Chương 109: Cửu U Minh Vương​

Tiết Vong Hư nhìn Đinh Ninh, cười trấn an.

Ông khẽ ho khan, nhìn máu ở dưới chân, trên tay, và trước ngực Lương Liên, kiêu ngạo khẽ nói: "Luận về tuổi trẻ, luận về khí lực, ta không bằng ngươi, nhưng luận về lĩnh ngộ Kiếm Kinh, thì ta mạnh hơn ngươi, nên cuối cùng ta vẫn thắng."

Lương Liên im lặng.

Đối với hắn, thắng bại không quan trọng bằng vết thương trên người.

Hắn cảm giác được Kiếm Ý của Tiết Vong Hư vẫn còn đang sát phạt trong thân thể hắn, chắc chắn sẽ tạo nên ảnh hưởng và tổn thương rất lớn cho hắn sau này.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy nản chí.

Tuy biết đối phương cũng phải trả giá đắt, không sống được bao lâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất nản.

Nên hắn chìa tay phải ra.

Mọi người đột nhiên cảm nhận được điều khác thường, cùng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Tuyết trên trời đã tách sang hai bên,chừa ra một lối đi hoàn toàn trong trẻo.

Một sức mạnh đáng sợ, theo lối đi ấy chém xuống ngay giữa Lương Liên và Tiết Vong Hư, Đinh Ninh.

Lớp đất cứng và lạnh lõm xuống, răng rắc nứt ra.

Đường nứt dài hơn mười trượng, thẳng băng, độ nứt từ đầu đến cuối đều bằng nhau, không xê xích chút nào.

Đây là một vết kiếm.

Các Tu Hành Giả có mặt đều sững sờ nhìn theo vết kiếm, theo lối đi bị mở ra giữa trời, nhìn thấy tòa vọng lâu ở phía xa.

Người trong vọng lâu rút cuộc là ai, lại có thể từ xa như vậy, chém ra một kiếm như vậy.

Mặt Lương Liên cứng lại, trầm mặc nhìn vết kiếm, thu tay phải về, rồi quay người, đi về hướng cửa doanh.

Ở dưới cái dù, Tiết Vong Hư cười.

"Đã xong."

Ông khẽ nói, rồi xoay người đi trở về.

Tiết Vong Hư đi mới được vài bước, nét tươi tắn trên mặt biến mất, lộ ra dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Vẫn không thành công."

Ông lắc đầu, thở dài, vươn cánh tay, khoác lên vai Đinh Ninh.

Đinh Ninh đi sát lại, dùng cơ thể mình chống đỡ phần lớn sức nặng cho Tiết Vong Hư.

"Thật là tốt!"

Tiết Vong Hư nhìn quanh, cười vui vẻ, đánh bại hổ lang bắc quân Đại Tướng Quân, làm cho sư phụ của bệ hạ và Tông Pháp Ti Ti Thủ phải xuất ra Lăng Vân nhất kiếm, cảm thấy thật là phong quang.

Đinh Ninh nhìn hắn, giọng hơi run, nhưng rất kiên định: "Vui vẻ là tốt rồi.”

Tuyết rơi càng dày.

Nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ dưới cái dù, ánh mắt lão nhân trong vọng lâu khá là phức tạp.

"Biểu hiện của Tiết Vong Hư hôm nay, đủ làm cho người ta phải kinh diễm."

Ông ta cảm khái : "Tên đệ tử đi theo hắn, quả thực cũng không tầm thường."

Hoàng Chân Vệ cũng chân thành tán thán: "Đích thực là không tầm thường."

Cách quân doanh khá xa, có một cái lầu, trong đó có một cô gái mặc đồ trắng cũng đang nhìn Tiết Vong Hư và Đinh Ninh rời khỏi.

Cô chính là Dạ Sách Lãnh.

Tuy cảnh giới của cô cao hơn Lương Liên và Tiết Vong Hư một chút, và chỉ mới tới lúc hai người đánh chiêu cuối cùng, nhưng Lương Liên cũng đã là Thất Cảnh Tu Hành Giả, và chiêu cuối cùng của Tiết Vong Hư làm cho cô vô cùng rung động.

Đến khi cái dù và hai bóng người bên dưới đã biến mất, cô vẫn chưa rời đi, mà im lặng suy nghĩ, trận chiến đấu này đã nhắc cô nhớ tới rất nhiều chuyện, làm cho cô lĩnh ngộ một ít gì đó.


Tiết Vong Hư và Lương Liên khi rút dẫn đi nhiều Thiên Địa Nguyên Khí, đã làm cho rất nhiều Tu Hành Giả của Trường Lăng chú ý, ai cũng muốn được nhìn thấy Tu Hành Giả Thất Cảnh quyết đấu, nhưng chẳng có được mấy ai chạy nhanh được bằng Dạ Sách Lãnh để tới kịp mà xem.

Nhiều người thậm chí còn chưa xác định được phương vị của cuộc chiến đấu ở đâu, thì trận chiến đã chấm dứt.

Một văn sĩ trung niên đang đi nhanh dọc theo bờ sông về phía hổ lang bắc quân đại doanh, nhưng đột nhiên không còn cảm giác được Thiên Địa Nguyên Khí chấn động nữa, tiếng rít của phong tuyết cũng đã trở lại bình thường, thì không kìm được thở dài.

Năm năm trước hắn đã là Lục Cảnh thượng phẩm Tu Hành Giả, nhưng đã năm năm qua, hắn vẫn dậm chân tại chỗ, không cảm giác được một chút ảo diệu nào của Bàn Sơn Cảnh.

Hôm nay cảm giác được Thiên Địa Nguyên Khí trên trời như có núi lớn ghé qua, hắn nghĩ ngay, nếu có thể tận mắt nhìn thấy đệ thất cảnh Tu Hành Giả đánh nhau, có lẽ sẽ bắt được một tia cơ hội phá cảnh.

Nhưng cơ hội này đã lóe lên rồi biến mất.

Dù đã chọn tuyến đường nhanh nhất, nhưng đến giờ vẫn còn cách quân doanh rất xa, mà trận đấu đã chấm dứt.

Ở Trường Lăng, Tu Hành Giả Thất Cảnh nếu chỉ luận bàn hoặc luận kiếm thì thi thoảng còn được nhìn thấy, nhưng loại thật sự chiến đấu chém giết lẫn nhau này, phải bao nhiêu năm mới thấy được một lần?

"Ngươi thấy tiếc sao? Chỉ tiếc đây là số mệnh, không được nhìn một trận chiến đấu như vậy, nhưng nếu ngươi có mặt ở đó, thì ngươi vẫn sẽ mất mạng."

Một giọng nói lạnh lùng vang bên từ bên trái hắn.

Văn sĩ trung niên cảnh giác nhìn sang, trong lòng dâng lên dự cảm rất xấu.

Bằng trực giác hắn cảm nhận được người này đã đứng ở trong rừng rất lâu, nhưng từ đầu tới giờ hắn không hề cảm giác được sự tồn tại của người đó.

Một cô gái từ từ xuất hiện.

Thân ảnh của cô quanh quẩn trong gió tuyết, điều làm hắn càng thêm sợ là, cảnh vật xung quanh cũng lẫn trong gió tuyết nhưng hắn còn nhìn thấy rõ, vậy mà hình ảnh cô hắn lại không nhìn thấy rõ.

"Ngươi là ai?"

Nghĩ lại mình cơ bản không có kẻ thù nào mạnh đến vậy, nhất là người kia lại là một cô gái, nên văn sĩ bổ sung thêm một câu: "Ngươi có nhận nhầm người?"

"Ngươi chẳng lẽ không phải Nam Cung Thương? Một trong những đệ tử coi kho kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng?" giọng nói của cô gái rất trong, nhưng rất lạnh.

Văn sĩ trung niên nhảy nhổm lên như bị rắn cắn, sắc mặt trắng bệch, cả người rụt về sau, cổ họng nghẹn lại như bị người ta bóp cổ, "Ngươi là dư nghiệt của Ba Sơn Kiếm Tràng?"

Cô gái kia sau khi đã xác định thân phận hắn, thì như không muốn nói nhảm với hắn nữa, chỉ lạnh tanh nói năm chữ: "Không phải, Ngũ Dương Đan."

"Không phải?"

Nam Cung Thương ngơ ngẩn, hắn không hiểu nổi cô gái kia: "Ngũ Dương Đan?"

Cô gái lập lại, giọng không vui: "Ta muốn đan phương Ngũ Dương Đan."

"Đan phương Ngũ Dương Đan?" Nam Cung Thương càng ngày càng không thể hiểu được: "Chỉ vì một đan phương?"

Cô gái hơi cao giọng: "Ngươi không biết?"

Nam Cung Thương cảm nhận được sát ý kinh khủng, hắn cứng người, lạnh giọng nói: " Nam Cung gia ta quả thực có đan phương đó, nhưng hiện giờ không có ở trên người ta, hơn nữa đan phương này ở Nam Cung gia rất ít khi dùng tới, nên ta không nhớ rõ nó ở đâu."

Cô gái như đã đoán trước hắn sẽ trả lời như vậy, nên đáp lại rất nhanh: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết nhà ngươi đang cất nó ở đâu, nếu dám nói dối, ta sẽ giết sạch người trong nhà ngươi. Ta biết ngươi là con ngoan, chăm sóc mẹ già rất cẩn thận, chắc chắn ngươi không muốn nhìn thấy xác bà ta bị chia ra đâu."

Nam Cung Thương phẫn nộ: "Ngươi rốt cuộc là ai! Dù ngươi thuộc loại những kẻ đại nghịch nhất, nhưng nơi này là Trường Lăng, nơi này chỉ cách hổ lang bắc quân đại doanh một quãng đường mà thôi, ở đó không biết có bao nhiêu Tu Hành Giả, không biết có bao nhiêu đại nhân vật. Dù ngươi có thể giết ta, nhưng ta không tin ta và ngươi chiến đấu gây ra động tĩnh rồi, mà ngươi vẫn còn chạy thoát được."

Cô gái ở trong gió tuyết như đã sớm biết hắn sẽ nói vậy, nên hắn chỉ vừa nói xong, cô đã trả lời ngay: "Muốn giết ngươi, đâu cần phải làm cho họ chú ý."

Trong gió tuyết bỗng ngập tràn lãnh ý.

Nam Cung Thương hoảng sợ ngẩng đầu.

Tuyết xung quanh vẫn bay như bình thường, không có gì thay đổi.

Nhưng đến khi còn cách hắn và đỉnh đầu cô gái mấy trượng, thì dừng lại, tuyết bên trên tiếp tục rơi xuống, tụ lại thành một màn tuyết dày.

Nguyên một khu vực xung quanh hắn và cô gái bị màn tuyết kia bao phủ, tạo thành một thế giới riêng.

Không chỉ có tuyết bên ngoài không thể bay vào, mà ngay cả thiên địa Nguyên Khí cũng không thể ra vào.

Đây là một pháp trận đặc biệt, ôm cây đợi thỏ, đã chờ sẵn hắn đi vào.

Nam Cung Thương toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn còn một hi vọng cuối cùng.

Hắn cười nhạt: "Pháp trận rất mạnh. . . Nhưng Thiên Địa Nguyên Khí không đi vào được, thì dù ngươi là Bàn Sơn Cảnh thì thế nào, ta đã tới Lục Cảnh thượng phẩm, làm sao ngươi nhanh chóng chiến thắng ta được?"

Phong tuyết quanh người cô gái đột nhiên biến mất.

Nam Cung Thương đang cười thì sững lại, hắn cảm giác được không gian phía trước đang phát sáng lên, một gương mặt vô cùng mỹ lệ xuất hiện trước mắt hắn.

Nhưng trong bàn tay cô đang cầm một thanh kiếm tỏa ngọn lửa màu u lam thâm trầm.

Hắn như ngừng thở.

Hắn cảm thấy máu đang chảy trong người đều bị đóng băng đông cứng, cũng cảm giác được mình không thể nào địch nổi.

Quang diễm màu u lam càng ngày càng đậm, cuối cùng biến thành màu xanh đen. "Cửu U Minh Vương Kiếm!"

Nhìn thấy màu sắc cuối cùng của Bản Mệnh kiếm của đối phương, nhìn thấy trong không khí xuất hiện những băng sa màu xanh thẫm, Nam Cung Thương thất thần, gào lên.