Tiết Vong Hư thấy Phong Thiên Trạc lắc đầu, ông cười nhạt, nghĩ thầm có một số việc, há loại người an phận ở một góc như ngươi, chỉ muốn hưởng thụ quãng đời còn lại sao hiểu nổi.
Phong Thiên Trạc khẽ nhướng mày.
Hắn cầm bức tanh đi tới chỗ khu vực cao nhất trong Hỏa Đức Điện.
Hỏa Đức Điện được xây chỉ để thờ bức tranh này của Hoàng Hậu Điện Hạ, nên chỗ thờ cao nhất còn cao hơn cả những chỗ thờ của những miếu thờ thần.
Nhưng không ai trong huyện Trúc Sơn dị nghị gì.
Vì hoàng hậu cho phép họ thờ tượng thần, ở đây mới có tượng thần, cho phép họ giữ lại truyền thống sinh hoạt của người Trịnh, nên họ mới sống được thế này.
Hoàng Hậu đương nhiên phải cao hơn cả thần thánh.
Chỗ thờ cao nhất kia không hề có thang lầu để đi lên.
Nhưng Phong Thiên Trạc như bước trên những bậc thang vô hình, vững vàng tiếp tục bước lên cao.
Cảnh tượng như vậy, đối với dân chúng bình thường huyện Trúc Sơn, đương nhiên là vô cùng thần kỳ.
Trong mắt họ, Hoàng Hậu đương nhiên cao hơn các thần thánh, còn Phong gia lão gia, thì cao không kém những thần thánh ấy.
"Đệ lục cảnh thượng phẩm, không kém lão già Địch Thanh Mi kia, chỉ còn cách đệ thất cảnh một cánh cửa. Đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định, muốn thị uy với ta." Tiết Vong Hư cười nhạt: "Ý hắn muốn nói, giữa hắn và ta chỉ chênh lệch một chút mà thôi, nhưng hắn xuất thân từ Ba Sơn Kiếm Tràng, có Ba Sơn kiếm pháp và Danh Kiếm lợi hại, chưa chắc đã bại trong tay ta, nhưng. . . Hắn không biết, ta với sư huynh khi chia Bạch Dương Linh Mạch làm ba nhánh nhỏ, chính là vì cự tuyệt người chủ của bức tranh đó."
"Thời gian đã tới, tí nữa ngươi theo sát ta."
Ông khẽ cười: "Tình hình tí nữa có lẽ sẽ có chút hỗn loạn, ta không muốn ta với ngươi bị lạc, lúc đó ngươi lại bị người ta chém cho mấy kiếm."
Đinh Ninh đang ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Trạc, nghe vậy thì lắc đầu: "Thời gian đúng là đã tới, nhưng tí nữa người ra tay trước sẽ là ta, chứ không phải ngươi."
Tiết Vong Hư sững sờ: "Có ý gì?"
Đinh Ninh lãnh đạm: "Tuy ta cũng không muốn, nhưng hình như đã bị người ta coi là thịt cá nằm trên thớt."
Tiết Vong Hư kinh ngạc quét mắt một vòng, cuối cùng cũng hiểu ý Đinh Ninh: "Hẳn là Chân Nguyên cảnh hạ phẩm, chênh lệch giống như ta với Phong Thiên Trạc, đối phương tu vi cao hơn ngươi, vẫn tự tin sao?"
Đinh Ninh gật đầu: "Hắn yếu hơn Tô Tần."
Đám quý nhân ngồi đó lào xào bàn luận, nhìn Tiết Vong Hư và Đinh Ninh nói chuyện với nhau, thần sắc càng ngày càng phức tạp, và cả chờ mong.
Đặt xong bức tranh, Phong Thiên Trạc bồng bềnh hạ xuống đất.
"Đều cùng nhận được ân huệ của bệ hạ và Hoàng Hậu Điện Hạ, hôm nay đến đây xem lễ, đương nhiên không thể không xuất ra chút lực."
"Phong Thiên Trạc, kiếm của ngươi cũng đã lâu chưa từng xuất hiện, kiếm của ta cũng sắp rỉ sét, không bằng nhờ cơ hội này, dùng kiếm của hai chúng ta, trợ thêm hứng cho thịnh hội này đi?"
"Bạch Dương Động Tiết Vong Hư, mời chỉ giáo."
Tiết Vong Hư lần này đã nhớ lời của Đinh Ninh, người giỏi nhất chính là người không cho đối phương thời gian phản ứng, nên Phong Thiên Trạc hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, ông lên tiếng ngay.
Giọng nói của ông rất ôn hòa, nhưng vô cùng rõ ràng, mọi người xung quanh ai cũng nghe thấy rành mạch.
Phong Thiên Trạc nhíu mày, nghĩ thầm lão già này sao lại không biết tốt xấu như thế?
Ngay lúc này công nhiên làm khó dễ, chưa nói đến chuyện ngươi chưa hẳn đã thắng được ta, dù ngươi cuối cùng thắng được một chiêu nửa thức, ta coi như trả Định Nhan Châu lại cho ngươi, ngươi trở lại Trường Lăng rồi còn phúc để dùng nó không?
"Quả thực là tới khiêu chiến Phong gia lão gia?"
"Không phải Phong gia nói bọn họ là khách của mình sao?"
"Phong gia dùng lễ đối đãi. . . dù có muốn khiêu chiến, sao lại chọn ngay lúc này?"
Chung quanh bàn tán xôn xao, làm Phong Thiên Trạc cau mày, ai cũng nhìn ra y không vui, nên lớn tiếng chửi mắng.
"Ngươi là thân phận gì, là cái thá gì! Ngươi có tư cách gì khiêu chiến Phong gia lão gia!"
Ai đó gào to.
"Thân phận gì à?"
Tiết Vong Hư lơ đễnh, ý muốn đợi Phong Thiên Trạc lên tiếng, nhưng giọng Đinh Ninh đã bình tĩnh vang lên: "Ông ấy là Bạch Dương Động động chủ, ở sơn môn Bạch Dương Động được bệ hạ ban cho cấm bia, ngày bình thường quan viên Trường Lăng dù đã đến ngoài cửa Bạch Dương Động, cũng phải được ông ấy đồng ý mới được vào trong sơn môn. Chỉ có những tu hành chi địa cung cấp cho Đại Tần rất nhiều Tu Hành Giả, mới có được vinh hạnh đặc biệt đó. Ông ấy là được chính bệ hạ nhận thức sắc phong Chưởng giáo. . . Người các ngươi nên hỏi là thân phận của kẻ kia kìa, hắn còn chưa bằng một huyện thủ, mà chẳng qua chỉ là gia chủ của một gia tộc thịnh vượng mà thôi. Các ngươi có phải không đặt bệ hạ vào mắt hay không?"
Hắn nói không hề to.
Nhưng khi âm thanh hắn truyền ra, chung quanh lập tức im lặng tuyệt đối.
Những người vừa mới phát ra tiếng chửi bới thì vô cùng sợ hãi, vô thức lùi lại.
Hoàng Hậu đã làm họ kính sợ như thế, huống chi là Nguyên Vũ Hoàng Đế cao cao tại thượng!
"Nói tới biện bác và dùng đại nghĩa áp người, những người dân thôn dã này không phải là đối thủ của ngươi."
Tiết Vong Hư quay sang nhìn Đinh Ninh cười cười, rồi nhìn Phong Thiên Trạc, khẩu khí vô cùng khiêu khích: "Sao, lưỡi của ngươi để đâu rồi, không lẽ còn muốn chờ người Trịnh đuổi ta đi? Ngươi không sợ bọn họ bị lãnh tội đại nghịch bất đạo à?”
"Ngươi thực không nên tới đây, chỉ vì một viên Định Nhan Châu, lại bỏ đi tính mạng của mình, tính kiểu nào cũng là buôn bán lỗ vốn." Phong Thiên Trạc giận dữ, lạnh giọng.
Tiết Vong Hư nhìn hắn, rất nghiêm túc lắc đầu: "Chuyện này không phải chỉ vì một viên Định Nhan Châu, mà còn vì một kiếm chém lên người sư huynh ta, không có một kiếm đó, sư huynh ta đã không phát hiện ra được ngươi chưa bước qua cánh cửa kia."
Phong Thiên Trạc trào phúng: "Thất Cảnh dễ bước vào như vậy sao? Huống chi còn là một bại tướng dưới tay."
Tiết Vong Hư nhàn nhạt nhìn y: "Nói chuyện nửa câu cũng không hạp, đúng là chỉ dùng kiếm nói được thôi."
"Hai vị đều tuổi đã cao, nếu động kiếm sẽ bị tổn thương, đều là không tốt. Hơn nữa, Tiết động chủ đã chuẩn bị mới tới, còn gia gia ta đã lâu không dùng kiếm, cái này nguyên bản đã không công bằng." một giọng nói non nớt mà trầm lạnh vang lên, "Động kiếm quyết đấu, hay là để tuổi trẻ chúng ta làm thay cho."
Tiết Vong Hư quay sang qua nhìn khuôn mặt non nớt, nhưng ánh mắt lại âm lãnh của Phong Thanh Hàm, thở dài: "Đây là chuyện của người lớn, con nít đừng có chen vào."
Phong Thanh Hàm bị khinh thường, lửa giận dâng lên, hắn ưỡn ngực, lạnh lùng: "Tiết động chủ hà tất hùng hổ dọa người, ta thấy Tiết động chủ dẫn theo một đệ tử trẻ tuổi, ta bây giờ muốn khiêu chiến hắn, ngươi thấy sao?"
Tiết Vong Hư nghĩ đến lúc nãy trò chuyện với Đinh Ninh, không khỏi lại thở dài, nghĩ thầm Phong Thiên Trạc không đưa thằng cháu trai bảo bối tới Trường Lăng đi học, chính là sai lầm lớn nhất.
Nếu tới Trường Lăng, thấy rất nhiều người trẻ hơn mình mà lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu lần, Phong Thanh Hàm sao dám còn ngang ngược thế này.
Nghĩ vậy, ông khoái chí quay sang nhìn Đinh Ninh, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đinh Ninh ngẩng đầu, hắn chẳng hề có hứng thú với Phong Thanh Hàm, hắn muốn đuổi theo quá nhiều người, lượng việc cần phải làm quá lớn, đương nhiên không thể để ý tới suy nghĩ của một thiếu niên, nhưng hắn ghét phiền toái.
Nên hắn hỏi thẳng: "Nếu ta thắng ngươi, các ngươi có trả Định Nhan Châu cho Bạch Dương Động chúng ta không?"
Mắt Phong Thanh Hàm lấp lóe, không kìm nổi mừng rỡ, quay người khom mình với Phong Thiên Trạc: "Mong gia gia cho phép."
Phong Thiên Trạc vẫn còn đang cau mày.
Vì ngữ khí và thần sắc quá mức bình tĩnh của Đinh Ninh làm y cảm thấy hắn có vẻ nguy hiểm.
Nhưng y cũng nhìn ra được, tên thiếu niên Trường Lăng gầy gò kia còn chưa đạt tới Chân Nguyên cảnh.
Dù có cái gì đặc dị, dù Phong Thanh Hàm có thật sự thua, thì cũng chỉ là thắng bại giữa con nít với nhau, chẳng qua là tiểu hài tử ở giữa thắng bại. . . cái này có vẻ là giải pháp hay nhất.
Thậm chí trong đáy lòng, y còn nữa phần khen ngợi thằng cháu yêu.
So với ba con trai bình thường, đứa cháu này, quả thực là bất phàm.
"Tiết Vong Hư, cứ để trưởng tôn của ta với đệ tử của ngươi đấu một trận, nếu đệ tử của ngươi thắng, ta lập tức đưa Định Nhan Châu cho ngươi. Nhưng phải nói cho rõ, Định Nhan Châu này là bảo vật trong di tích cổ tông môn ngày xưa, ta thắng được trong tay sư huynh ngươi, chứ không phải là là vật sở hữu riêng của Bạch Dương Động các ngươi." Phong Thiên Trạc nói xong, hơi ngoái sau lưng quát một tiếng, "Lệ Châu, đưa hạt châu kia ra đây." Một cô gái diễm lệ bước nhanh tới, gỡ hạt châu đeo trên cổ, đưa cho Phong Thiên Trạc.
Viên châu màu trắng tinh, to cỡ quả nhãn, lấp lóe tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt rất có quy luật như đang hít thở.
Nhìn hạt châu này, Phong Thanh Hàm cười, cười híp cả mắt.
Hắn xoay người, nhìn Đinh Ninh vẫn luôn đứng sau lưng Tiết Vong Hư, cười nhạo: "Đừng có trốn mãi sau lưng người khác thế. Thắng được ta, hạt châu này giao cho Bạch Dương Động các ngươi."
Đám quý nhân hả hê nhìn Tiết Vong Hư và Đinh Ninh, đều cảm thấy lần này Tiết Vong Hư và Đinh Ninh làm cho dữ làm chi, bây giờ có muốn xuống đài cũng không được.
Nhưng họ đều phải bất ngờ, vì Đinh Ninh chẳng nói nhảm lời nào. Hắn chỉ bước tới mấy bước, đi đến phía trước Tiết Vong Hư, sau đó rút kiếm: "Mời."