rết, ta chẳng thà chọn rắn làm bạn… Thành bá, bá đang làm cái gì vậy?”

Bộp một tiếng, Thành bá đã quỳ xuống trước mặt Tô đại ca.

“Thiếu gia, xin lỗi, tôi biết cậu không muốn gặp biểu lão gia bọn họ, nhưng tôi bị bọn họ quấy rầy thực sự là không biện pháp…”

“Thành bá, bá đang nói gì vậy? Ta vốn không có trách bá …”

Tô đại ca vừa nói vừa vội vã nâng Thành bá dậy, lại nói: “Những năm gần đây, nếu như không có bá giúp chăm sóc mộ phần cho cha mẹ ta, chỉ sợ nơi đó đã sớm bị cỏ dại mọc thành bụi, ta tạ ơn bá còn không kịp, thế nào lại trách bá?”

“Thiếu gia, mạng già này của tôi là do lão gia năm đó cứu về, tôi làm chút việc nhỏ này đều là bổn phận, làm sao dám nhận hai chữ tạ ơn? Thiếu gia, cậu cũng đừng tính toán với lão gia bọn họ, những người đó làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời nghiêm phạt.”

“Hừ, nếu ta theo chân bọn họ tính toán, bá cho là bọn họ còn có thể sống được thoải mái như vậy sao? Vốn những chuyện quá khứ ta không muốn nhắc lại, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác dây dưa, còn nói cái gì chỉ phúc vi hôn… Quên đi, không nói những chuyện không vui này nữa, Thành bá, bá tuổi tác đã cao, ở đây cũng không có thân nhân gì, không bằng theo ta trở lại kinh thành an hưởng tuổi già đi?”

Thành bá lắc đầu.

“Cố thổ nan ly, ở đâu cũng không tốt bằng quê hương mình, chỉ cần thiếu gia mỗi lần đến thành Tô Châu, có thể ghé qua xem tôi, tôi cũng đã rất vui vẻ rồi.”

Thấy Thành bá nhất định không chịu, Tô đại ca cũng không miễn cưỡng ông ta, chỉ mang ngân lượng vải vóc tặng cho Thành bá, lão nhân gia thoái thác mãi không được mới chịu miễn cưỡng nhận lấy, lúc gần đi còn nhìn chằm chằm ta rồi lại hướng Tô đại ca dặn dò đủ chuyện, còn thiếu chưa nói ta là đồ bại hoại tội ác tày trời nữa thôi.