Hôm nay lúc trời tối Cảnh Ngôn rời khỏi trạch viện Cảnh gia. Rời đi vào ban đêm vì hắn không muốn khiến nhiều người chú ý tới.
Gần nửa canh giờ sau Cảnh Ngôn ra khỏi Đông Lâm thành, lao nhanh trên hoang dã.
Bỗng tim Cảnh Ngôn rớt cái bịch:
- Hưm? Kỳ lạ, không lẽ có người bám theo ta?
Cảnh Ngôn có cảm ứng khó tả.
Nếu là võ giả bình thường, dù là Tiên Thiên sơ kỳ, thậm chí là võ giả Tiên Thiên trung kỳ e rằng sẽ không phát hiện được. Nhưng Cảnh Ngôn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, ngũ giác đến trình độ khủng bố, nên dù người bám theo hắn cách rất xa thì trong lòng hắn vẫn có một loại cảm ứng, trực giác với nguy hiểm.
Trên hoang dã Cảnh Ngôn đôi khi lướt nhanh có khi giảm tốc độ.
Cảm giác kỳ lạ luôn tồn tại, Cảnh Ngôn không cách nào tìm ra vị trí cụ thể của người theo dõi.
Lòng Cảnh Ngôn chấn động:
- Kẻ đáng sợ, tuyệt đối không phải võ giả bình thường!
Vì dù là võ giả Tiên Thiên trung kỳ, hay thậm chí cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ cũng không thể hoàn mỹ che giấu khi bị Cảnh Ngôn cố ý tìm kiếm.
Cảnh Ngôn nhếch mép dữ tợn:
- Ta chống mắt xem đồ khốn giấu đầu lòi đuôi này là thần thánh phương nào!
Cảnh Ngôn có lý do để tự tin, dù đối phương là cường giả Tiên Thiên mạnh hơn Cảnh Thiên Long nhiều thì hắn cũng không lo. Cảnh Ngôn có võ học Thiên Không Chi Dực, lỡ không đánh lại đối phương hắn có năng lực chuồn đi, phỏng chừng đối phương không đuổi theo kịp hắn.
Cảnh Ngôn không rõ ai theo dõi mình, hắn cảm giác đối phương không là cường giả siêu đáng sợ. Vì nếu đối phương là cường giả Đạo Linh cảnh, có ác ý với hắn thì không cần giấu đầu lòi đuôi như vậy, trực tiếp xuất hiện có thể nháy mắt đánh chết hắn.
Miễn không phải cường giả Đạo Linh cảnh thì Cảnh Ngôn tự tin có năng lực tự bảo vệ mình.
Cảnh Ngôn dần giữ tốc độ lướt nhanh.
Trong đêm tối, tử đệ đeo mặt nạ đen, mặc trường bào đen luôn bám theo Cảnh Ngôn.
Dạ Kiêu đang tìm cơ hội một kích tất sát.
Từ lúc Dạ Kiêu nhận nhiệm vụ đã qua hai ngày, gã luôn quanh quẩn gần trạch viện Cảnh gia. Dạ Kiêu cần tìm hiểu rõ tình huống trạch viện Cảnh gia, vị trí ngụ lại võ giả Tiên Thiên cường đại, gã phải tìm hiểu rõ ràng. Nếu không thì dù Dạ Kiêu thành công lẻn vào Cảnh gia đánh chết Cảnh Ngôn cũng khó an toàn rời đi.
Làm một sát thủ kinh nghiệm phong phú, Dạ Kiêu không nóng nảy, gã vốn định đêm nay lẻn vào Cảnh gia ám sát Cảnh Ngôn. Khiến Dạ Kiêu bất ngờ là Cảnh Ngôn ra khỏi trạch viện Cảnh gia.
Đây là cơ hội tốt hơn, Dạ Kiêu lẳng lặng bám theo Cảnh Ngôn đi ra Đông Lâm thành.
Dạ Kiêu không để bụng thực lực của Cảnh Ngôn, gã không tin một võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên mà ngang ngửa võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ.
Dạ Kiêu gặp võ giả nhiều như sao trên trời, nguyên Lam Khúc quận này gã chưa gặp Nửa Bước Tiên Thiên nào sánh bằng Tiên Thiên.
Cho dù Cảnh Ngôn thật sự có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ thì Dạ Kiêu vẫn không e ngại, võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ chết trong tay gã không được mười cũng có bảy, tám người. Dạ Kiêu từng thành công ám sát võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ. Bản thân gã cũng là Tiên Thiên sơ kỳ.
Một sát thủ ưu tú dù đối mặt con mồi dễ như trở bàn tay vẫn cần có đầy đủ kiên nhẫn.
Nên Dạ Kiêu không gấp gáp, đêm nay giết Cảnh Ngôn là gã có thể về Triệu gia lĩnh thù lao năm vạn khối linh thạch còn lại.
Con ngươi Dạ Kiêu co rút nhanh như chớp rút ra đoản kiếm màu đen:
- A? Cơ hội đến!
Nguyên khí vận chuyển nhanh, Dạ Kiêu dùng pháp môn đặc biệt khống chế dao động nguyên khí ở phạm vi nhỏ nhất, tránh cho con mồi trước tiên phát hiện có nguy hiểm.
Đây là pháp môn bất cứ sát thủ hợp cách nào trong tổ chức Ám Dạ đều phải nắm giữ.
Dạ Kiêu như mèo rừng lao hướng con mồi.
Dạ Kiêu thầm niệm một chữ:
- Chết!
Dạ Kiêu cảm giác đoản kiếm đen trong tay mình đã chạm vào vạt áo con mồi, ngay sau đó sẽ là máu phun ra. Lòng Dạ Kiêu bình tĩnh, gã đã giết nhiều người, giết người đối với gã như người thường giẫm chết một con kiến.
Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng:
- Rốt cuộc ra tay! Động tác nhanh quá!
Vèo!
Nguyên khí bỗng bộc phát ra, chân Cảnh Ngôn liên tục thay đổi vị trí.
Cảnh Ngôn cảm giác lạnh lẽo đến gần trước ngực, kẻ theo dõi này hiển nhiên có kinh nghiệm giết người vô cùng phong phú, động tác không dư thừa, một chiêu dồn Cảnh Ngôn vào chỗ chết.
Sát ý lạnh lẽo bao phủ toàn thân Cảnh Ngôn.
Kiếm quang màu đen dán sát ngực Cảnh Ngôn vạch ra.
Nếu Cảnh Ngôn làm động tác né chậm một giây là hắn đã chết.
Tim Cảnh Ngôn rớt cái bịch:
- Công kích đáng sợ!
Cảnh Ngôn cảm giác võ giả Tiên Thiên sơ kỳ cũng khó né khỏi một kích trí mạng này.
Dạ Kiêu không ngờ mình đâm hụt:
- Hưm?
Dù tố chất tâm lý của Dạ Kiêu cao cũng khó tránh khỏi phân tâm một tích tắc. Một kích chắc chắn trúng vì sao bị hụt? Võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên này có thể né qua một kích trí mạng của gã?
Cảnh Ngôn né thoát một kích kia, hét to một tiếng:
- Là ai!?
Lưu Quang kiếm nhanh như tia chớp kèm uy năng Trảm Nguyệt kiếm pháp quét hướng võ giả áo đen lộ mặt.
Bùm!
Dạ Kiêu đúng là đối thủ đáng sợ, dù gã không ngờ Cảnh Ngôn sẽ thoát khỏi một kích kia nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, vận chuyển giơ chưởng vỗ.
Võ học của hai người va chạm phát ra tiếng trầm đục.
Dạ Kiêu lại giật mình, ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn:
- Nguyên khí mạnh quá! Đúng là có thể so với võ giả Tiên Thiên sơ kỳ.
Dạ Kiêu cảm giác cảnh giới của Cảnh Ngôn không phải Tiên Thiên, nhưng mức độ nguyên khí hùng hồn không kém gì những võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ.
Cảnh Ngôn không chút do dự vận chuyển võ học Thiên Không Chi Dực:
- Thiên Không Chi Dực!
Ngay mặt giao đấu khiến Cảnh Ngôn biết võ giả này có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ. Người này kinh nghiệm chém giết rất phong phú, Cảnh Ngôn lựa chọn phát huy thực lực đến tận cùng, giải quyết đối phương trong thời gian ngắn, nếu không hắn sẽ đối mặt nguy cơ hung hiểm.
Thi triển võ học Thiên Không Chi Dực làm tốc độ của Cảnh Ngôn mau kinh người.