Chương 2: Dư nghiệt kiếm lô 2

Người đàn ông ngẩn ra, người nọ không ngờ cô gái sẽ đáp lại như vậy. “Có lý.” Người nọ cười cợt tự giễu, “Nhân vật như Dạ Ti Thủ, dù có làm gì hay nói gì cũng đều chính xác, không cần để ý người khác nghĩ gì.” Bờ mi cô gái khẽ chớp, đôi môi khẽ mở nhưng đúng lúc này thị cảm ứng được gì đó, chân mày cau lại, không nói thêm gì nữa.

Nét mặt vui vẻ của người đàn ông cũng biến mất, vài nếp nhăn ở khóe mắt cũng bị vài ánh huỳnh quang kỳ dị xóa mất, da dẻ đầu tóc phát sáng màu ngọc, một luồng nhiệt khí bốc lên cuồn cuộn khiến cho những giọt mưa trên trời rơi xuống biến thành hơi nước trắng xóa. Một luồng sát khí nồng đậm bắt đầu tràn ngập tiểu viện. “Mặc dù chủ tu không giống nhau nhưng người tu hành trong thiên hạ đều phân chia cảnh giới thực lực thành cửu cảnh, mỗi cảnh lại chia làm ba, hoàng đế bệ hạ của các ngươi hiện tại rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi?” Lúc cô gái với thân phận siêu nhiên hành lễ, người đàn ông này không hoàn lễ mà vào lúc này người nọ lại vái chào thật sâu thật nghiêm túc, hỏi cũng trang nghiêm. “Ta không có bụng dạ rộng rãi cho nên không có lợi ích gì sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi.” Cô gái bình thản nhìn lại, ngữ khí không cần thương thảo thốt lên, “Một người một vấn đề thôi.” Người đàn ông trung niên trầm ngâm một chút bèn ngẩng đầu: “Được.” Cô gái không cần rào đó mà thẳng thắn hỏi: “Đệ tử kiếm lô đều là vong mệnh kiếm, đến tính mạng của bản thân cũng không quan tâm nhưng ba năm tiềm phục ngươi không ám sát kẻ tu hành của triều đình, không âm thầm kéo bè kết đảng cũng chẳng tìm cách đánh cắp điển tịch tu hành của triều đình ta, đến cùng ngươi định làm gì?” Người nọ ngắm nghía cô gái, khẽ thở dài một tiếng: “Bí khố vũ tàng của đám tu hành các ngươi cho là mạnh đi nữa thì vật người đó lưu lại mạnh được bao nhiêu?” Người đàn ông nói rất ngắn gọn, thậm chí còn không nói rõ danh tính người kia nhưng hai chữ này giống như là cấm kị vậy bởi dù cảnh huyết tinh một kiếm chém đầu kia không làm cho năm quan viên che ô đen ngoài viện chút xúc động nào, mà khi nghe thấy câu này xong, các chiếc ô đều đồng loạt khẽ rung, nước mưa ở trên mặt ô bị chấn động tung bay phấp phới.

Cô gái tỏ ra không thích, thị cười lạnh: “Đã nhiều năm rồi các ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nhìn xem người nọ có để lại cái gì hay không sao?” Người đàn ông không đáp lại, cặp mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô gái như mong đợi câu trả lời tiếp theo.

Cô gái thấy người đàn ông càng lúc càng tỏa ra mị lực, cô bỗng có chút đồng cảm với đối phương bèn nhẹ nhàng thốt lên: “Năm năm trước, thánh thượng đã tới thất cảnh thượng phẩm, trong năm năm này không một lần rat ay, không biết câu trả lời ngươi có thỏa mãn?” “Năm năm trước đã là thất cảnh thượng phẩm, có năm năm để phá kính có lẽ cũng đủ rồi. Nói vậy thì khả năng có thể đã tới bát cảnh ư?” Từ sâu trong mắt người đàn ông là thất vọng và chán nản nhưng một khắc sau đã biến đâu mất mà trở thành kiếm ý sắc bén.

Toàn thân người đàn ông sáng lên, giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế cất giấu nhiều năm mà bỗng nhiên rời vỏ.

Dây leo khô héo bám trên tường và nóc nhà bỗng nhiên bị khí tức sắc bén chém thành từng đoạn nhỏ bay lên. “Mời!” Người đàn ông hít sâu một hơi, trong mắt người này dường như chỉ còn cô gái mặc váy trắng đối diện mà thôi. “Kiếm lô đệ thất đồ Triệu Trảm lĩnh giáo Thu Thủy Kiếm Dạ Ti Thủ!” Khi người đàn ông xin thỉnh giáo, cô gái vẫn im lặng trầm mặc không có phản ứng gì nhưng năm quan viên mặc hắc y ở bên ngoài đều khẽ hô, thân ảnh đột nhiên phân ra năm góc, chiếc ô đen xoay tròn kịch liệt.

Chiếc ô xoay tròn như tấm khiên, nương theo vòng xoay bắn ra không phải là những giọt mưa mà là vô số kình khí.

Ầm!

Tòa tiểu viện phồng lên như được làm bằng giấy rồi nổ thành vô số mảnh nhỏ.

Những tiếng kêu dưới chiếc ô vang lên, những mảnh vụn văng ra ẩn chứa sức mạnh kinh người làm cho đế giày năm vị quan viên cầm ô cọ xát vào đá phiến vang lên những tiếng chói tai.

Kình khí dày đặc hợp thành bức tường không kẽ hở, rất ít mảnh vụn xuyên qua được. Lửa cháy rừng rực bị ép bốn phía làm cho bốc lên ngang trời, từ xa nhìn tựa như thấy một cái lò thật lớn đột nhiên hiện ra giữa trời.

Ở trung tâm của cái lò, trên tay Triệu Trảm chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu đỏ thẫm.

Thanh kiếm dài không quá hai thước, từ thân kiếm đến mũi kiếm phóng ra chân hỏa rừng rực dài đến mấy mét.

Cô gái mặc váy trắng được gọi là Dạ Ti Thủ cũng biến mất, chỉ có ngàn tia vạn tia mưa bụi như vô số thanh kiếm lao đến người nọ như một cái lồng. … Khi năm vị quan viên cầm ô ra tay thì mười mấy tên kiếm sư cầm các loại kiếm cũng quỷ mị tràn vào trong ngõ hẻm.

Trên người những kiếm sư này có khí tức giống với năm vị quan cầm ô kia. Dưới trời mưa mà những hạt mưa cứ như là có sinh mạng tránh xa bọn họ, thân hình họ cứ như là có một tầng không khí trong suốt cách ly thế giới bên ngoài.

Một màn như vậy đã cho thấy họ giống như năm vị quan viên cầm ô kia, đều là hiếm thấy, bản thân làm người ta không cách nào tưởng tượng được thủ đoạn của người tu hành.

Lúc này, trong tiểu viện vang lên những tiếng nổ liên tiếp, mặt đất xung quanh đầy vết lõm bởi chấn động do thủy châu bắn ra không ngừng. Họ căn bản không biết được tình hình giao thủ bên trong nhưng sắc mặt càng lúc càng trắng, một hôi túa ra lòng bàn tay ngày càng nhiều.

Trước đây họ tưởng đã hiểu rõ trình độ kiếm lô nước Triệu ra sao nhưng bây giờ thì họ biết rằng đánh giá của bản thân còn quá thấp.

Chỉ là phút chốc thôi, ngắn đến độ dân chúng xung quanh đều tưởng là sét đánh mà không nghĩ là gì khác, màn ô đen vây quanh tiểu viện bỗng nhiên phát ra tiếng nổ khác thường.

Một cái ô không chịu nổi nữa bị đẩy bay đi gần trăm mét.

Quan viên mặc hắc y đeo kiếm không vỏ vây bên ngoài đồng loạt biến sắc, bốn kiếm sư phía sau cái ô bị chấn bay đồng loạt quát lên một tiếng, rút kiếm giơ ra phía trước.

Đinh đinh đinh đinh bốn thanh âm vang lên, bốn thanh kiếm kia bị uốn thành vòng cung, bốn vị kiếm sư bị chấn động. Họ định cố cự lại nhưng chỉ trong chớp mắt cả bốn vị đều phun ra một búng máu, thân hình xụi lơ bay về phía sau như chim gãy cánh.

Từ vị trí chiếc ô bị chấn bay, một luồng sóng khí bắn ra, nó xuyên qua vườn rau, phá vỡ hai bức tường, xuyên qua con đường rộng, đánh vào một cửa hàng dầu vừng.

Ầm một tiếng vang lên.

Cửa đi của cửa hàng bị phá vỡ thành vô số mảnh nhỏ, lại còn làm cho nửa cửa hàng bị sập xuống, các cấu kiện rơi rầm rầm xuống đất làm náo động lớn. “Mưa gió ông trời rơi xuống có mắt không tròng, rơi gì mà nhanh thế! Phá mất cửa hàng ta rồi!” Một tiếng thét chói tai từ bên trong cửa hàng vang lên, một người đàn bà trung niên đau đớn cầm cái muôi khua khoắng từ trong cửa hàng vọt ra, bộ như muốn đánh người nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt thì cái muôi dầu rơi ra khỏi tay, lại một tiếng thét chói tai hơn. “Giam Thiên Ti phá án!” Một kiếm sư hắc y miệng trào máu tươi bị chấn bay tới cái bàn đá xanh trước cửa hàng, y nghe thấy người đàn bà thét lên thì cắn răng, cố gượng chống thanh kiếm uốn cong để đứng dậy. Y quát lên một tiếng, sát ý lạnh thấu xương làm cho người đàn bà kia run rẩy, ngừng kêu.

Nhưng cũng vào lúc này, làm cho khuôn mặt thảm hại của kiếm sư sững sờ là bên trong cửa hàng dầu vừng bị sụp có một thiếu niên xách bình dầu đi ra. Thiếu niên nhiều lắm là mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt non nớt dính đầy tro bụi nhưng không có vẻ sợ hãi chút nào.

Đứa trẻ tỏ ra hiếu kỳ, ánh mắt trong trẻo nhìn kiếm sư hắc y, nhìn qua toàn thân kiếm sư rồi nhìn về bức tường bị phá hủy kia.

Ở trong tầm mắt của nó, một cô gái mặc váy trắng dáng người uyển chuyển từ bên trong đi ra. “Hậu táng hắn.” Toàn thân cô gái ướt đẫm. Thị như thể mệt mỏi cực điểm lắm rồi. Mấy cái ô màu đen tụ lại che mưa cho cô ta mà thị thì chỉ nhạt giọng thốt lên ba tiếng.