Chương 59: Tứ giai ma thú

Ánh mắt chứng kiến hoàn toàn khác với việc tự mình trải qua.

Ít nhất trước mắt độ dốc của sơn mạch (dãy núi) đã khác hẳn so với tưởng tượng của Lăng Vân. Nếu không phải hắn là Kiếm Sư mà là một Kiếm Sĩ bình thường nào đó, thì để trèo lên được đỉnh ngọn núi này thôi cũng là một vấn đề lớn chứ đừng nói đến việc chạy tới cung điện bên trong sơn mạch.

Dọc theo con đường mà bọn Lam Linh đi, Lăng Vân tiến về phía trước với tốc độ thong thả.

Tuy rằng dọc theo đường đi hắn gần như không gặp phải ma thú gì lợi hại, thế nhưng cả ngày trời hắn cũng chỉ đi được hơn mười dặm, khó khăn lắm mới đặt chân lên đỉnh của ngọn núi đầu tiên.

Ở trên đỉnh núi vận công nhìn tới, quả nhiên ở trong biển mây mù xa xa có ẩn hiện một tòa cung điện to lớn giống như một quả núi nhỏ. Từ nơi này lấy thị lực mà quan sát thì toà cung điện kia không hơn kém so với những tòa cung điện bình thường tại Hải Sâm đế quốc. Tại trong thâm sơn không ngờ lại tồn tại một tòa Thần Điện to lớn như thế, nếu nói nơi đây không có huyền cơ gì thì quỷ cũng chẳng tin được.

- Tòa cung điện kia coi như là điểm cuối cùng của phiến không gian thí luyện này mà ta đến!

Dừng một chút, Lăng Vân lại lầm bầm bổ sung một câu:

- Sinh tử thí luyện!

Thí luyện! Thần chi thí luyện không gian!

Rời khỏi đội ngũ, còn lại mười tháng Truyền Tống Trận không thể khởi động, vì thế Lăng Vân đã coi đây như một lần thí luyện của mình.

Điều này giải thích vì sao hắn chọn lựa khu vực hung hiểm này . . . Có lẽ, ngay cả chính hắn cũng không biết ở chỗ sâu trong tiềm thức đang muốn chứng minh điều gì . . .

Sau khi thâm nhập hơn mười dặm, nhị giai, tam giai ma thú tùy ý đã có thể thấy được, cẩn thận nhìn phía xa xa là có thể thấy thân ảnh của tứ giai ma thú. May mắn Lăng Vân đi dọc theo lộ tuyến của đám Lam Linh nên dưới sự linh mẫn của Vân Nhu, nhóm họ đều có thể tránh khỏi bọn Tứ giai ma thú này.

Tại khu vực này mà thường xuyên đối đầu với lũ ma thú thì chắc chỉ có lũ ngốc mới làm vậy. Trừ khi chúng bức bách quá hoặc có thể nắm chắc một kích tất sát (một chiêu giết chết), nếu không thà rằng nhìn thấy ma thú thì lập tức xoay người bỏ chạy cũng tuyệt không nên giao chiến cùng chúng, vì có thể do đó hấp dẫn sự chú ý của bọn ma thú.

Sau khi đuổi theo hai ngày, tòa Thần Điện thật lớn kia đã càng gần hơn. Chẳng qua đang lúc hắn định tiếp tục đi tới thì một tiếng thú rống thật lớn cùng với tiếng chiến đấu nhất thời hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Theo tiếng thú rống vang lên, khu rừng vừa rồi còn tĩnh mịch nay như sống dậy, vô số tiếng chạy rầm rập từ bốn phương tám hướng chạy đến địa điểm chiến đấu.

Không cần nghĩ nhiều Lăng Vân cũng biết đầu ma thú kia đang chiến đấu cùng người nào.

Vì tiếng rống giận của Tứ giai ma thú mà cả đàn ma thú xung quanh đều bị hấp dẫn tới, thế nên đường đi tới Thần Điện phía trước nhất thời an toàn hơn không ít. Cơ hội như thế sao hắn có thể buông tha chứ?

Không chút chần chừ, Lăng Vân trực tiếp tăng tốc độ, cấp tốc phóng về phía Thần Điện.

Hỗ trợ? Với vài người khách qua đường chưa nhận biết được gì nhiều, mình dựa vào cái gì mà phải trợ giúp bọn họ?

Bọn họ thực sự chỉ là khách qua đường mà thôi!

Lăng Vân nhanh chóng chạy trong rừng rậm, năm giác quan gần như đều được hắn sử dụng tới cực hạn, ngay cả như tiếng gió thổi khiến cây cỏ phát ra tiếng động cũng được hắn nắm bắt, nếu có gì nguy hiểm rình rập thì hắn sẽ lập tức làm ra phản ứng- đó là ẩn nấp!

Theo sự bạo động tập thể của ma thú tại sơn mạch, Lăng Vân lúc này mới phát hiện cao giai ma thú trong sơn mạch nhiều thế nào.

Tam giai cấp bậc quả thực là tùy ý có thể thấy được, cho dù cường đại như Tứ giai ma thú hắn cũng đã nhìn thấy sáu con. Tại đây uy hiếp đến từ ma thú là thật sự lớn, vì thế Lăng Vân không dám có chút buông lỏng, tất cả các giác quan của hắn đều được vận dụng tối đa, trạng thái thân thể lúc này đã bị áp lực sinh tử đẩy lên tới cực hạn, mơ hồ khiến toàn thân thể hắn hòa hợp với thiên nhiên nơi đây.

Tại đây dưới loại dung hợp với thiên nhiên một cách cực hạn như vậy khiến hắn cảm thấy các giác quan dường như phóng ra khỏi cơ thể, hướng bốn phương tám hướng lan tràn, khống chế năng lượng của thiên địa xung quanh vậy!

Tuy rằng chỉ vẻn vẹn có chút cảm giác này, nhưng nó lại khiến cả người Lăng Vân phấn chấn hẳn lên. Bởi vì hắn biết, một khi tinh thần ý thức của hắn có thể thoát ly khỏi trói buộc trong thân thể, chính thức rời khỏi thân thể, như vậy có nghĩa là hắn đã tu luyện ra hình thái đầu tiên của linh thức, mà có linh thức có thể đủ khống chế lực lượng của thiên địa, khiến hắn sau khi nắm giữ được loại lực lượng này thì chẳng mấy là có thể tấn chức Đại Kiếm Sư?

Sơn đạo hung hiểm, tuy rằng đại đa số ma thú ven đường đều bị chiến đấu của bọn Vân Nhu hấp dẫn qua, nhưng lúc sắp tiếp cận tới cung điện, Lăng Vân vẫn bị một đầu ngoài Tứ giai ma thú bảo hộ cung điện chặn lại.

Chứng kiến thực lực đầu ma thú này rõ ràng đã tới Tứ giai, kiếm khí trong cơ thể Lăng Vân nhanh chóng chuyển động, kiếm áp khổng lồ lập tức đem Tứ giai ma thú kia áp chế một bên, mà chính hắn lại bay lên, ở trên không trung lần thứ hai phát lực, phóng qua đỉnh đầu ma thú, thi triển khả năng lăng không hư độ (hư không phi hành) mà chỉ có tiên thiên đại thừa mới có thể sử dụng, lóe lên đã lướt đi hơn trăm mét, bỏ rơi đầu ma thú kia, rồi sau đó mới nhanh chóng bỏ chạy.

Con mồi bỏ chạy ở trên đỉnh đầu của mình, Tứ giai ma thú giống như bị sỉ nhục, nhất thời phát ra một tiếng rống giận rung trời, chỉ chốc lát sau, từ hướng cung điện cũng truyền tới ba tiếng rống với khí thế không kém đầu ma thú vừa rồi, hiển nhiên nó đã được đồng bọn đáp lời.

- Bốn đầu!?

Lăng Vân trong lòng rùng mình, tốc độ được đẩy lên tới cực hạn!

Tứ giai ma thú tới cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trên huyền nhai (vách núi đen) phía trước, bốn chân cường tráng mạnh mẽ đạp một cái, không ngờ lao thẳng lên vị trí Lăng Vân đang bôn tẩu trên độ cao chừng ba chục mét, trực tiếp đánh tới hắn, thân hình chưa đến, uy áp khổng lồ của Tứ giai ma thú mang theo hơi thở đầy huyết tinh đã áp chế chặt chẽ khí tức của tam giai kiếm sư Lăng Vân.

Sắc mặt Lăng Vân hơi đổi, khí thế mà đầu ma thú này mang đến từ trên trời giáng xuống, uy lực có một không hai, một khi hắn bị cỗ hơi thở này hoàn toàn áp chế, khi đó hai đầu Tứ giai ma thú phía sau sẽ dễ dàng áp sát, hơn nữa hai đầu ma thú này mà cùng tiến lên tiền hậu giáp kích thì kết cục bại vong của hắn gần như đã định!

Trong lúc Sinh tử đó, không thể có chút do dự!

Đón khí tức uy áp đầy huyết tinh của đầu ma thú kia, Lăng Vân chợt phát ra tiếng hét vang trời, theo tiếng hét này, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí vốn bị ngăn chặn lấy một loại tốc độ hoàn toàn không phù hợp lẽ thường nhanh chóng dâng lên, trong khoảnh khắc đã bộc phát ra kiếm khí sắc bén trực tiếp phá tan khả năng cực hạn có thể thừa nhận của gân cốt, những chỗ kiếm khí đi qua gân mạch đều bị nứt ra.

- Cửu Cửu Thượng Huyền, chiêu thứ tư Kiếm Trùng Thái Hư!

Một đạo kiếm khí sắc bén ẩn hàm bên trong bảo kiếm, xen lẫn cương mãnh của tâm ý nhất vãng vô hồi (một đi không về), giống như thần kiếm đâm phá trời cao, đem khí thế hung tàn của Tứ giai ma thú kia xiết thành phấn toái (bột phấn), dư thế không giảm chém thân thể cường tráng của nó thành hai nửa, máu tươi rơi đầy trời cao!

Tứ giai ma thú đã bị tiêu diệt!

Bằng vào việc mượn lực, Lăng Vân chẳng những vượt qua trăm mét khoảng cách, Hơn nữa lại nhảy lên vách huyền nhai cao hơn ba mươi thước.

Mới vừa vừa rơi xuống đất, kiếm khí nghịch chuyển ở trong cơ thể chợt bạo phát tạo thành thương tổn, một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng (như vầy mà vẫn sống dc) từ trong miệng điên cuồng trào ra, dưới chân hắn lảo đão, ngã quỵ trên mặt đất.

Thân thể tuy rằng bị thương như thế, nhưng thân thể hắn lại giống như không cảm giác loại đau đớn này. Sau khi ngã quỵ, hắn lại nương theo thế ngã mà lăn mấy vòng, sau đó mới lấy nắm đấm chống thân thể đang lắc lư bước nhanh về phía trước. Đi lại khó khăn khiến thân hình hắn lắc lư, làm cho người khác không nhịn được lo lắng liệu một cơn gió nhẹ có khiến hắn ngã xuống hay không.

Đây chính là cái giá phải trả khi vượt cấp sử dụng đệ tứ chiêu của Cửu Cửu Thượng Huyền!

Hai đầu Tứ giai ma thú khác khi ngửi được mùi vị máu tươi lại càng thêm hung dữ, phát ra một tiếng tiếng rít gào, cho dù là con người cũng có thể cảm ứng được tiếng gào rống đó truyền đến sự phẫn nộ thật lớn.

Trong lòng Lăng Vân không hề bị sự phẫn nộ của ma thú làm ảnh hưởng, loại cảm xúc sợ hãi này nếu có thể phát sinh thì lập tức bị lý trí của hắn đè ép. Ánh mắt hắn nhanh chóng kiểm tra bốn phía, cố gắng hết sức tìm kiếm địa phương có thể trốn được.

Lấy trạng thái lúc này của hắn, một khi bị ba đầu Tứ giai ma thú đuổi theo, tuyệt đối là thập tử vô sinh (mười phần chết ko phần sống).

Trời không tuyệt đường người.

Ánh mắt tìm kiếm của Lăng Vân, trong khoảnh khắc đã phát hiện một huyệt động ở phía trên, thậm chí ở đó còn có một khối đá nhọn nhô ra.

Không chút do dự, hắn trước tiên vọt tới phía ngoài huyệt động, không để ý nội thương kích xuất khi hắn lại sử dụng chân khí, mạnh mẽ đánh lên vách huyền nhai, oanh ra một cái khe thật lớn.

Cái khe xuất hiện khiến cho mặt núi không thể tiếp tục đỡ được sức nặng của khối đá nhô ra kia, khối đá đó mạnh mẽ lăn xuống mặt đất.

Gần như ngay trước lúc cự thạch đập xuống mặt đất, Lăng Vân đã một bước nhảy vào huyệt động. Dường như chỉ trong khoảnh khắc đó, hắc ám vô tận đã hoàn toàn cắn nuốt cả sơn động, hòn đá khổng lồ phía trên đã phong bế toàn bộ cửa hang động chỉ rộng chừng hai người này lại.