Chương 1: Lộ Diễn
Mây mù uốn quanh Tam Đài Sơn,thỉnh thoảng có tiếng hót thanh thuý của hạc minh vang lên từ nơi sâu nhất sơn cốc.
Dưới chân núi bạt ngàn rừng trúc, dọc theo đường núi là hai hàng tuỳ tùng đứng ngay ngắn chào đón khách, người ta có thể nhận thấy, ai đó đã chăm sóc chúng tỉ mỉ trong một thời gian dài.
Tại lưng chừng núi ,Sử Tiến nhắm mắt theo sát lão sư,chỉ dám cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân,không dám liếc nhìn ngắm phong cảnh mỹ lệ quanh mình.
“Không hổ danh là tiên gia phủ đệ! Thật khí phách!” Sử Tiến không ngừng thầm khen ngợi,tay chân lại càng run rẩy,trong lòng phi thường lo lắng.
Người trong nhà thì biết việc nhà mình.Sử Tiến và Bỉ Lợi lão sư của hắn,trang phục mà hai người đang mặc đều được làm từ tiệm may giỏi nhất của Sử gia thôn,nói thì nói vậy, nhưng tiền phí may áo vẫn còn nợ đây này,vậy mà bây giờ dám ngang nhiên bước vào Ngọc Hư Tông,muốn bàn chuyện đầu tư, hợp tác công việc?
Sử Tiến khẽ cắn môi,cảm thấy lão sư của hắn thật điên rồ.
Nhưng Bỉ Lợi lại không lo lắng một chút nào,hai tay đút vào túi quần,chân mang ủng da trâu mà đạp lên phiên đá xanh mà phát ra tiếng”lộc cộc”.
Mái tóc màu vàng nhạt ánh lên, căn bản là vì được chải bằng lược ngâm trong dầu đậu, làm nổi bật lên phần mép tóc, kết hợp với tuổi tác thì lại có cảm giác lãnh đạm nhất định
Mũi cao,hốc mắt sâu,có đôi nét của tuổi già, độc nhất đôi mắt xanh lam như có thể hiểu rõ vạn vật, bộc lộ khí chất đầy tự tin và lém lỉnh.
Trên người mặc một y phục kì lạ, cái gọi là phong cách phương Tây, lập dị nhưng trông cũng khá gọn gàng, đường nét phẳng phiu, đường cong lưu xướng, dáng người hắn cũng vô cùng cân xứng..
Tay nghề của Vương Tài Phùng đúng là không bình thường, chỉ nghe Bỉ Lợi miêu tả liền có thể cắt may ra dù chưa từng nhìn qua.
Tướng mạo cùng khí chất của Bỉ Lợi không giống người thường, người đã gặp qua là không thể quên được.Đến mức hai tiểu đạo sĩ dẫn đường của Ngọc Hư Tông nhịn không được , không ngừng quay đầu đánh giá, xét nét hắn.
Sử Tiến vừa đi lên núi trong lòng vừa nơm nớp lo sợ, còn lão sư của hắn lại cùng với vị đạo nhân tiếp khách kia trò chuyện vui vẻ.trong tiếng cười ngạo nghễ không giấu được vẻ bình thản, tiêu sái.
“Ngọc Hư Tông không hổ danh là đệ nhất đại tu chân tông phái của nước Đại yến, chỉ xem tiên khí vây quanh sơn môn liền biết chuyến đi lần này của thầy trò ta xem ra cũng không tệ”
Vị đạo nhân tiếp khách kia là một người đạo sĩ trẻ tuổi, trên người khoác bạch y, bên trong là một bộ đạo phục màu lam nhạt. Gió núi thổi quét làm ống tay áo cùng dải lụa treo đầu kiếm phất phơ,thoạt nhìn không có chút bụi hồng trần nào,.
Đạo sĩ này là Dương Truyền Kỳ, đại đệ tử đời thứ ba của Ngọc Hư Tông,hiện là người dạy những đệ tử trẻ tuổi có thiên phú. Chưa đến ba mươi tuổi tu luyện đã đạp phá đệ nhị cảnh giới,trúc cơ tầng thứ năm. Thời gian để luyện hoá đan điền chuyển hóa liên hoa kết thành kim đan, đạt tới cảnh giới thượng tiên chân chính-đệ tam cảnh là Đằng Vân cảnh, cách chỉ còn một bước.
Trong lãnh thổ nước Đại Yến người trẻ tuổi mà có thiên phú cùng thanh danh vang xa như vậy cũng chỉ có chục người đổ xuống.
“Bỉ Lợi pháp sư quá khen. Bổn tông tuy có thể là đứng đầu trong các phái ở phía bắc đại yến nhưng cũng không thể nói là đệ nhất tông phủ!”
Dương Truyền Kỳ phe phẩy cái phất trần trắng ngọc trong tay, cố tỏ ra khiêm tốn nhưng khoé miệng lại nhếch lên một tia tự đắc.
Sử Tiến cúi đầu lắng nghe hai người nói chuyện nhịn không được trợn tròn mắt, trong lòng hắn sự hâm mộ đối với Ngọc Hư Tông đang xuống dốc không phanh.
Bỉ lợi lão nhân là đang khách sáo nên mới tâng bốc các ngươi là đệ nhất tông phái nhưng cũng không biết xấu hổ nói chính mình có thể đứng đầu các phái ở phía bắc sao? Nghĩ chúng ta chỉ là thường dân tu chân?
Trong giới tu chân của yên quốc,mọi người đều biết Ngọc Hư Tông cùng lắm chỉ là đứng đầu trong những thế lực nhị tam lưu tông phái, ở bên trong là một vị lão tổ đã hơn ba trăm tuổi nhưng chỉ đạt tới cảnh giới nguyên anh , con đường tu luyện đến đây đã là cực hạn, không thể tiến xa hơn.
Giống như nghe được tiếng mắng chửi trong lòng của Sử Tiến, Bỉ Lợi đang đi ở đằng trước bỗng nhiên khựng lại, hơi quay đầu liếc mắt về phía đệ tử, ho khan vài tiếng.
Sử tiến giật mình tỉnh lại,hắn lập tức nhớ tới mục đích chuyến đi lần này là có việc muốn nhờ người. Nếu bị người ở nơi này nhìn thấy dáng vẻ của bản thân bây giờ thì hỏng chuyện mất. Hắn lập tức chỉnh lại bộ dáng,yên lặng theo sau đoàn người đi lên núi.
……
Theo như Bỉ Lợi lão sư nói,mục đích lần này của bọn họ là lộ diễn.
“Cái gì gọi là lộ diễn?” Lúc Bỉ Lợi đưa ra cái khái niệm này, còn cố ra vẻ thần bí.
Sử tiến dùng nhánh cây viết ra hai chữ lên mặt đất, đoán bừa nói: “ ở trên đường lớn diễn tuồng sao?”
Bỉ Lợi đạp Sử Tiến một cái, như lời phủ định cho câu nói của hắn..
“ lộ diễn chính là thành lập một liên minh mới,để duy trì liên minh này cũng như thu thập tiền tài cùng các loại tài nguyên thì phải hướng tới những thế lực có tiềm năng trình bày ý tưởng,lý niệm cùng với năng lực cạnh tranh”
Thông qua như vậy tiếp xúc, những thế lực kia có thể hiểu được khát vọng, sứ mệnh cùng năng lực của liên minh mới này.”
“ những thế lực kia tại sao không đem tài nguyên đi bồi dưỡng hậu bối hoặc là mở rộng địa bàn, thành lập thêm nhiều chi nhánh, cư nhiên lại gia nhập vào liên minh của chúng ta?”
“ chính là bởi vì hiện tại các thế lực kia là riêng rẽ, nhờ có liên minh của chúng ta thì bọn họ mới có thể nhanh chóng trao đổi được tài nguyên mình cần, đạt được lợi ích to lớn nhất.”
Lúc Bỉ Lợi đang thao thao bất tuyệt truyền thụ lý tưởng phát triển của mình thì Sử Tiến lại theo thói quen há hốc mồm, làm như không thể tưởng tượng nổi.
Không phải là đi lừa gạt những tông phái, thế lực kia giúp chúng ta thành lập môn phái sao? Sao phải bỏ ra nhiều lợi ích như vậy? Còn phải lắm chuyện như vậy?
Theo một đường vòng vèo được lát đá xanh, hai thầy trò bỉ lợi rốt cuộc đi tới nơi mà lần này muốn đến là nghị sự đại điện của ngọc hư tông: ngọc thanh điện.
Ở trên ba tầng bậc thềm đá xanh kia là một tòa cung điện nguy nga đứng sừng sững,tường làm từ gỗ hồng sơn , trên trần nhà là một màu lam do ngói lưu ly chạm khắc hình khổng tước tỏa ra, sáu hướng của ngôi nhà là sáu con rồng được chạm khắc tinh xảo bay lượn , hết thảy đều tỏa ra ba màu lưu ly, ở giữa có một bảo bị được mạ vàng,dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
Cả tòa cung điện có cấu tạo đối xứng hài hoà, hai bên được trồng cây tùng , càng làm tăng thêm cảm giác tráng lệ, từ xa nhìn , khiến lòng người thêm hân hoan.
Trước cửa đại điện có một đạo sĩ trẻ,dáng người to béo,trên mặt chảy đầy mồ hôi, đang khẩn trương đi qua đi lại, nhìn thấy đoàn người từ sơn đạo đi lên liền cuống quýt chạy tới.
“Truyền Kỳ sư huynh, việc mời tới Bỉ Lợi đạo sư lần này, có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?” Béo đạo sĩ nhìn thấy dương truyền kỳ, nắm lấy tay hắn, thân thiện hỏi.
Dương Truyền Kỳ nhíu mày,tay trái cầm cây phất trần, đẩy cánh tay của béo đạo sĩ ra.
“Truyền Văn sư đệ sao lại lỗ mãng như vậy? Nếu đại bá thấy ngươi như thế, sợ là lại muốn trách mắng ngươi. Bây giờ người dẫn Bỉ Lợi pháp sư cùng đệ tử của hắn tới gặp đại bá, hắn đã đồng ý lời mời của hội trưởng lão,đương nhiên không ai dám ngăn trở.”
Dương Truyền Văn cười cười, xoa xoa hai tay xấu hổ đáp: “ Sư huynh dạy dỗ chí phải, như vậy chúng ta vào nhanh đi thôi? Phụ thân cùng các vị sư thúc đều đã tới.”
Bỉ lợi cùng Dương Truyền Văn nhìn nhau cười cười: “ Không thể để chưởng môn chân nhân đợi lâu, chúng ta nhanh đến điện nghi sự đi”. Theo sau Dương Truyền Kỳ, đệ tử đi ngang gặp đều cung kính thi lễ, sau khi vượt qua cánh cổng bằng đá cao ngất liền tới đại điện.
Sử Tiễn vẫn lảng vảng bên ngoài, dừng lại một chút để ngắm nhìn tòa cung điện nguy nga tráng lệ trước mặt. Trong đầu mải mê suy nghĩ.hắn nhớ tới lời lão sư nói, là muốn khai tông lập phái, chẳng lẽ sau này bọn họ thầy trò hai người cũng có thể xây dựng lên tông môn có điện phủ rộng lớn đồ sộ như vậy?
Lúc này Bỉ Lợi đang bên trong cánh cửa ho khan một tiếng,Sử Tiến lúc này mới giật mình tỉnh lại,cuống quýt theo vào đi tới Ngọc Thanh điện.
……
Ngọc Thanh điện nhìn từ bên ngoài khiến người cảm giác to lớn rộng rãi, đi vào bên trong lại càng khiến người cảm khái vạn phần.Tất cả rường cột trong đại điện đều được chạm khắc tinh xảo, tráng lệ huy hoàng, hết thảy đều phải do thợ điêu khắc có tay nghề cao chạm khắc. Bàn ghế cùng đồ vật bên trong là một màu đỏ tím của gỗ đàn, tạo hình cổ xưa,trang nhã.
Đối diện đại môn được treo một bức hoạ. Đây hẳn là tổ sư của Ngọc Hư tông,được đặt trên bàn thờ, bày biện hương nến cùng đủ loại cống phẩm.
Đang ngồi phía trước bàn thờ là một vị trung niên nam tử mặc đạo phục có chỏm râu dài, nhìn vào làn da cùng mái tóc đen nhánh chắc chưa đến bốn mươi tuổi,so với Bỉ Lợi xem ra còn trẻ hơn một chút.
Ở hai bên chỗ người này ngồi, là một loạt đạo sĩ tuổi tác gần giống nhau. Nhìn vào vị trí chõ ngồi liền đoán được địa vị của những người ở đây.
Bỉ Lợi cùng Sử Tiến trong lòng đều hiểu, người tu chân không thể nhìn từ dáng vẻ bên ngoài để đoán tuổi. Đặc biệt là những người tu luyện đến đệ tứ cảnh giới,huy dương cảnh, phá đan thành anh , thì thân thể lẫn linh hồn đều đã sớm vượt qua người thường. Chuyện cải lão hoàn đồng dễ như trở bàn tay.
Dương Truyền Kỳ cùng Dương Tuyền Văn dẫn đầu đi vào,đối diện với trung niên đạo sĩ kia, cúi đầu hành lễ. Bỉ lợi cùng Sử Tiến trong lòng hiểu rõ, ngồi trên thủ tọa đương nhiên là chưởng môn của Ngọc Hư Tông,Dương Thận Hạnh, nên cũng vội vàng hành lễ.
Chẳng qua Bỉ Lợi một tay ở phía sau lưng, một tay vòng bụng, khom lưng thăm hỏi,động tác cùng mọi người đều không giống nhau.các vị đạo sĩ đang ngồi trên kia thấy vậy đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá người dị tộc mắt xanh tóc vàng này.
Bỉ Lợi lúc hành lễ,mở lời trước tiên: “Tại hạ Bỉ Lợi.Hải Linh Đốn. Đến từ Đức La, cũng chính là ở đông thắng thần châu gọi là Tây Ngưu Hạ châu. Đăng ký ở hiệp hội pháp sư là phong hệ đại ma pháp sư, ở công quốc audora là hộ quốc pháp sư, trong thánh điện pháp sư đoàn của thiên chúa giáo là phó đoàn trưởng danh dự, đồng thời còn ở học viện ma pháp của Đặc Lỗ đế quốc…..”*
(bột lao sư: beta xong mà mặc niệm cho edit:v)
“Dừng lại! Ngươi nhiều danh hiệu như vậy chúng ta chưa từng nghe qua, cũng không thể kiểm chứng, nói nhiều nữa cũng vô ích.”
Người phát ra thanh âm là vị ngồi bên trái của Dương Thận Ngọc, một người trung niên với dáng vẻ thon gầy, nhưng không mặc đạo sĩ trang phục giống mọi người mà đầu đội khăn vuông,mặc trang phục nho sĩ.
Chẳng qua khuôn mặt hắn có chút quái dị, tai to,mặt dài, răng môi hơi vẩu, trên môi lại có hai nhúm thon dài râu như cá trê khiến khí chất của hắn cùng những người đọc sách văn nhã kia nửa điểm đều không giống.
“Nghe qua báo cáo, Bỉ Lợi pháp sư là muốn thành lập môn phái trong nước Đại Yến chúng ta sao? Không biết việc này cùng Ngọc Hư Tông có quan hệ gì?” Tên vẩu híp mắt , tay vân vê chén trà, miệng nói.
Sử Tiến có nghe qua về người này, người này tên là Phương Não Tề, lấy danh hiệu là Thanh Trúc tiên sinh. Cung không phải là người của Dương gia trong Ngọc Hư tông, mà là ngoại môn đệ tử đời thứ hai, dựa vào đầu óc gian xảo , quỷ kế đa đoan trở thành quân sư không thể thiếu của ngọc hư tông, xét về địa vị cũng thuộc hàng top đầu..
Sau khi tiến vào lễ đường,Dương Truyền Văn lập tức ngồi xuống chiếc ghế dựa bằng gỗ đàn bên tay phải của Dương Thận Ngọc, hiện tại chủ động đứng dậy trả lời: “Thanh Trúc tiên sinh, Bỉ Lợi đạo sư là muốn tông môn của chúng ta duy trì, từ đây về sau lấy danh nghĩa của chúng ta…..”
“Truyền Văn ,ngươi như thế nào lại vô lễ như vậy, khách quý đang ở đây,cần ngươi nhiều lời vậy sao?”
Đang ngồi tại thủ vị ,Dương Thận Hạnh quát khẽ Dương Truyền Văn, nhưng những lời nói lại như kim châm đối với Bỉ Lợi.
Đang ở phía sau Bỉ Lợi, Sử Tiến toát mồ hôi.nhìn thấy phản ứng của chường môn không giống như Dương Truyền Văn lúc trước nói đến.
“Xin được nghe bỉ lợi pháp sư giải thích kỹ càng” dương thận hạnh nhìn về phía bỉ lợi đang đứng thẳng tắp ở đại sảnh điện phủ, ánh mắt sắc bén đánh giá hắn.
Sử Tiến tâm tình có chút nóng vội,là người sinh ra ở vùng thôn núi,tuy hay gặp chuyện kỳ quái hiếm lạ,nhưng chính mình ở trong tình trạng như thế lại là lần đầu tiên.
Lúc này hắn chỉ có thể đứng im trước mặt các vị trưởng lão của Ngọc Hư Tông, tưởng như chỉ cần nói xen vào một câu sẽ làm hỏng chuyện nay. Nhưng mà cũng may, hôm nay hắn đến đây chỉ để làm nền.
Thản nhiên cười,Bỉ Lợi không bị ảnh hưởng chút nào,tựa như không khí căng thẳng cùng áp lực xung quanh không tồn tại.
Giọng nói thanh thanh, trầm chậm giải bày ý tưởng của mình:
“Tại quê nhà âu đức la đại lục,nền văn minh ma pháp phát triển rực rỡ.Ở nhiều nơi ma pháp học viện cùng pháp sư đoàn nghiên cứu sáng tạo đủ loại kiểu dáng pháp thuật cùng chú ngữ,ùn ùn không dứt.”
“Mà căn cứ theo đại ma đạo sư của đặc lỗ đế quốc,lý luận của nhà đại tư tưởng Dumbledore,ma pháp khoa học là đệ nhất sức sản xuất.Dưới sự đề xướng mãnh liệt của các công quốc cung đình,hiện giờ mà pháp không chỉ dừng lại ở việc làm võ trang,vũ khí phục vụ chiến tranh.”
“Thổ hệ ma pháp cùng thuỷ hệ ma pháp có thể áp dụng để phát triển nông nghiệp gieo trồng,phong hệ có thể giúp đỡ việc vận chuyển,hỏa hệ đối với việc tinh luyện kim loại vô cùng hữu ích,đều ảnh hưởng rất lớn đến việc phát triển của những ngành nghề này.”
-------------
hết chương 1,1
Đoạn trên là một nửa chương 1:)), dài quớ nên cắt đôi ra đăng dần (haha)
edit: Sói
beta: Vũ lão sư
----------
Bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team