Chương 101: Kiếm Phù Đạo

Tiết Vong Hư không nhịn được lắc đầu, quả nhiên mọi việc xảy ra đúng như Đinh Ninh đã dự liệu, cuối cùng vẫn là ông đi theo sau lưng Đinh Ninh.

Ông không thể giải thích được vì sao Đinh Ninh lại có khả năng quan sát tỉ mỉ và nhìn thấu nhân tâm như vậy, vì khả năng ấy phải là người phải đối nhân xử thế rất nhiều mới có kinh nghiệm đó.

Đinh Ninh hoành kiếm ngang ngực, trong tai là đủ tiếng bàn tán xôn xao.

Ai cũng trào phúng thanh tàn kiếm trong tay hắn.

Qua khóe mắt, hắn nhìn thấy nét mặt Phong Thiên Trạc không hề thay đổi, làm lãnh ý trong lòng hắn trở nên càng đậm. Quả nhiên là sống an nhàn sung sướng quá lâu, ngay cả thanh kiếm này cũng không nhận ra.

Phong Thanh Hàm cũng nhìn thanh tàn kiếm.

Ngay cả Phong Thiên Trạc còn không nhận ra Mạt Hoa kiếm, lúc Ba Sơn Kiếm Tràng đại biến hắn còn chưa sinh ra đời, nên đương nhiên không nhận ra được thanh kiếm này.

Hắn nhìn thấy thanh kiếm trong tay Đinh Ninh vừa bị gãy, lại còn mang vô số vết rạn to nhỏ, thì khóe miệng càng thêm giễu cợt.

Xùy một tiếng vang nhỏ, hắn rút kiếm ra.

Kiếm trong tay hắn dài chừng ba thước, màu trắng tinh, phù tuyến màu đen kéo dài từ chuôi đến tận mũi kiếm.

Giống như một tờ giấy trắng, bị vẽ mực lên.

Đinh Ninh nhíu mày.

Hắn nhận ra thanh kiếm này. . . Đây là Ba Sơn Kiếm Tràng Đan Thanh Kiếm.

Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, chỉ người thanh khiết có phẩm tính cao nhất, mới xứng có được thanh kiếm này.

Vậy mà bây giờ nó lại nằm trong tay một người như Phong Thanh Hàm.

Thấy Đinh Ninh nhíu mày, Phong Thanh Hàm lại tưởng nhầm Đinh Ninh vì thanh kiếm trong tay hắn mà bị áp lực.

Hắn vung kiếm.

"Mời!"

Giọng nói đầy trào phúng vừa vang lên, thì cả người liền đã hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt vèo qua khoảng cách một trượng.

Oanh một tiếng nổ mạnh!

Hắn và kiếm trong tay Đinh Ninh đụng vào nhau, hoa lửa tung tóe khắp nơi, giữa hai người, xuất hiện hai vòng ánh sáng hình nửa vòng tròn.

Giữa vòng ánh sáng, có những bông hoa nhỏ như ánh sao đang không ngừng nở bừng lên.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Chưa hết một hơi hít thở, thân ảnh Phong Thanh Hàm đã dừng lại, Đan Thanh Kiếm vẫn còn hướng về phía trước, trên thân kiếm xuất hiện một tầng kiếm quang như nước chảy không ngừng, còn vầng sáng trước người Đinh Ninh vỡ vụn, ống tay áo cầm kiếm đã bị Kiếm Khí cắt đứt loe toe, hắn đang không ngừng liên tục lùi lại, bàn chân dẫm lên đá lát đường, vang lên âm thanh vỡ vụn.

Phong Thiên Trạc thở phào.

Chỉ một kiếm đã đủ chứng minh thiếu niên Trường Lăng dù kiếm thuật không kém, nhưng so về lực lượng, lại bị chênh lệch cực lớn với Phong Thanh Hàm.

Vẻ đùa cợt trong mắt đám quý nhân càng thêm đậm.

Đây chính là chênh lệch cực lớn giữa Luyện Khí cảnh và Chân Nguyên cảnh.

Người dân đứng vây xem lại thấy khiếp sợ, họ không ngờ trong cơ thể thon gầy của Phong Thanh Hàm và Đinh Ninh lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng tới như vậy. . . Nhưng dù là thế nào, đối phương cũng đã bị Phong gia tiểu thiếu gia một kiếm đánh bay, rõ ràng là đánh không lại.

Tiếng hoan hô vang lên bốn phía.


Nhìn Đinh Ninh vẫn còn chưa đứng vững, Phong Thanh Hàm càng thêm trào phúng.

Nhưng hắn không thừa thế truy kích.

Hắn nheo nheo mắt, Chân Nguyên chậm rãi từ bàn tay chảy ra, chảy lên thanh kiếm trắng tinh.

Hắn chăm chú chém ra một kiếm.

Bóng kiếm trắng chém vào trong không khí, nhưng một đường kiếm khí màu đen trong không trung không hề nhúc nhích.

Trong không khí trong trẻo đột nhiên có thêm một mảng màu xám xịt.

Đám quý nhân ngừng thở, đồng tử co lại.

Vì đó là phù tuyến.

Huyện Trúc Sơn ai cũng biết Phong Thanh Hàm là Tu Hành Giả có tư chất rất tốt, nhưng không ai biết, hắn chủ tu Kiếm Phù Đạo!

Lấy kiếm để vẽ bùa, mỗi đạo kiếm khí đều là phù tuyến, cuối cùng kết thành tấm Phù Lục hoàn chỉnh, là có thể dẫn tụ họp thêm nhiều Thiên Địa Nguyên Khí, khiến lực phóng xuất ra uy lực mạnh hơn.

Đây là thủ đoạn Phù Kiếm song tu, rất khó nắm giữ, dù cũng là vẽ tranh, nhưng muốn vẽ tranh trong không khí, đương nhiên khó hơn vẽ tranh trên giấy rất nhiều lần, huống chi không được vẽ sai, vẽ lệch, nếu không sẽ không dẫn được Thiên Địa Nguyên Khí.

Bản thân tu vi của Phong Thanh Hàm đã cao hơn thiếu niên Trường Lăng, bây giờ lại còn thể hiện thủ đoạn kiếm đạo kinh người như vậy, thiếu niên kia sao còn cơ hội chiến thắng?

Phong Thanh Hàm lại chém thêm một kiếm, thêm một đường phù tuyến xuất hiện.

Hai đường phù tuyến không hề tương giao, nhưng giữa chúng lại xuất hiện rất nhiều khói khí màu đen.

Đinh Ninh đến giờ mới dừng lại được.

Ống tay áo bên phải đã rách mướp, trên mu bàn tay có vài vết máu, nhưng trên mặt hắn vẫn không hề có ý sợ hãi, mà vẫn bình tĩnh như không.

Nhìn khói khí phù tuyến đang bắt đầu lan tràn ra ngoài, hắn nâng kiếm lên.

Thanh kiếm xanh vẽ tùy tiện vào không khí hệt như lúc hắn ở trong xe ngựa khoa tay múa chân kiếm thế với Tiết Vong Hư, thế nhưng trong không khí trước mặt hắn lại xuất hiện mấy đường phù tuyến màu trắng!

Những người cho rằng Đinh Ninh tuyệt không thể thắng đều ngơ ra, đồng tử Phong Thiên Trạc co rút lại.

Bởi vì đó cũng là Kiếm Phù Đạo!

Phong Thanh Hàm cũng đã nhìn thấy những đường phù tuyến màu trắng, hắn không thể nào tin được. Hắn chủ tu loại kiếm pháp này, đương nhiên biết tu nó khó như thế nào, ba tuổi hắn đã bắt đầu vẽ bùa, sáu tuổi bắt đầu cầm kiếm, cho đến nửa năm trước mới có tiểu thành. . . Nhưng người thiếu niên nhìn tương đương tuổi với mình này lại thi triển còn thuần thục hơn cả mình, kiếm thế còn nhanh hơn cả mình!


Tàn kiếm trong tay Đinh Ninh không ngừng tô ngang vẽ dọc, chỉ trong tích tắc, trước người hắn đã có thêm hơn mười đạo phù tuyến.

Hợp với những đường phù tuyến trước, một phù lục hình vuông đã thành hình.

"Xùy" một tiếng nứt!

Cái phù lục nứt vỡ, vô số hàn khí với tốc độ cực nhanh tụ lại với nhau.

Những bông hoa băng trắng tinh kết nối vào nhau, tạo thành một cây hoa băng bay về phía Phong Thanh Hàm!

Phong Thanh Hàm tái mặt, kêu to một tiếng kêu, Đan Thanh Kiếm trong tay múa liên hồi.

Thêm mấy đường phù tuyến đen nữa xuất hình, kiếm phù trước mặt hắn cũng vừa vặn hình thành.

Oanh một tiếng nổ to, một luồng khói đen như Giao Long xông về phía trước, bên trong giống như có vô số những con dơi đen bay theo, vừa bay vừa tru lên Hi..i...iiii.

Cây băng vô cùng đẹp mắt bị chấn nát, biến thành vô số vụn băng văng ra tung tóe.

Cùng là Kiếm Phù Đạo, nhưng vì tu vi chênh lệch, nên kết quả cũng chênh lệch rõ ràng.

Nhưng người huyện Trúc Sơn không ai vui mừng cả.

Vì Đinh Ninh đã đổi kiếm thế rất nhanh.

Kiếm Phù chi đạo, trừ tinh chuẩn, mấu chốt nhất chính là nhanh.

Trước mặt Đinh Ninh đã lại xuất hiện một cái kiếm phù mới.

Những vụn băng bay về phía hắn bị một sức mạnh vô hình đẩy ngược lên trên không trung, biến thành những băng tinh nhỏ bé.

Băng tinh và cây băng mới đều cùng bị đẩy mạnh về phía trước.

Một âm thanh kì quái vang lên.

Phong Thanh Hàm vội vàng thối lui, Đan Thanh Kiếm không ngừng gạt đỡ.

Vì những lưỡi băng sắc bén đã đâm xuyên qua con rồng bằng khói đen kia, bắn thẳng về phía hắn.

Băng phiến và Đan Thanh Kiếm không ngừng va chạm với nhau, phát ra âm thanh rợn người dày đặc.

Trên tóc và áo choàng của hắn dính đầy vụn băng.

Đinh Ninh bước tới.

Phong Thanh Hàm nhìn thấy rất rõ, Đinh Ninh xuyên qua con rồng đen, phía trước còn nữa một đạo Kiếm Phù hoàn toàn mới.

Đinh Ninh khẽ hất mũi kiếm, Kiếm phù đập thẳng về phía Phong Thanh Hàm.

Phong Thanh Hàm lại quát to, Chân Nguyên điên cuồng tuôn ra, rót vào thanh kiếm.

Đầu kiếm tuôn ra một vùng khí đen như mực.

Oanh một tiếng nổ vang.

Kiếm Phù bị chấn vỡ, Phong Thanh Hàm đang bị bức lùi cũng dừng lại.

Nhưng hắn tuyệt vọng nhận ra, Đinh Ninh cũng đã dừng lại, và trước người Đinh Ninh, lại có một cái Kiếm Phù mới.

Cùng là Kiếm Phù Đạo, nhưng kiếm của đối phương quá nhanh, đến mức mình không có một cơ hội nào để thi triển Kiếm Phù Đạo của mình!

Sắc mặt đám quý nhân ngồi xem trở nên cực kỳ khó coi.

"Mới đến tuổi này, mà lại có thể đem Kiếm Phù Đạo dùng tốt đến như vậy? Nếu ta không nhìn lầm, đây chính là Bạch Dương Động Bạch Dương Băng Hà Kiếm phù kinh, Kiếm Kinh này khó không dưới Ba Sơn Mặc Long Phù Kiếm kinh của Phong Thanh Hàm." Một tên quý nhân nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

"Thiếu niên này vẫn luôn yên lặng, nhìn ra có chút bất phàm, nhưng thật không ngờ bất phàm đến như thế. Trong sách sử ghi chép, rất hiếm thấy có người có thể ở trong độ tuổi này mà dùng Kiếm Phù Đạo tốt đến như vậy." Người kia hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tu vi hơn đối phương một cảnh giới, mà bị đánh thành như vậy. . . chỉ còn cách nhận thua."

Tuy người huyện Trúc Sơn đều hy vọng Phong Thanh Hàm chiến thắng, nhưng đối thoại của hai người này, cũng chính là tiếng lòng của những quý nhân tinh mắt.

Phong Thanh Hàm không cam lòng.

Hắn không muốn nhận thua.

"Không ngờ ngươi có thực lực như vậy. . . Nhưng từ lúc mới bắt đầu, ta đã không phải là muốn đánh bại ngươi, mà là muốn phế bỏ ngươi!"

Hắn hung hăng nhìn Đinh Ninh, trong lòng phát ra âm thanh như vậy.

Sự tàn nhẫn hiện ra cả trên gương mặt hắn.

Hắn truyền Chân Nguyên vào trong Đan Thanh Kiếm, đồng thời, tay trái hắn nhúc nhích, một tấm phù lục màu tím vàng từ trong ống tay áo rơi xuống lòng bàn tay.