Chương 95: Nghi Thức Hoan Nghênh

Hơn một tháng sau.

Phương bắc địa vực Đoan Dương thành, một bóng áo xanh nhanh nhẹn lướt trên hoang dã.

Người này là Cảnh Ngôn đến từ Đông Lâm thành.

Nửa tháng trước Cảnh Ngôn vào địa vực Đoan Dương thành, nhưng hắn vào hướng mé tây bộ, Nguyệt Hoa Sâm Lâm nằm ở chính bắc bộ. Nên Cảnh Ngôn lại mất nửa tháng mới đến nơi này.

Cảnh Ngôn híp mắt:

- Phía trước là Hắc Phong trấn.

Dọc đường đi Cảnh Ngôn có hỏi thăm vài người xác định vị trí Hắc Phong trấn, biết qua Hắc Phong trấn là vào vòng ngoài Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Lại qua khoảng một canh giờ, đằng trước thấp thoáng thị trấn màu xám. Đến đây có thể thấy nhiều võ giả hơn.

Cảnh Ngôn đang đi nhanh chợt sửng sốt:

- A?

Cảnh Ngôn thấy mấy võ giả ở phía trước đang nâng một bảng hiệu lớn viết mấy chữ vàng to. Vốn dễ hấp dẫn ánh mắt, nhưng bấy nhiêu chưa đủ làm Cảnh Ngôn sửng sốt, hắn ngây người vì tấm bảng ghi ‘Hoan nghênh Cảnh Ngôn Cảnh gia Đông Lâm thành.’

Trán Cảnh Ngôn nổi gân xanh:

- Mợ, chuyện gì thế này?

Cảnh Ngôn ngừng một lúc cuối cùng đến gần.

Vì người nâng bảng hiệu chắc là bà con xa của tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh, hoặc ít nhất nhóm người này là vị thân thích kia phái ra.

Cảnh Ngôn rủa thầm:

- Bà con của tứ trưởng lão thật quái.

Cảnh Ngôn đến gần nói với mấy võ giả cấp thấp nâng bảng hiệu:

- Ta là Cảnh Ngôn.

Mấy võ giả nhìn Cảnh Ngôn, nghe hắn nói, giật mình kêu lên:

- A?

Có lẽ bọn họ không ngờ người mình hoan nghênh là thanh niên trước mắt. Bọn họ còn tưởng tiên sinh Cảnh Ngôn là một lão nhân lớn tuổi.

Một người nghi ngờ hỏi:

- Các hạ là Cảnh Ngôn đến từ Đông Lâm thành?

Cảnh Ngôn kiên nhẫn lặp lại:

- Đúng vậy, ta là Cảnh Ngôn Cảnh gia Đông Lâm thành.

Người này phản ứng nhanh nhẹn nhiệt tình nói:

- Ôi chao, Cảnh Ngôn tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh! Ha ha, chúng ta chờ mong đã lâu!

Cảnh Ngôn thấy một người trong nhóm lặng lẽ lui ra ngoài, chạy nhanh vào Hắc Phong trấn.

Võ giả áo đen cười tươi, khom người mời:

- Mời Cảnh Ngôn tiên sinh đi theo ta, lão gia của chúng ta mỗi ngày chờ tiên sinh đến.

Cảnh Ngôn gật đầu.

Hắc Phong trấn, trạch viện Lưu gia.

Một võ giả như gió lốc lao vào trạch viện, hét to:

- Lão gia, lão gia! Cảnh Ngôn tiên sinh đến!

Hắc Phong trấn chỉ là một cái trấn, Lưu gia là gia tộc thế lực không nhỏ trong trấn, đương nhiên không cách nào so sánh với mấy gia tộc lớn Đông Lâm thành, dù sao nơi này chỉ là trấn.

Trạch viện Lưu gia không quá lớn, nên võ giả ở ngoài sân rống to, Lưu Đại Toàn ở bên trong nghe thấy ngay. Võ giả này là hộ vệ được Lưu gia chiêu mộ.

Vèo!

Lưu Đại Toàn giật nảy mình, biểu tình hưng phấn lao ngay ra khỏi phòng.

Lưu Đại Toàn nhìn hộ vệ xông đến, hỏi dồn:

- Cảnh Ngôn tiên sinh ở đâu?

Hộ vệ thở hổn hển nói:

- Lão gia, Cảnh Ngôn tiên sinh đã vào trấn, rất nhanh sẽ đến.

Lưu Đại Toàn trợn to mắt quát:

- Tốt! Mau chuẩn bị, nhanh! Ai làm lỡ việc thì biến ngay cho lão tử!

Tiếp theo trong trạch viện Lưu gia gà bay chó sủa.

Tò tí te tò te!

Từng đôi nam nữ cầm nhạc khí ùa ra từ các căn phòng. Bọn họ động tác nhanh nhẹn chỉ vài giây đã sắp hàng ngay ngắn.

Lưu Đại Toàn nhìn cảnh này vừa lòng gật đầu, không uổng công lo tập luyện hơn nửa tháng. Từ khi nhận hồi âm của tứ trưởng lão Cảnh gia Cảnh Thiên Anh thì Lưu Đại Toàn vắt óc suy nghĩ làm cách nào hoan nghênh người Cảnh gia đến, gã khá vừa lòng thành quả hiện giờ.

Lưu Đại Toàn vung tay lên:

- Đi, ra ngoài nghênh tiếp Cảnh Ngôn đại nhân!

Thân hình mập mạp dẫn đầu đi hướng cửa viện, gã chợt khựng lại nói với một hộ vệ:

- Ngươi, đi kêu tiểu thư ra đi cùng ta.

Hộ vệ lĩnh mệnh rời đi:

- Tuân lệnh!

Đoàn người rầm rộ đi ra ngoài trạch viện Lưu gia.

Trên đường cái rộng rãi đám người xếp ba hàng.

Lưu Đại Toàn huơ tay dặn đám nam nữ cầm nhạc khí:

- Đờn nhạc cho lão tử, ai ra sức thì có thưởng, ai không hết sức thì biến cho ta!

Tiếng nhạc vang dội vang lên từ đường cái trước cửa trạch viện Lưu gia.

Không khí náo nhiệt hấp dẫn nhiều người chú ý.

Đặc biệt Hắc Phong trấn là trấn rất gần Nguyệt Hoa Sâm Lâm, khá đông võ giả. Những võ giả có dân bản xứ, có từ ngoài đến, bọn họ dần tụ tập lại xem náo nhiệt.

- Những người này làm gì vậy?

- Không biết, nhưng người kia là gia chủ của Lưu gia. Lưu gia có thế lực nặng ký trong Hắc Phong trấn.

Một võ giả bản xứ nhếch mép nói móc:

- Ha ha, Lưu Đại Toàn đó hả, ta biết hắn đang làm gì. Nghe nói Lưu gia có thân thích trong Đông Lâm thành, là một gia tộc lớn. Có người của gia tộc lớn đến, Lưu Đại Toàn đang hoan nghênh người ta.

Võ giả khác lắc đầu nói:

- Là đại nhân vật gì mà khiến Lưu Đại Toàn xem trọng dữ vậy? Đông Lâm thành? Ta có nghe nói nhưng chưa từng đến đó.

Lại một người chép miệng nói:

- Lưu Đại Toàn luôn bảo hắn có thân thích trong gia tộc lớn Đông Lâm thành, ta không tin, không dè có thật, còn có người đến.

- Không biết là đại nhân vật gì.

Càng lúc càng nhiều người xem náo nhiệt, bọn họ ngóng cổ nhìn đầu phố.

Một hộ vệ Lưu gia thấy bóng người xuất hiện ở đầu phố, hét to:

- Đến rồi đến rồi!

Lưu Đại Toàn đứng trước đoàn người, tinh thần phấn khởi.

Lưu Hiểu Nguyệt, nữ nhi của Lưu Đại Toàn mặc váy dài màu xanh đến gần gã, gò má hây hồng thẹn thùng kêu lên:

- Phụ thân!

Lưu Hiểu Nguyệt là đại mỹ nhân của Hắc Phong trấn, mấy năm trước đến giờ luôn có người cầu hôn nhưng Lưu Đại Toàn từ chối hết. Theo lời Lưu Đại Toàn nói là nữ nhi của ta sao có thể gả cho những phàm phu tục tử này? Nữ nhi của ta là phượng hoàng, phải bay vào phủ đệ gia tộc lớn!

Bình thường Lưu Đại Toàn rất cưng yêu nữ nhi nhưng lúc này gã nghiêm túc dặn dò:

- Nữ nhi, chút nữa người Cảnh gia đến nhớ phải hầu hạ cẩn thận, tuyệt đối đừng làm Cảnh Ngôn tiên sinh này bất mãn.