"Không nên."
Lữ Tư Triệt ngẩng đầu nhìn Ly Lăng Quân, nói rất chân thành: "Chờ thêm một chút."
Ly Lăng Quân do dự rất lâu, mới gật đầu.
Hắn biết Lữ Tư Triệt nói đúng.
Dù người phụ nữ có quyền thế vô thượng kia có hứng thú với hắn, hoặc bảo bà ta đã sớm chờ sẵn hắn sẽ tới thỉnh cầu, nhưng hắn biết rõ, dù ngày thường bà ta rất được dân chúng Trường Lăng kính ngưỡng, ca ngợi đủ điều, thì bản chất cũng vẫn là một người lãnh khốc và quyết đoán.
Nếu hắn nhượng bộ quá nhiều, dù cuối cùng có thể trở về thủ đô Đại Sở Vương Triều, được ngồi lên vương tọa, thì Đại Sở cũng không còn là Đại Sở ngày xưa nữa.
Nhưng còn phải đợi bao lâu?
Hắn quay đầu nhìn ra bầu trời đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cảm thấy sao đêm nào cũng dài dằng dặc, mà vẫn không đủ thời gian.
Lữ Tư Triệt thấp thỏm, trái tim đập ầm ầm, gần như ngừng thở.
Vì hắn nhìn thấy mép tóc của Ly Lăng Quân đã trở thành màu trắng.
Gà vừa gáy, trên chỗ cao nhất của Bạch Dương Động nhấp nhoáng màu đỏ nhàn nhạt.
Trong đạo quán, , Tiết Vong Hư ngồi trên bồ đoàn, mở mắt, hỏi Lý Đạo Ky đứng im lặng sau lưng: "Thiếu niên kia gần đây tu hành có thuận lợi không?"
Lý Đạo Ky cung kính gật đầu: "Hắn là tu hành giả tu hành thuận lợi nhất mà ta từng thấy, mấy hôm trước, ngũ khí đã chìm vào ngọc cung, đột phá đến đệ nhất cảnh trung phẩm. Những chướng ngại tu hành giả thường gặp, trước mặt hắn lại trở thành không hề tồn tại."
Trong mắt Tiết Vong Hư xuất hiện một tia kích động, nhìn Lý Đạo Ky, chăm chú hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn có thể đột phá đến đệ nhị cảnh trước ngày tế kiếm thí luyện hay không?"
"Cái đó còn phải xem tốc độ phá cảnh của hắn, dù sao chướng cảnh khi phá cảnh đại cảnh giới và tu hành bình thường hoàn toàn khác nhau, nếu hắn vẫn không gặp phải chướng ngại, vậy hắn sẽ trở thành loại quái vật trong vòng một tháng đột phá đến Luyện Khí cảnh. "Giọng Lý Đạo Ky đột ngột trở nên lạnh hơn: "Nhưng đêm hôm qua hắn suýt nữa đã bị người ta giết chết."
Tiết Vong Hư sửng sốt.
Ông vốn tưởng Lý Đạo Ky đến tìm mình sớm như vậy là vì muốn thảo luận chuyện tu luyện của Đinh Trữ.
Lý Đạo Ky trầm mặt nhìn Tiết Vong Hư, nói tiếp: "Không biết là người nào, nhưng người cầm đầu là một Chân Nguyên cảnh, trên người có khá nhiều Phù Lục, Thần Đô Giám đang tra chuyện này."
Tiết Vong Hư cau mày.
Lý Đạo Ky tiếp tục kể: "Đinh Trữ gãy hai cái xương sườn, bị thương một chút, nhưng cũng không lỗ vốn, đã cùng một tay Luyện Khí cảnh giang hồ, giết chết tên Chân Nguyên cảnh đó."
Ánh mắt Tiết Vong Hư lấp lóe tinh quang, cảm thán: "Thiếu niên này thật đúng là đã cho Bạch Dương Động chúng ta thể diện."
Lần này đến lượt Lý Đạo Ky cau mày.
Vì theo hắn, dù là nhìn từ phương diện nào, thì đây cũng không phải là chuyện có thể làm cho người ta cao hứng.
Ánh mắt Tiết Vong Hư rạng rỡ, ngay cả khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng sáng bừng.
Ông đứng dậy.
"Hôm nay ngươi có định đi đâu không? " ông vui vẻ hỏi Lý Đạo Ky.
Lý Đạo Ky ngừng thở, ngẩng đầu lên nhìn Tiết Vong Hư, chậm rãi nói: "Nếu Thần Đô Giám đã nhúng tay, Đinh Trữ đương nhiên sẽ an toàn trở về núi, người căn bản đâu cần đi ra ngoài."
"Lần này không giống vậy."
Tiết Vong Hư lắc đầu, đôi mắt đạm mạc thường ngày ánh lên sự kiêu ngạo hiếm thấy, thần sắc ấy giống hệt lúc Đỗ Thanh Giác rời khỏi Bạch Dương Động.
"Mấy năm nay Bạch Dương Động có quá ít chuyện làm ta vui vẻ."
"Vất vả bao nhiêu mới có được một kẻ nửa ngày thông huyền, và có khả năng một tháng trở thành luyện khí cảnh, lại còn là người sư huynh cố ý để lại cho ta, thế mà đêm qua lại thiếu chút nữa bị người ta giết."
"Ta đương nhiên biết Thần Đô Giám nhất định sẽ giúp hắn an toàn quay về Bạch Dương Động, nhưng ta cũng đã quá lâu không rời khỏi Bạch Dương Động rồi, nếu không xuất hiện nữa. . . dù ta có sống, người ta cũng tưởng là ta đã chết."
"Ngươi có biết trên đời này loại người đáng sợ nhất là người nào không? Không phải những kẻ không sợ chết, mà là những kẻ biết mình sắp chết, những kẻ ấy không lo mình chết nữa. Ta già quá rồi, già đến mức đã sắp chết, và ta muốn nhắc nhở người điều ấy."
Thanh âm Tiết Vong Hư vẫn còn quanh quẩn trong đạo quán, mà bóng người của ông đã biến mất.
Lúc ánh nắng đầu tiên tiến vào Ngô Đồng Lạc, Đinh Trữ như thường ngày tỉnh lại.
Hắn ho khan, gãy hai cái xương sườn đối với hắn không đáng kể chút nào, nhưng do dùng sức quá mức, nên cơ thể đau đớn làm hắn rất khó chịu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi bên cửa sổ, chải mái tóc dài như thác nước.
"Xe ngựa của Bạch Dương Động đứng chờ ngoài cửa."
Cô nói mà không hề quay người: "Nhưng trong xe ngựa có thêm một người, mà xa phu không biết. Hẳn là tu hành giả đã đến đệ ngũ cảnh, trên người bị thương, hẳn là Vương Thái Hư."
Đinh Trữ biết cảm giác của cô với khoảng cách thế này tuyệt đối là không có vấn đề, trong mắt hắn tràn đầy mừng rỡ.
"Hôm nay đặc biệt, ta sẽ quay về Bạch Dương Động ngay, không nấu cháo giùm ngươi được." Hắn nhanh chóng rửa mặt, áy náy nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng.
Cô muốn đáp lại một câu mỉa mai, nhưng cô mơ hồ cảm thấy, mấy năm nay, tiến cảnh tu hành của hắn đã vượt qua dự tính của mình, đến mức cô đã tạo thành thói quen được Đinh Trữ giúp mình làm thay mọi chuyện.
Giống như hiện giờ, lúc hắn nói không thể nấu cháo giùm cô, trong đầu cô không phải nghĩ rằng có không ăn một bữa thì cũng không có vấn đề gì, mà lại nghĩ nếu không có cháo ăn, chẳng lẽ mình lại phải ra ngoài mua cái gì đó để ăn sao?
Có lẽ đi mua cái tô mì mà hắn thường ăn ?
Đứng chờ ngoài quán rượu, người xa phu trung niên dáng vẻ đầy lo nghĩ.
Dĩ nhiên ông ta đã biết chuyện xảy ra đêm qua, biết Đinh Trữ bị thương không nhẹ, từ nửa tháng nay mỗi ngày đưa đón Đinh Trữ, ông ta đã hiểu tính hắn, biết nếu hôm nay Đinh Trữ không thể quay về Bạch Dương Động, cũng sẽ thông báo cho mình một tiếng.
Đột nhiên cửa quán rượu mở ra, Đinh Trữ mặt mày tái nhợt xuất hiện, người xa phu vui mừng, và có phần lo lắng nhìn hắn.
"Vết thương của ngươi thế nào? Có về Bạch Dương Động được không?"
"Phải về, dù phải trị thương, thì thuốc của Bạch Dương Động cũng chắc chắn mạnh hơn các hiệu thuốc ở đây."
"Hôm qua ta thực là sơ sót. . . lúc sau có quan viên đến điều tra xe ngựa của ta, trục xe sau khi vào Trường Lăng thì bị gãy, vết gãy rất sắc bén, có lẽ có người ở trên đường động tay động chân. Không ngờ ngươi đã là đệ tử Bạch Dương Động, mà lại có người muốn đối phó với ngươi."
"Đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa ngươi không phải tu hành giả, nếu ngươi biết chuyện không chừng đã không còn giữ được mạng."
Người xa phu quay người đi ghìm ngựa, Đinh Trữ nhanh nhẹn khẽ xốc màn xe, chui vào.
Nhìn bóng người nằm im trên giường, Đinh Trữ ra dấu đừng lên tiếng, nói vọng ra với xa phu: "Ta cần về tông môn gấp, mong đi mau một chút."
Xa phu tưởng Đinh Trữ vội vã muốn quay về Bạch Dương Động để chữa thương, nên đáp ngay: "Ta đã để thêm đệm chăn trong đó, tí nữa sẽ hơi lắc lư, ngươi cẩn thận một chút."
Xa phu quất roi, cho xe chạy vội.
Đinh Trữ nhìn Vương Thái Hư đang co mình trong chăn, mặt như giấy vàng, cơ thể như nhỏ hẳn đi, nói nhỏ: "Không ngờ lại thảm đến thế… đến mức phải trốn trong xe ngựa của Bạch Dương Động?"
Gương mặt tái nhợt của Vương Thái Hư cố nặn ra một tia vui vẻ.
"Rất thảm."
"Những huynh đệ từng đi theo ta dựng lên cơ nghiệp, đêm qua đều chết hết rồi."
"Để nghe ngóng tin tức, tới được chiếc xe ngựa này của ngươi, đã có thêm hai người nữa vì ta mà chết."
"Ta không thể không thừa nhận ngươi lại lần nữa đem đến cho ta kết quả ngoài ý muốn, trong vụ ám sát đêm qua, chỉ còn có ngươi và ta là người sống sót."
Đinh Trữ trầm ngâm, khẽ nói: "Xem ra người đứng sau lưng Cẩm Lâm Đường quả thực không cam lòng?"
"Chỉ cần chống chọi qua mấy ngày nay, ta sẽ bắt hắn phải trả giá đắt cho sự không cam lòng đó." Vương Thái Hư cố nén ho khan.
Đinh Trữ lắc đầu, lầm bầm, "Bạch Dương Động sẽ không mặc kệ ta chứ? Ít nhất Lý Đạo Ky phải đi ra đón ta. . ."
Xe ngựa chạy nhanh trên đường.
Theo lý, con đường càng rộng, xe ngựa phải càng chạy được nhanh hơn, nhưng Đinh Trữ và Vương Thái Hư đều cảm giác được, tốc độ của xe đang chậm lại.
Hơn mười chiếc chiến xa lóe ra tia sáng lạnh lẽo màu vàng xanh nhạt, chiếm hơn phân nửa con đường, mười mấy quân sĩ mặc giáp đang kiểm tra từng người và xe đi qua.
Đinh Trữ khẽ hé màn xe, ánh sáng phản quang từ giáp và đao kiếm của quân sĩ đập vào mắt hắn.