Lòng Cảnh Ngôn tràn ngập nỗi hận:
- Triệu gia! Cảnh Ngôn ta không đội trời chung với ngươi!
Nếu người bình thường có lẽ thân với gia gia nhưng gia gia không bằng phụ mẫu. Cảnh Ngôn thì khác, hắn từ nhỏ lớn lên bên gia gia Cảnh Thiên.
Cảnh Ngôn chưa từng gặp mẫu thân, hắn chỉ biết thân phận của mẫu thân rất bí ẩn. Vì trong Cảnh gia nhiều người nhắc tới phụ thân của hắn nhưng chưa có ai bàn luận về mẫu thân. Gia gia Cảnh Thiên cũng không nhắc câu nào, như thể Cảnh Ngôn chưa bao giờ có mẫu thân.
Ký ức về phụ thân là Cảnh Ngôn nghe từ một số người trong gia tộc, ví dụ như Cảnh Thần Tinh. Nên tình cảm Cảnh Ngôn dành cho phụ mẫu ít hơn gia gia nhiều.
Trong đầu Cảnh Ngôn nhớ lại quá khứ cùng gia gia.
- Tiểu tử này chỉ biết làm biếng, muốn tu luyện võ học đến mức độ tinh thâm mà ngươi như vậy là không được!
- Nhóc mau lại đây cho gia gia xem là ai khi dễ ngươi? Gia gia sẽ dạy kẻ đó bài học!
- Cảnh Ngôn, thiên phú của ngươi rất cao, tốc độ tu luyện mau hơn người khác, nhưng ngươi không thể kiêu ngạo. Mục tiêu của ngươi không nên ở Đông Lâm thành mà hãy đặt xa hơn.
- . . .
Mắt Cảnh Ngôn ướt nước, hắn siết chặt hai nắm tay thầm thề phải trừ tận gốc hung thủ giết chết gia gia!
Triệu gia hay tổ chức Ám Dạ đều là kẻ địch hàng đầu của Cảnh Ngôn, không trừ bỏ kẻ địch thề không bỏ qua.
Trong gió đêm, Cảnh Ngôn đứng trong hoang dã trống trải.
Qua khoảng một nén nhang Cảnh Ngôn gác lại suy nghĩ lung tung, hắn cầm lên vũ khí của sát thủ:
- Vũ khí cực phẩm!
Thanh đoản kiếm này cao hơn Lưu Quang kiếm một phẩm cấp, nhưng nó là đoản kiếm, không thích hợp làm vũ khí chính.
Cảnh Ngôn gật gù cất đoản kiếm đi:
- Lúc đặc biệt có thể dùng nó, đoản kiếm kiểu này thích hợp nhất đột nhiên tập kích, thêm vào tốc độ của ta thì võ giả bình thường khó phòng được.
Cảnh Ngôn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay sát thủ, đó là một chiếc tu di giới chỉ hay còn gọi là không gian giới chỉ. Bề ngoài nhỏ xinh, bên trong tự thành không gian, công cụ rất tiện lợi và giá rất mắc. Tu di giới chỉ cấp thấp nhất đã có giá mấy vạn linh thạch, võ giả bình thường không dùng nổi.
- Hưm? Linh thạch cực phẩm? Còn có thẻ vàng năm vạn linh thạch?
Trong chiếc nhẫn chỉ có một ít đồ đen đơn giản, năm khối linh thạch cực phẩm, một tấm thẻ vàng linh thạch bên trong có con số năm vạn.
Cảnh Ngôn đeo tu di giới chỉ vào tay mình, quần áo tất nhiên bị vứt ra:
- Xem như thu hoạch ngoài ý muốn, ta đang thiếu linh thạch.
Xác nhận trên người sát thủ không có vật phẩm giá trị khác, Cảnh Ngôn xoay người đi nhanh biến mất trong bóng đêm.
Cảnh Ngôn không biết rằng tài phú thật sự của sát thủ này nhiều hơn cái hắn lấy được. Nhưng sát thủ hợp cách nào cũng sẽ không mang theo nhiều tài nguyên, bọn họ biết mình tùy thời mất mạng. Sát thủ khi có được tài nguyên sẽ cất ở đâu đó, lúc cần dùng mới lấy ra.
Tấm thẻ vàng năm vạn linh thạch trong tu di giới chỉ là sát thủ Dạ Kiêu vừa nhận thù lao đặt cao từ Triệu gia. Năm khối linh thạch cực phẩm là dùng cho việc bổ sung nguyên khí lúc nguy cấp.
Vèo!
Cảnh Ngôn bay nhanh hướng Đoan Dương thành, hắn thỉnh thoảng vận chuyển võ học Thiên Không Chi Dực tăng tốc độ để đến địa vực Đoan Dương thành mau hơn.
Hai ngày sau.
Trạch viện Triệu gia, trong viện tộc trưởng.
Triệu Đương Nguyên và mấy vị trưởng lão Triệu gia nôn nóng ngồi trong phòng.
Một trưởng lão nét mặt lo lắng hỏi:
- Tộc trưởng, có khi nào xảy ra vấn đề không? Đến bây giờ chưa có tin tức gì.
Một trưởng lão khác nhíu mày hỏi:
- Ta nhận được tin Cảnh Ngôn Cảnh gia hai ngày trước rời khỏi Cảnh gia, không biết đi đâu. Lẽ nào người Ám Dạ không biết điều này?
Mấy vị trưởng lão này đều là thân tín của Triệu Đương Nguyên, bọn họ biết Triệu Đương Nguyên liên lạc sát thủ Ám Dạ đi ám sát Cảnh Ngôn. Theo như ước hẹn hôm qua sát thủ nên truyền tin đến Triệu gia, nhưng bây giờ đã qua một ngày vẫn không có tin tức gì.
Đám người Triệu Đương Nguyên không sốt ruột mới lạ.
Triệu Đương Nguyên sắc mặt âm trầm không nói chuyện.
Triệu Đương Nguyên không biết xảy ra chuyện gì, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Chẳng lẽ sát thủ kia cầm năm vạn linh thạch tiền cọc trốn rồi? Nhưng với thái độ làm việc của tổ chức Ám Dạ không nên xảy ra chuyện đó mới đúng. Nếu cái tên Ám Dạ không đáng tin thì đã chẳng nổi tiếng như vậy, càng không thể nào phát triển đến quy mô như ngày nay.
Cộp cộp cộp!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Đám người ngồi trong phòng cùng đưa mắt nhìn.
Tứ trưởng lão Triệu Chấn Sơn từ bên ngoài đi vào, biểu tình hốt hoảng.
Triệu Chấn Sơn nhìn Triệu Đương Nguyên, run giọng nói:
- Tộc trưởng, đã xảy ra chuyện!
Triệu Đương Nguyên cố giữ bình tĩnh trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Triệu Chấn Sơn nhớ lại cảnh tượng trông thấy, tim đập nhanh:
- Sát thủ đó đã chết! Sáng hôm nay ta mang theo bốn hộ vệ thân tín ra khỏi thành tìm kiếm kỹ càng, phát hiện xác của người đó.
Sát thủ đi giết Cảnh Ngôn, nhưng bọn họ tìm thấy không phải xác Cảnh Ngôn mà là xác chết của sát thủ.
Bên trong xảy ra chuyện gì?
Nghe Triệu Chấn Sơn nói, đám người trong phòng biến sắc mặt. Mọi người không ngờ sát thủ chẳng những không diệt được Cảnh Ngôn ngược lại bị hắn tiêu diệt, Cảnh Ngôn là quái thai gì vậy?
Mặc dù sát thủ đó chỉ là sát thủ Thanh Đồng của Ám Dạ, nhưng dư sức đối phó Cảnh Ngôn mới đúng. Sát thủ Thanh Đồng thậm chí có thể ám sát võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ. Một Cảnh Ngôn sao có thể làm sát thủ Thanh Đồng thất bại và chết?
Triệu Chấn Sơn lên tiếng phá vỡ yên tĩnh trong phòng:
- Bây giờ nên làm sao đây tộc trưởng?
Giọng Triệu Đương Nguyên lạnh lẽo làm nhiệt độ trong phòng giảm thấp:
- Truyền tin cho Ám Dạ nói rõ tình huống.
Triệu Chấn Sơn đi nhanh ra ngoài:
- Rõ!
Triệu Chấn Sơn phụ trách công tác tình báo của Triệu gia, mấy tin tức truyền qua lại đều nằm trong tay lão.
Một trưởng lão không cam lòng hỏi:
- Tộc trưởng, có khi nào có cao thủ ở bên cạnh Cảnh Ngôn không?
Triệu Đương Nguyên hít sâu, từ tốn trầm giọng nói:
- Nếu bên cạnh Cảnh Ngôn có cao nhân thì sát thủ kia chắc chắn không hành động thiếu suy nghĩ, cũng sẽ không chết. Trừ phi bên cạnh Cảnh Ngôn có cường giả Đạo Linh cảnh, phát hiện sát thủ khi y chưa hành động gì.
Mấy trưởng lão ngó nhau, bọn họ tuyệt đối không tin có cường giả Đạo Linh cảnh đi theo bên cạnh Cảnh Ngôn.