"Là người của Kỳ Môn Quân, nhìn cứ tưởng kiểm tra theo thông lệ bình thường."
"Nhưng nếu chỉ là kiểm tra theo thông lệ, chiếc xe ngựa này thuộc về Bạch Dương Động, hơn nữa với quan hệ của ta, sẽ được thông qua rất dễ dàng."
"Chỉ cần không liên quan tới tên quý nhân kia, dù có nhìn thấy ta ở trong xe của ngươi cũng chẳng sao, quá lắm chỉ phát tán thông tin này mà thôi, dù sao ta cũng không phải là phạm nhân cần truy bắt".
"Nhưng nếu có quan hệ tới quý nhân kia, coi chừng chúng sẽ nghĩ cách giết cả ngươi."
"Vậy ta phải tìm cách cướp ngựa chạy trốn."
Đinh Trữ và Vương Thái Hư thì thầm bàn bạc với nhau.
Tuy thoạt nhìn chẳng khác gì cuộc kiểm tra theo thông lệ bình thường, nhưng kiểm tra ngay lúc nào, nghĩ kiểu nào cũng thấy nó có liên quan tới vụ ám sát đêm qua.
Trước mười chiếc chiến xa có một người quân sĩ.
Khác với các quân sĩ còn lại, bên hông hắn treo một thanh thiết kiếm màu đen không vỏ.
Trên chuôi thanh thiết kiếm được khắc phù văn chi chít, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, cho thấy thân phận của hắn khác với những quân sĩ bình thường.
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng xẹt qua con đường phía xa.
Lúc cỗ xe ngựa của Đinh Trữ xuất hiện, ánh mắt hắn sáng lên.
Nhìn vết xe hằn xuống đường và biên độ lắc lư của thùng xe, mắt hắn càng lúc càng sáng, như có một đốm lửa đang dần bốc cháy.
Hắn gọi hai quân sĩ lại, dặn dò.
Hơn mười chiếc chiến xa được đẩy sang hai bên, nhường lối đi rộng rãi cho chiếc xe ngựa của Bạch Dương Động.
Xa phu vui vẻ, tưởng đám quân sĩ vì thấy được ký hiệu Bạch Dương trên thùng xe, nên đặc biệt thả cho đi.
Không ngờ, roi giương lên còn chưa hạ xuống, xe còn chưa tăng tốc, mười mấy binh sĩ đã cùng xông về phía xe ngựa.
"Thực không ngờ, hôm nay xem ra sẽ bị kẹt ở chỗ này."
Thông qua khe hở màn xe nhìn thấy, Vương Thái Hư khẽ thở dài, chân thành nói với Đinh Trữ: "Tí nữa lúc ta ra tay, ngươi đừng có đi ra."
"Nếu họ tỏ rõ ra rằng quyết phải giết ngươi, ta đương nhiên sẽ không đứng cùng ngươi chung một chỗ." Đinh Trữ gật đầu, cũng vô cùng chân thành đáp: "Ta chưa chắc sẽ nhặt xác cho ngươi, nhưng ta sẽ nghĩ cách báo thù cho ngươi."
Vương Thái Hư nở nụ cười, hắn cố nén ho khan mà cười, rất là vất vả.
"Các ngươi đang làm gì hả?"
Xa phủ tức giận nói với đám quân sĩ: "Đây là xe ngựa của Bạch Dương Động."
Tu hành giả đeo thiết kiếm lãnh đạm đáp: "Xe của Bạch Dương Động cũng phải bị kiểm tra như thông thường."
"Vậy cũng chưa hẳn." xa phu cười nhạt, rút trong tay áo một tờ công văn có dấu ấn ký đỏ tươi, "Đây là công văn của Thần Đô Giám, nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ được đi không ai được cản."
Trong xe Đinh Trữ và Vương Thái Hư sửng sốt.
Hai người không ngờ lại có biến hóa như thế.
Mỗi Ty, Lý của Đại Tần đều có công văn đặc thù, được dùng cho những tình huống khẩn cấp, có hiệu lực với tất cả các Ti. Công văn xa phu đang giơ ra, chính là công văn thông hành đặc biệt của Thần Đô Giám.
Vì Thần Đô Giám thường ngày hộ tống nhân chứng vật chứng hay áp tải phạm nhân cần phải chạy gấp, nên mới sinh ra loại công văn đặc biệt thông hành không chịu bất cứ cuộc kiểm tra trên đường nào.
Tình hình này hẳn là đêm qua khi Thần Đô Giám xuất hiện, không muốn Đinh Trữ gặp thêm chuyện gì nữa, nên mới cho người quan tâm đặc biệt như thế.
Thế nhưng, tu hành giả đeo thiết kiếm vẫn hờ hững, "Công văn này không có hiệu lực."
"Tại sao không có hiệu lực?"
Xa phu không thể tin há miệng ra, nhưng hắn còn chưa lên tiếng, một thanh âm lạnh lùng ở cạnh đó đã vang lên.
Một nam tử đầu trọc nhìn như tiểu thương ngẩng đầu, nhìn tu hành giả cao hơn mình nửa cái đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tay phải y đưa sang hông, giơ ra một tấm Ngọc Bài màu đen.
Khí tức của ngọc bài rất lạnh, bên trên khắc ba chữ "Thần Đô Giám", thể hiện thân phận của y.
Thần Đô Giám là một trong những nơi làm cho người ta rất sợ hãi của Trường Lăng, nên khi tấm Ngọc Bài xuất hiện, những người qua đường gần đó đều cảm thấy lạnh run.
Nhưng đối mặt với ánh mắt ẩn hàm uy hiếp của viên quan Thần Đô Giám, tu hành giả đeo thiết kiếm bên hông không hề đổi sắc, lạnh lùng nói: "Vì ta là Đoạn Tri Thu, sĩ thống của Kỳ Môn Quân, phong thưởng Bách hộ."
Viên quan Thần Đô Giám biến sắc.
Tước vị quân công của Đại Tần Vương Triều phân ra hai mươi cấp, tám cấp đầu tiên được hưởng rất nhiều đặc quyền, được hưởng thuế của một trăm hộ là mức phong thưởng mà cấp quan tước thứ chín mới có, hơn nữa đối phương lại còn là sĩ thống Kỳ Môn Quân chịu trách nhiệm phòng vệ Trường Lăng, có quyền lợi không bị Thần Đô Giám ước thúc.
"Người ở trong xe xuất hiện đi."
Đoạn Tri Thu không buồn nhìn viên quan Thần Đô Giám, ánh mắt lạnh lùng cắm thẳng vào thùng xe.
Một luồng khí tức như có như không từ cơ thể hắn lặng lẽ tuôn ra.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, sắc mặt Vương Thái Hư càng thêm tái nhợt.
Lòng Đinh Trữ cũng trầm xuống.
Hắn cảm nhận còn nhạy hơn cả Vương Thái Hư.
Đoạn Tri Thu cố ý để lộ ra khí tức Chân Nguyên, nên hắn có thể xác định, sĩ thống này có tu vi đã đến đệ ngũ cảnh!
Với thương thế của Vương Thái Hư, cộng với bên cạnh đối phương còn có nhiều quân sĩ đang chờ sẵn, nếu xảy ra chiến đấu, hắn không thể nào chạy thoát được.
"Ta cũng rất muốn xem, là ai có thể bắt được người của Bạch Dương Động ta đi ra."
Ngay lúc này, một giọng nói già nua bình thản vang lên từ phía sau toán quân.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy một lão giả râu tóc bạc trắng đang đi tới.
Khuôn mặt như bạch ngọc, đôi môi như son, đạo bào màu trắng viền vàng, bên hông đeo một thanh tiểu kiếm bạch ngọc nhìn như đồ trang trí, nhìn qua rất tiên phong đạo cốt, nhưng chắc vì chạy hơi nhanh quá, nên hơi thở hơi hổn hển.
Nghe tiếng lão nhân, mắt Đinh Trữ sáng lên, hắn xốc màn xe lên, nhìn lão giả, lầm bầm, "Sao trông còn già hơn cả Đỗ Thanh Giác thế nhỉ. . . Già quá, không chỉ già, mà còn nhàn nhã như thế, có tới kịp không đây?"
Vương Thái Hư cau mày, cũng qua khe hở của màn xe nhìn thấy lão nhân, khi nhìn thấy thanh tiểu kiếm bạch ngọc, hắn đã đoán ra được người này là ai.
Hắn cảm thấy khiếp sợ, và rất căng thẳng.
Vì lão nhân còn cách xe ngựa của họ rất xa, nên ông phải đi rất nhanh may ra mới kịp.
Đoạn Tri Thu híp mắt lại.
"Đừng có nghĩ đến chuyện cướp người trước mặt ta, ngươi làm không được đâu." lão nhân tóc trắng nói với hắn.
Đoạn Tri Thu cười nhạt: "Thì ra là Bạch Dương Động động chủ Tiết Vong Hư, nhưng dù có là Bạch Dương Động động chủ, cũng không có tư cách nhúng tay vào việc kiểm tra của ta."
Ông cười nhẹ: "Ta đâu có nói tới tư cách, chỉ luận thực lực thôi."
Đoạn Tri Thu biến sắc, bờ môi khẽ nhúc nhích, đang định nói chuyện.
Tiết Vong Hư đã nói trước: "Công lao ngày xưa của ta so với quân công của ngươi còn cao hơn nhiều lắm, bây giờ Bạch Dương Động đã sáp nhập vào Thanh Đằng kiếm viện, ta cũng chẳng còn điều gì phải lo lắng, tính trên công lao của ta, dù có bị giảm chức, thì cũng đủ thời gian cho ta làm được rất nhiều chuyện. Các ngươi đại khái chỉ là con chó nóng nảy muốn nhảy tường, chuyện khó coi như thế, chẳng lẽ cũng làm được?"
Ngữ khí của ông tuy vẫn rất bình thản, rất nhàn nhã, nhưng lời lẽ của ông, lại bá đạo không gì bì được, sự kiêu ngạo trong mắt ông, khiến cho khóe miệng Đoạn Tri Thu cũng phải run rẩy.
Đoạn Tri Thu chớp chớp mắt, nghiêm nghị nhìn thẳng vào Tiết Vong Hư: "Được, vậy hãy xem ngươi có thực lực thế nào ra lời như vậy."
Tiết Vong Hư bình thản mỉm cười.
Ông hơi xoay người, nhìn ngọn núi xa xa của dãy Bắc Tương Sơn.
Bắc Tương Sơn xa đến mức như những bóng núi mờ nhàn nhạt trong những bức tranh thuỷ mặc, loáng thoáng mơ hồ nhưng vô cùng đẹp mắt.
"Xem ta mang ngọn núi kia tới đây này."
Tiết Vong Hư đột nhiên nói một câu làm nhiều người khó hiểu.
Nhưng ông chỉ vừa nói xong, ngọn núi nhàn nhạt kia bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Sắc mặt Đoạn Tri Thu trắng bệch, cả người run rẩy.
Ngay lúc này, trên bầu trời, vang lên một tiếng oanh trầm đục, hình như có thêm một ngọn núi.