Chương 110: Không Hỏi Ân Cừu, Chỉ Lo Khoái Ý​

Nam Cung Thương vô cùng hoảng sợ, vừa kêu gào, vừa trào chân nguyên ra, muốn xuất kiếm.

Kiếm trong tay cô gái xinh đẹp đã hoàn toàn lộ rõ hình dáng của mình.

Nó có màu rất trầm, như nước biển ở dưới đáy sâu, khiến người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một cái vực sâu vô tận đang cuốn mình vào.

Nét mặt của cô gái đầy chờ mong và hưng phấn, cô đơn giản đâm kiếm về phía trước.

Kiếm và Nam Cung Thương còn cách xa nhau hơn mười trượng, thế mà vô số những miếng băng sa xanh thẫm đã bay tới đâm vào người Nam Cung Thương.

Cả người Nam Cung Thương run rẩy.

Những mảnh băng sa nho nhỏ mang theo hàn khí xâm nhập vào, làm cho tốc độ lưu chuyển Chân Nguyên trong người hắn chậm hẳn lại.

Chân Nguyên không thể lưu động.

Thì làm sao hắn chiến đấu?

Hắn rút cuộc đã hiểu vì sao đối phương không chút sợ hãi.

Vì có quan hệ tới truyền thuyết của thanh kiếm này.

Người ta nói, chỉ cần khống chế được thanh kiếm này, là có sức mạnh của Thất Cảnh!

Nhìn Kiếm Ý cách mình càng ngày càng gần, hắn nhớ ra được rất nhiều chuyện.

Thế nên hắn càng thêm khiếp sợ, không thể tin được!

"Ngươi là đại tiểu thư Công Tôn gia!"

"Làm sao ngươi biến được Cửu U Minh Vương Kiếm thành bản mạng kiếm!"

Hắn vừa kêu to vừa khóc.

Cửu U Minh Vương Kiếm, là thanh hung kiếm của Đại U Vương Triều ngày xưa còn sót lại.

Theo truyền thuyết, thanh kiếm này được làm từ minh ngọc ở trong vực sâu của vùng địa cực lạnh nhất luyện chế mà thành, là Hàn Sát chi vật đệ nhất thiên hạ, trong truyền thuyết, binh khí do minh ngọc luyện chế, vốn không phải là binh khí của con người, mà là vũ khí của Minh Vương và Minh Tướng.

Đối với Tu Hành Giả, Hàn Sát sát khí quá nặng, sẽ làm tổn thương ngũ khí trong người, nên thanh kiếm này dù là một trong những thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ, nhưng tu hành giả không dùng nó, vì dùng thời gian dài sẽ gây bất lợi cho cơ thể tu hành giả, chứ đừng nói chi đến việc luyện nó thành bản mạng kiếm.

Thế nhưng bây giờ, nó đã được luyện thành Bản Mệnh kiếm, thực là hoàn toàn không hợp lý!

Nhưng so với nó, Nam Cung Thương càng khiếp sợ thân phận của cô gái kia hơn.

Trường Lăng bây giờ không còn người của Công Tôn thị .

Nhưng trước kia trước lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế thiết huyết thay đổi mọi thứ, Công Tôn thị là vọng tộc đệ nhất của Trường Lăng.

Nam Cung Thương là đệ tử của Ba Sơn Kiếm Tràng, lại còn là đệ tử có chức phận cao hơn Phong Thiên Trạc, khi Ba Sơn Kiếm Tràng và "Người kia" trở thành cấm kỵ, Nguyên Vũ Hoàng Đế, Hoàng Hậu và hai thừa tướng nhất định phải đưa diệt trừ họ ra khỏi lịch sử, người Trường Lăng ai nhắc tới tên "Người kia" thì đều sẽ bị diệt tộc.

Nên Nam Cung Thương hiểu rất rõ năm đó chuyện gì đã xảy ra, biết Nguyên Vũ Hoàng Đế là đạp lên cái gì để leo lên ngôi vị hoàng đế bây giờ.


Nghe hắn kêu, cô gái thu kiếm về, nhưng những mảnh băng sa vẫn không ngừng gõ lên người Nam Cung Thương, tạo nên âm thanh lốc phốc.

Toàn thân Nam Cung Thương lập tức bị bao phủ bởi một lớp băng màu xanh thẫm, cả người hắn không thể động đậy được nữa.

"Tại sao ngươi muốn giết ta? Nếu ngươi đã là Công Tôn gia đại tiểu thư, thì ngươi càng không nên giết ta, tại sao?" Cảm nhận được sát ý của đối phương, tự biết mình không đủ sức chống đỡ, Nam Cung Thương cố hết sức kêu to.

Chính vì chuyện xưa kia, hắn mới càng không hiểu là vì sao.

Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế bắt đầu dùng Thương gia để tiến hành biến pháp, và còn chưa chính thức đăng cơ, thì vì sự cải cách làm xúc phạm lợi ích của quá nhiều danh môn vọng tộc, nên bị phản đối rất mạnh mẽ.

Quý tộc và triều đình tranh đấu với nhau nếu quá gay gắt, sẽ không chỉ làm mất ngôi vị hoàng đế, mà còn nữa thể làm cho vương triều suy sụp.

Lúc ấy đã có một số vọng tộc thực lực khổng lồ, đã mượn tay sức mạnh từ bên ngoài để đối kháng Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Lúc ấy, phần lớn mọi người, trong đó có cả những quan viên trung thành với Nguyên Vũ Hoàng Đế, đã cho rằng sự thay đổi sẽ không thể thành công.

Nhưng Nguyên Vũ Hoàng Đế quá giỏi, hoặc nói "Người kia" và những người đứng chung một phe với "Người kia" quá giỏi.

Họ đã dùng cách thức trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất, và đẫm máu nhất để giải quyết mọi việc.

Nguyên Vũ Hoàng Đế chọn gia tộc khổng lồ nhất, Công Tôn thị để khai đao.

Lấy lý do Công Tôn thị có mấy người cưỡi ngựa chạy nhanh khi đi chơi tiết thanh minh làm hư hoại đồng ruộng, Nguyên Vũ hoàng đế ra lệnh xử trảm mấy người kia, bị Công Tôn thị mãnh liệt phản đối, chỉ trong một đêm, đại quân và rất nhiều Tu Hành Giả đã được huy động, dọn sạch Công Tôn thị, nhổ tận gốc.

"Người kia" và những danh kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng đã làm cho Công Tôn thị không thể nào chống lại được.

Tu Hành Giả mạnh nhất của Công Tôn thị, trong đêm hôm đó đều bị chết trong tay "Người kia".

Đêm hôm đó cả giới quý tộc Trường Lăng đều rúng động, người ta nói, cả Công Tôn thị chỉ có một người sống sót, là Công Tôn thị đại tiểu thư.

Cô thoát chết là vì ở trong nhà buồn bực, nên đi ra ngoài du lịch.

Cửu U Minh Vương Kiếm là kiếm của Công Tôn thị, nghe nói là lúc cô rời khỏi Công Tôn gia thì mang theo.

Trong truyền thuyết, Công Tôn gia đại tiểu thư sở dĩ buồn bực mà rời khỏi nhà, chính là cô với "Người kia" có chút tình duyên.

Công Tôn gia là phản đối việc biến pháp, thì làm sao có thể đồng ý cho cô với "Người kia" quan hệ thân mật với nhau được.

Nhưng dù bực thì bực, người nhà vẫn là người nhà.

Khi cả gia tộc đều bị diệt trong tay "Người kia" và Nguyên Vũ Hoàng Đế, Công Tôn gia đại tiểu thư, hẳn là phải vô cùng cừu hận "Người kia" và Ba Sơn Kiếm Tràng.

Sau này, khi Nguyên Vũ Hoàng Đế tận diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, Nam Cung Thương hắn tuy là phản đồ của Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng đối với Công Tôn gia đại tiểu thư, thì lẽ ra là không thể hận hắn, càng không có lý do để giết hắn.

Vì hắn đã ra sức giúp Nguyên Vũ Hoàng Đế diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, thì phải coi như hắn đã giúp cô báo thù cho Công Tôn gia mới đúng.

"Ngươi thực là Công Tôn gia đại tiểu thư đúng không!"

"Cửu U Minh Vương Kiếm ở trong tay của ngươi, ngươi rốt cuộc có phải Công Tôn gia đại tiểu thư hay không!"

"Lúc Ba Sơn Kiếm Tràng diệt Công Tôn gia, ta chỉ là một vô danh tiểu tốt trong Ba Sơn Kiếm Tràng, lúc đó ta không có ở Trường Lăng, hơn nữa lúc diệt Ba Sơn Kiếm Tràng ta cũng có tham gia xuất lực, ta thực không hiểu tại sao ngươi lại giết ta, tại sao phải giết ta!"

Nam Cung Thương gào lên như điên cuồng.

"Đâu cần nói nhảm nhiều như vậy."

Cô gái lạnh lùng trả lời: "Ta muốn giết ngươi tế kiếm, chính là vì ngươi đã ra tay khi tiêu diệt Ba Sơn Kiếm Tràng."

Nam Cung Thương đương nhiên không thể hiểu được.

Cô nói tiếp: "Ngày xưa có rất nhiều ân oán, làm sao phân biệt được rõ ràng. Nguyên Vũ Hoàng Đế mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ngươi giúp hắn diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, chẳng lẽ còn bảo ta phải cảm ơn ngươi sao? Huống chi lý do ta muốn giết ngươi chẳng liên quan gì tới chuyện đó. . . Ta muốn giết ngươi, là vì tuy ta hận người của Ba Sơn Kiếm Tràng người, nhưng ta tôn kính họ, họ chưa bao giờ thay đổi đạo trong đời mình, họ luôn kiên tâm thủy chung duy nhất. . . Ta muốn giết ngươi, chỉ vì ngươi là một kẻ tiểu nhân thật sự. Giống như họ đang kiên định bước đi, bị Nguyên Vũ Hoàng Đế nấp một bên chọc cho họ một đao, hắn cũng là kẻ tiểu nhân như vậy. Hành vi của các ngươi làm cho ta rất không ưa."

"Ta muốn giết ngươi, chỉ là vì không ưa ngươi." Giọng của cô rất trong trẻo, nhưng rất lạnh lùng và cố chấp: "Đối với những người đã bước qua đệ thất cảnh, những ân oán xa xưa chẳng mấy ai còn để ý, ân oán dây dưa lằng nhằng, căn bản không thể xác định được rõ ràng, nên ta không quan tâm tới ân oán, chỉ quan tâm tới khoái ý mà thôi."

Nam Cung Thương ngơ ngác nhìn cô gái.

Một người thật có thể làm được việc không quan tâm tới ân cừu, chỉ quan tâm tới khoái ý hay sao?

Là cảnh giới của mình chưa đủ, kinh lịch chưa đủ, nên không để ý tới, hay vì "Người kia" và rất nhiều danh kiếm đã từng đi theo y đã gãy, không còn trên đời này, nên cô gái này mới có thể không quan tâm tới ân cừu, chỉ để ý tới khoái ý trong lòng?

Hắn không thể nào hiểu nổi cách suy nghĩ của cô, nhưng hắn có thể xác định đối phương là người cố chấp nhất mà hắn từng thấy, nói đi là không bao giờ nói lại.

Nên trong mắt hắn tràn đầy ý cầu khẩn.

"Ta nói cho ngươi biết chỗ để đan phương Ngũ Dương Đan, cầu xin ngươi đừng làm hại tới người nhà của ta." Hắn cầu xin.

"Ta vốn cũng không muốn giết người nhà của ngươi, chỉ là vì Đinh Ninh bảo rằng nói như vậy mới bức được ngươi mà thôi." Trường Tôn Thiển Tuyết thầm nghĩ, nhưng nét mặt không hề thay đổi, lạnh lùng gật đầu.