Chương 60: Phát hiện kinh ngạc

Tứ giai ma thú bên ngoài động tuy rằng có thể lấy thân thể dễ dàng đập nát tảng đá cao chừng năm, sáu thước này, nhưng tuyệt đối cũng không phải chuyện nhất thời làm được. Chúng gầm rú phát tiết một lát, sau đó dường như tâm tình trở lại bình thường, đều bỏ đi.

Nhận thấy ma thú rời đi, Lăng Vân mới khẽ thở dài nhẹ nhõm. Nếu mấy đầu ma thú này thực truy đuổi đến, thì hắn nghĩ chỉ có biện pháp đánh sập toàn bộ vách tường của sơn động mà thôi, nếu cùng so sánh tốc độ thì cho dù tốc độ đánh sập cửa động của ma thú nhanh thế nào cũng chẳng bằng được tốc độ hắn đánh sụp tường được.

Cấp bách, hắn lập tức bằng tốc độ khôi phục nhanh nhất chữa trị thương thế của bản thân.

Dùng thời gian một ngày, lấy tiêu hao sinh mệnh lực thật lớn để trả giá, vận dụng Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí kích thích tốc độ khôi phục của thân thể, mới có thể đem gân cốt bị đứt đoạn lúc nãy hồi phục lại, nếu không như thế chỉ sợ cần tới ba, bốn tháng hắn mới hồi phục lại như trước.

Thương cân động cốt là thứ đau đớn vô cùng, huống chi là gân mạch bị đoạn liệt (rạn nứt)?

Sau khi khôi phục thương thế, Lăng Vân lại một lần nữa khôi phục chân khí tiêu hao trong cơ thể, sau đó mới lấy thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ, định ***c thủng khối cự thạch này.

Chẳng qua, lúc hắn định ***c khối đá ra thì lại nhạy cảm phát hiện trên bảo kiếm không ngờ mơ hồ xuất hiện một vết nứt thật nhỏ. Hiển nhiên là bởi vì Lăng Vân vượt giai sử dụng đệ tứ chiêu của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí mà chỉ có cảnh giới Kiếm Hồn mới có thể chịu được nên đã lưu lại.

Một kiếm kia có uy lực thật lớn, ngay cả thân hình cường hãn của Tứ giai ma thú kia đều có thể chém thành hai nửa chỉ với một kiếm, năng lượng ẩn chứa bên trong thật sự không phải một binh khí tam giai cấp truyền kỳ có thể chịu được.

- Xem ra, trước khi ngưng tụ Kiếm Hồn thì một thanh kiếm tốt đối với ta mà nói sẽ là vô cùng quan trọng. Hơn nữa, lần đầu tiên ngưng tụ Kiếm Hồn thì Kiếm Linh vô cùng yếu ớt, một khi bản thân bảo kiếm bị đánh nát, như vậỵ một tia linh tính thật vất vả lắm mới ngưng tụ ra cũng sẽ theo kiếm nát mà biến mất.

Nghĩ vậy, Lăng Vân không khỏi có chút chờ mong với tòa cung điện phía trước, không biết ở nơi đó mình liệu có thể tìm được một thanh binh khí hợp với bản thân hay không.

Bảo kiếm cấp truyền kỳ tuy rằng không thể thừa nhận khí thế của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí, nhưng để ***c khoét tảng đá này thì tuyệt đối nhanh chóng!

Khi khoét, Lăng Vân không khỏi suy nghĩ:

- Kiếm tu tuy rằng có được kiếm khí công kích cường đại, nhưng khuyết thiếu các thần thông khác nhau như của pháp thuật. Nếu giờ phút này ta có thể tu luyện ra nguyên thần, nắm giữ thổ hành thuật trong thuật pháp, như vậy cũng không phải vì bị nhốt ở đây mà chỉ có cách dùng sức mình để đào.

Có được nhất định có mất!

Hơn ba giờ sau, Lăng Vân cuối cùng cũng chọc thủng khối cự thạch này.

Tốc độ này của hắn còn nhanh hơn hai phần năm so với yêu thú đào, nếu không chỉ sợ hắn phải tốn càng nhiều thời gian hơn nữa.

Ra khỏi sơn động, Lăng Vân lại chặt một cây đại thụ, rồi lấy nó chặn cửa động lại. Cho nên có thể bị người khác tìm thấy hay không đã chẳng phải chuyện hắn lo lắng.

Sau khi làm xong Lăng Vân lại tiếp tục đi về hướng cung điện. Chẳng qua khi hắn đi được bốn, năm dặm thì trên mặt đất lại phát hiện một chút máu người lưu lại, còn có thi thể hai đầu tam giai ma thú nữa. Không cần đoán, chắc chắn mấy đầu ma thú này bị người nào đó giết chết .

Đứng ở bên thi thể của hai đầu ma thú này rồi nhìn về hướng cung điện một lát, Lăng Vân bằng vào cảm giác đã tìm ra con đường bọn họ từng đi qua, sau đó hắn tiếp tục đi tới. Dù sao cung điện lớn như vậy, hắn cũng không tin tưởng rằng cuối cùng sẽ gặp bọn họ ở trong cung điện.

Cho dù gặp thì sao chứ …

Trong mắt Lăng Vân hiện lên một đạo tinh quang, thật sự hắn vẫn xem nhẹ mấy vị tam giai Kiếm Sư: Tinh Thùy, Kinh Phong, Lam Linh, Mộ Tuyết này.

Tam giai Kiếm Sư, cho dù tam giai Kiếm Sư nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ, cũng căn bản không có khả năng vây được hắn.

Trong đầu hắn thoáng hiện lên thân pháp cùng thủ đoạn công kích của Vân Nhu, hy vọng có thể từ đó nhận ra công pháp của nàng … Trong một khắc này, Vân Nhu đã không phải là nữ nhân trước đây chỉ phụ thuộc vào bảo hộ của hắn mới có thể thoát khỏi Hôi Sắc sâm lâm nữa rồi, mà là …

Cách cung điện không tới ba dặm, Lăng Vân lại phát hiện thêm dấu vết chiến đấu nữa.

Chẳng qua, lúc này đây đội ngũ chiến đấu hiển nhiên không phải là nhóm người Vân Nhu, hơn nữa quy mô cùng thực lực thậm chí hơn hẳn năm người bọn họ.

Tại hiện trường chẳng những để lại thi thể của mười bảy, mười tám đầu nhị, tam giai ma thú, ngay cả Tứ giai ma thú cũng có tới hai con. Trong đó có một con mà hai ngày trước đuổi giết hắn. Chẳng qua đội ngũ của bọn họ cũng phải trả giá nặng, có đến mười ba thi thể của những Kiếm Sư trẻ tuổi, biểu thị sự mãnh liệt của trận chiến đấu này.

- Xem ra, hình như còn có vài đội ngũ nữa cũng tiến vào được trong này. Hơn nữa, nhân số còn không ít.

Dọc theo vết máu, Lăng Vân bước nhanh vào cung điện.

Các ma thú đối với cung điện này hiển nhiên có một loại sợ hãi thần bí, cũng không truy đuổi tiếp. Từ băng vải nhuốm máu cùng đồ dùng y tế vứt bỏ trên mặt đất có thể nhận ra đối phương hẳn là ở trong này chỉnh đốn qua.

Chính diện của cung điện rất lớn, quả thực giống như một quảng trường, hơn nữa nó còn tản ra một loại lạnh lẽo quỷ dị.

Khiến Lăng Vân kỳ quái chính là, cung điện này có bố cục có chút tương tự so với Thần Điện tại đế đô của lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc, ngoại trừ không có lượng lớn cư dân ra thì phần lớn là không khác biệt lắm. Nếu nói, điểm khác biệt duy nhất thì đó chính là Bức tượng thần thật lớn ở chính giữa cung điện.

Cung điện này hiển nhiên không phải Thần Điện của thần linh kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, mà thuộc về một vị nữ tử, một vị nữ tử tuyệt mỹ.

Cho dù đây chỉ là một pho tượng nữ tử, nhưng đường nét khắc họa ra bức tượng này, lại kết hợp các vẻ đẹp của thế gian, mảnh mai, ôn nhu, thành thục, an tường, … hình thành một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, tôn lên vẻ đẹp thần thánh của vị nữa tử này.

Chỉ từ khí chất của pho tượng này lộ ra cũng khiến cho Lăng Vân cảm thấy được vẻ đẹp của nữ nhân là như thế nào, khiến hắn hiểu được ý nghĩa của hai từ xinh đẹp, khí chất.

Đây là một vẻ đẹp bất chấp ngôn ngữ, bất chấp chủng tộc, bất chấp giới hạn, vẻ đẹp tác động trực tiếp vào linh hồn!

Trước kia không biết, nhưng sau khi thấy nữ tử này, hắn đã có thể hiểu được!

Ngoại trừ phần xinh đẹp này ra, trên người bức thần tượng này còn ngưng tụ ra một cỗ năng lượng thần bí nhàn nhạt, cỗ năng lượng này có chút tương tự với lúc cầu nguyện thần ân tại Tử Vân Đế Quốc Thần Điện ngày đó, chẳng qua cỗ năng lượng này nhẹ nhàng hơn so với trước kia, một đạo năng lượng này lại có vẻ ẩn giấu, thanh đạm, tự nhiên nhiều hơn.

- Thần lực? Tín ngưỡng lực?

Lăng Vân yên lặng cảm thụ một lần cỗ năng lượng kia, khẽ cau mày có chút suy tư.

Bỗng nhiên, trong lòng hắn vừa động, không ngờ lớn mật tiêu sái tiến vào phạm vi cỗ năng lượng kia bao phủ, sau đó ngồi xếp bằng tu luyện, hy vọng có thể hấp thu một ít năng lượng thần bí này vào trong cơ thể.

Nhưng không đợi hắn sinh ra liên hệ với lực lượng thần bí này, thì ở trong cơ thể hắn chợt xuất ra một cỗ năng lượng mà Lăng Vân vô cùng quen thuộc, trong khoảnh khắc mang tinh thần ý thức của hắn kéo dài ra bên ngoài cơ thể, bao phủ toàn bộ năng lượng thần bí này, gần như lấy một loại tư thái cướp đoạt mà hấp thu chúng vào trong cơ thể mình …

- Đây là!!

Lăng Vân từ trước đến nay trời sụp cũng không sợ nhưng nay nhất thời sắc mặt đại biến!

Hắn giật mình, cũng không phải bởi vì tinh thần ý thức đột phá gông cùm của thân xác rồi bỗng nhiên kéo dài ra bên ngoài cơ thể, cũng không phải bởi vì cỗ năng lượng thần bí kia bỗng nhiên bị kéo vào trong cơ thể! Khiến hắn giật mình chính là cỗ năng lượng này lại vô cùng quen thuộc, đây đúng là cỗ năng lượng năm đó trên địa cầu cắn nuốt hắn, khiến hắn chuyển thế đến tinh cầu này và sống lại, đó chính là công đức khí vận!