Cảnh Thiên Anh không khuyên Cảnh Ngôn đừng đi mạo hiểm, vì đóa hoa trong nhà đã định trước không thể nào trở thành cường giả thật sự. Như các vị trưởng lão còn sống trong Cảnh gia hơn một nửa thời trẻ ra ngoài tôi luyện một thời gian dài.
Dù có nguy hiểm nhưng đây là con đường võ giả phải đi.
Cảnh Ngôn còn trẻ, hắn mới mười bảy tuổi, chẳng lẽ Cảnh Thiên Anh chăm sóc cho hắn cả đời sao? Cảnh Ngôn muốn ra ngoài nếm trải thì cứ để hắn đi.
Huống chi Cảnh Ngôn có thực lực đủ để đánh bại võ giả cảnh giới Tiên Thiên Cảnh Thiên Long, miễn không gặp kẻ địch quá mạnh thì hắn dư sức tự bảo vệ mình.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được rồi, ta sẽ ghé qua đó một chuyến.
Cảnh Thiên Anh nhìn Cảnh Ngôn, biểu tình trở nên nghiêm túc dặn dò:
- Ừm, lát nữa ta sẽ hồi âm cho y. Ngươi một mình ở bên ngoài phải cẩn thận đủ điều.
Cảnh Ngôn đáp:
- Ta biết.
Triệu gia. Biệt viện tộc trưởng.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tiếng bước chân vừa dừng lại đã có thanh âm xuyên qua cửa phòng truyền vào trong:
- Tộc trưởng!
Một nam nhân khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc trường bào màu lam ngồi trong phòng.
Nghe tiếng kêu, nam nhân áo lam nhúc nhích lông mày:
- Vào đi!
Người này là tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên, cũng là phụ thân của Triệu Đăng Thiên bị Cảnh Ngôn đánh thương, càng là cường giả Đạo Linh cảnh đáng sợ.
Triệu gia có thể riêng một ngọn cờ trong Đông Lâm thành, dễ dàng nghiền áp mấy gia tộc lớn khác luôn có công lao lớn của cường giả Đạo Linh cảnh Triệu Đương Nguyên.
Cửa phòng lập tức được đẩy ra, tứ trưởng lão Triệu gia Triệu Chấn Sơn đi vào.
Mặt Triệu Chấn Sơn ửng đỏ, thở hổn hển hơi kích động nói:
- Tộc trưởng, người của Ám Dạ đến!
Triệu Đương Nguyên đứng phắc dậy, mắt sáng lấp lánh hỏi:
- A? Ở đâu?
Triệu Chấn Sơn đáp:
- Đang ở phòng tiếp khách!
Triệu Đương Nguyên hỏi:
- Không làm kinh động người khác đi?
Triệu Chấn Sơn khẳng định:
- Không, ta tự mình dẫn người vào gia tộc sau đó thông báo với tộc trưởng ngay.
Triệu Đương Nguyên vung tay đi ra khỏi phòng trước:
- Đi, gặp người này!
Trong phòng tiếp khách Triệu gia, một võ giả mặc trường bào màu đen, đeo đồ che mặt lặng yên ngồi chờ. Gã như hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh, hít thở lâu dài, võ giả thực lực mạnh nếu không biết trước chỗ này có người thì khó phát hiện ra gã ngay.
Phần ngực trường bào màu đen có một đồ án huân chương hình đầu lâu dữ tợn, trông rất kỳ dị.
Nam nhân không phát ra tiếng động nào, dù Triệu Đương Nguyên, Triệu Chấn Sơn đi tới gã cũng không nhúc nhích, tròng mắt dưới mặt nạ không dao động chút nào.
Triệu Đương Nguyên nhìn võ giả áo đen, nở nụ cười. Tuy đối phương thấy lão vào mà không thèm đứng dậy, nhưng Triệu Đương Nguyên không thấy bất mãn vì đối phương vô lễ.
Triệu Đương Nguyên hơi cúi thấp đầu, thái độ khách sáo hỏi:
- Xin hỏi xưng hô thế nào?
Võ giả áo đen giọng khàn khàn ngắn gọn trả lời:
- Dạ Kiêu!
Võ giả áo đen tạm ngừng rồi nói tiếp:
- Nói nhiệm vụ!
Triệu Đương Nguyên rút tờ giấy ra khỏi người, mở cuộn giấy ra đặt trước mặt võ giả áo đen:
- Cảnh gia, Cảnh Ngôn.
Võ giả áo đen nhìn lướt qua:
- Tin tức của người này.
Triệu Đương Nguyên nhíu mày nói:
- Tu vi Nửa Bước Tiên Thiên nhưng có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ, người này là tôn tử của lão tộc trưởng Cảnh gia, có địa vị khá cao trong Cảnh gia.
Nghe Triệu Đương Nguyên nói, võ giả áo đen hơi nhếch mép dưới lớp mặt nạ, dường như gã không tin võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên mà có thực lực cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ. Tuy nhiên võ giả áo đen không phản bác, thân phận tôn tử lão tộc trưởng Cảnh gia làm gã xem trọng một chút.
Võ giả áo đen Dạ Kiêu báo giá:
- Mười vạn linh thạch!
Nếu chỉ ám sát một võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên thì không cần mười vạn linh thạch, nhưng Cảnh Ngôn có thân phận quan trọng làm tăng giá.
Triệu Đương Nguyên do dự một chút rồi cắn răng đồng ý:
- Được!
Giá mười vạn linh thạch dù là Triệu gia cũng đau đứt ruột, nhưng vì xóa sổ mối uy hiếp Cảnh Ngôn, mười vạn linh thạch rất đáng giá.
Triệu Đương Nguyên không mặc cả, vì lão biết rõ sát thủ Ám Dạ sẽ không trả giá với lão. Sát thủ muốn thù lao bao nhiêu cố chủ nhất định phải thanh toán bấy nhiêu, nếu không đồng ý thì hủy giao dịch. Sát thủ tên Dạ Kiêu ngay sau đó sẽ rời khỏi trạch viện Triệu gia, đi không quay đầu lại.
Võ giả áo đen Dạ Kiêu nói:
- Thanh toán năm vạn trước, hoàn thành nhiệm vụ sẽ thanh toán năm vạn còn lại.
Triệu Đương Nguyên đưa tấm thẻ vàng năm vạn linh thạch vào tay đối phương.
Dạ Kiêu xem xét con số trong thẻ vàng linh thạch, không có vấn đề, gã cất đi, sau đó đứng lên.
- Trong vòng ba ngày sẽ cho các ngươi tin tức!
Võ giả áo đen Dạ Kiêu nói xong lắc người ra khỏi phòng tiếp khách, ẩn vào bóng đêm, chớp mắt không còn bóng dáng như chưa từng xuất hiện.
Triệu Chấn Sơn cau mày nói:
- Tộc trưởng, Cảnh Ngôn đáng giá chúng ta tốn hao nhiều như thế sao?
Triệu Đương Nguyên độc ác nói:
- Ừm! Nếu để Cảnh Ngôn sống sẽ có hậu hoạn vô cùng. Một khi hắn bước vào Tiên Thiên cảnh muốn khử hắn sẽ phải trả giá không chỉ là mười vạn linh thạch mà là hai mươi vạn linh thạch, thậm chí càng nhiều. Tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống, nếu không sẽ mang đến uy hiếp lớn cho toàn Triệu gia chúng ta!
Triệu Chấn Sơn vẫn thấy tiếc đứt ruột cái giá mười vạn linh thạch:
- Một sát thủ Thanh Đồng mà mở miệng đã đòi mười vạn linh thạch, thật đắt.
Mười vạn linh thạch không phải số lượng nhỏ, có sức hấp dẫn với gã tứ trưởng lão Triệu gia. Nếu có thể Triệu Chấn Sơn sẽ vì mười vạn linh thạch diệt tiểu tử Cảnh Ngôn.
Nhưng Triệu Chấn Sơn là người Triệu gia, không thể mạo hiểm như vậy. Lỡ bị phát hiện thì ảnh hưởng quá lớn, phủ thành chủ Đông Lâm thành sẽ ra mặt xử lý. Cho nên Triệu gia dùng kế khác đi tìm sát thủ Ám Dạ.
Con ngươi Triệu Đương Nguyên co rút:
- Sát thủ Thanh Dồng đã quá đủ. Tứ trưởng lão, đừng xem thường đại nhân vật Thanh Đồng của Ám Dạ, dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ cũng rất có thể bị y một kích giết chết. Sát thủ Ám Dạ không phải người bình thường có thể ứng đối.
Triệu Chấn Sơn mắt lóe tia sáng nói:
- Ừm, vậy tiểu tử Cảnh Ngôn sẽ không sống qua ba ngày.