Chương 42: Lục bảo

Ở lần thứ hai bế quan tu luyện trong rừng rậm, Lăng Vân căn bản không biết, gia tộc của hắn sắp phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.

Chẳng qua, cho dù là đã biết, hắn đã không nhất định trước tiên nghĩ cách cứu viện gia tộc kia.

Mười bảy vị Kiếm Sư, trong đó bao gồm Đức Chí đế quốc thủ tịch Kiếm Sư, đội hình khổng lồ như vậy giá lâm Tử Vân đế quốc, cho dù là Tử Vân đế quốc hoàng đế bệ hạ cũng không dám đơn giản chậm trễ.

Chẳng qua thấy thế tới rào rạt của đối phương, rõ ràng là người đến bất thiện, Tử Vân đế quốc làm sao đơn giản đây?

Bát đại Kiếm Sư trong nước trước tiên toàn bộ bị điều động, không chỉ có như vậy, mấy vị tự do Kiếm Sư đầu nhập hoàng gia hiệu lực, cũng bị hoàng đế hạ chỉ động viên, cầu tình mới tới.

Toàn bộ cấm vệ quân tinh nhuệ nhất của Tử Vân đế quốc càng tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến tranh, các loại tiễn nỏ, binh lính toàn bộ trang bị cao độ, như lâm đại địch.

Lúc mười bảy vị Kiếm Sư đến Tử Vân đế quốc cũng là lúc khiến cho toàn bộ thủ đô xôn xao, dường như đại chiến đã tới.

Mười bảy vị Kiếm Sư tụ tập cùng một chỗ, lại có thể đạt được hiệu quả như vậy, làm cho một thủ đô đế quốc toàn diện đề phòng, bởi vậy có thể thấy được cao thủ cấp Kiếm Sư đối với các quốc gia trên đại lục có bao nhiêu ảnh hưởng ...

Hơn mười vị Kiếm Sư đi ở trên đường đến trước Tử Vân hoàng cung, dọc theo đường đi cảm thụ được bầu không khí chiến tranh trầm trọng dị thường của cả tòa thành, không khỏi có một chút lo lắng.

Chính thức Kiếm Sư tuy rằng cường hãn đến trình độ có thể kinh khủng nghịch thiên, thế nhưng đó là chỉ chính diện giao phong, chẳng qua, nếu như đối phương sử dụng những loại vũ khí viễn trình bắn lén ẩn núp ở xung quanh như cung nỏ chẳng hạn, đối mặt với năm vạn đại quân của hoàng gia cấm vệ, có thể có năm, sáu người có thể rời đi đã là kết quả không tồi rồi. Hơn nữa trong năm, sáu người đó, hai vị tam giai Kiếm Sư hẳn là chiếm được hai danh ngạch đi.

Nghĩ vậy, trong lòng hơn mười người lần thứ hai trở nên bất an.

Lôi Nhĩ Kiếm Sư thu phản ứng mọi người vào trong mắt, lòng thầm mắng vài tiếng:

- Phế vật, một cái nho nhỏ Tử Vân đế quốc, lại có thể làm cho các người trông như vậy, quả thực là nỗi nhục của Đức Chí đế quốc chúng ta.

Một lát sau, nhóm người đã tới được thiên điện của hoàng cung, hơn bốn trăm hoàng kim vệ toàn bộ do Cao Cấp Kiếm Sĩ tạo thành cùng với mười một vị Kiếm Sư Tử Vân đế quốc có thể đến, toàn bộ tụ tập tại giữa điện, nhìn chằm chằm mười bảy vị Kiếm Sư đang đi vào.

Tam cấp văn minh thủ tịch Kiếm Sư, tuyệt đối có tư cách ngang hàng với tam cấp văn minh hoàng đế. Bởi vậy, Lôi Nhĩ sau khi tiến nhập thiên điện, ngạo mạn quét mắt đến mọi người ở đây rồi hừ nhẹ nói:

- Ra mắt bệ hạ, bệ hạ thật đúng là xem trọng chúng ta, bày ra tư thế hoan nghênh long trọng như vậy a.

Hoàng đế Tử Hạo của Tử Vân đế quốc bản thân cũng là một vị chính thức Kiếm Sư, dũng khí mười phần, đối với ngôn ngữ trào phúng của Lôi Nhĩ Kiếm Sư khẽ cười nói:

- Lôi Nhĩ các hạ là thủ tịch Kiếm Sư của Đức Chí đế quốc, đích thân tới Tử Vân đế quốc ta, chúng ta Tử Vân đế quốc nếu như chậm trễ, chẳng phải làm mọi người chê cười.

- Ít nói nhảm đi, chúng ta lần này đến đây là muốn hướng đến một người đòi lại công đạo cho đồ nhi Trảm Nham.

- Trảm Nham Kiếm Sư chết đi, chúng ta cũng rất lấy làm tiếc. Chẳng qua theo ta được biết, Trảm Nham Kiếm Sư chết vào tay một vị thần bí tự do Kiếm Sư, cùng với Tử Vân đế quốc ta cũng không liên quan quá lớn, Lôi Nhĩ các hạ hướng ta hỏi người, lời này từ đâu nói lên?

- Chúng ta đã điều tra rõ ràng hung thủ sát hại đồ nhi Trảm Nham Kiếm Sư của ta, chính là Lâm Thành nhi tử của Lâm Dương hầu tước ở Tử Vân đế quốc các ngươi! Mong rằng bệ hạ xử lý theo lẽ công bằng việc này, giao người ra, không nên bao che hung thủ. Bằng không việc này nếu truyền ra ngoài, đối với danh dự của Tử Vân đế quốc sẽ bị đả kích nghiêm trọng a.

Lúc La Mạn Kiếm Sư quay lại cũng đã đem khả năng Trảm Nham Kiếm Sư chết ở trên tay Lăng Vân nói cho Tử Hạo bệ hạ. Chẳng qua, sau khi biết được tin tức này Tử Hạo không chỉ không có cảm thấy phiền phức, trái lại từ đó bắt được một tia cơ hội, một tia cơ hội vĩnh kết hữu hảo cùng Lâm gia.

Nếu như Tử Vân đế quốc hoàng thất bọn họ có thể bảo hộ Lâm gia dưới áp lực của mười bảy vị Kiếm Sư, có thể đắc tội với mười bảy vị Kiếm Sư và Đức Chí đế quốc. Nhưng ngày sau nếu Lâm gia thăng chức nhanh chóng khẳng định cũng không quên ân huệ hôm nay. Một ngày cùng gia tộc của lục cấp văn minh đặt quan hệ, chỉ cần bọn họ dành cho mình một chút chỉ dẫn, Tử Vân đế quốc từ đó không phải một bước lên trời? Chí ít không bao giờ cần phải nhìn sắc mặt Đức Chí đế quốc để làm việc.

Bởi vậy, yêu cầu của Lôi Nhĩ Kiếm Sư lập tức bị Tử Hạo uyển chuyển cự tuyệt:

- Lôi Nhĩ các hạ, những lời này từ đâu mà ra? Kiếm Sư Lâm Thành của Tử Vân đế quốc ta, chẳng qua chỉ là một vị vừa tấn chức nhất giai Kiếm Sư được nửa tháng, mà đồ đệ Trảm Nham của ngươi tấn cấp nhị giai Kiếm Sư đã được vài cái mười năm rồi, là một trong những người tiếp cận tam giai Kiếm Sư gần nhất. Một vị cường giả như thế, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lâm Thành giết được hắn?

- Lâm Thành chỉ là một nhất giai Kiếm Sư!?

Kể cả Lôi Nhĩ, mọi người đều sửng sốt, không tự chủ dừng ánh mắt lại trên người Hàn Bích. Dù sao chỉ có hắn là nhìn thấy hung thủ giết chết Trảm Nham.

Hàn Bích nhãn châu xoay động, lập tức nghĩ được một chủ ý:

- Khẳng định lúc đó Trảm Nham đại nhân cho rằng hắn là Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc, không phòng bị, mới có thể bị hắn đột nhiên đánh lén thành công.

La Mạn Kiếm Sư hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Trảm Nham là một Kiếm Sư lâu năm, thân kinh bách chiến, không thể một điểm đề phòng cũng không có như thế. Các ngươi lấy cớ này, cũng thật là quá miễn cưỡng đi a.

Lôi Nhĩ Kiếm Sư nhất thời quát lên:

- La Mạn các hạ, ngươi đây là có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta muốn lừa gạt ngươi sao? Ngươi như thế là vũ nhục đối với Kiếm Sư của Đức Chí đế quốc, để giữ gìn vinh dự của đế quốc, ta có quyền lợi hướng ngươi đưa ra lời quyết đấu.

La Mạn Kiếm Sư cùng Lôi Nhĩ Kiếm Sư tuy rằng cùng là tam giai, nhưng trong đó vẫn tồn tại khác biệt nhất định, nếu như thật sự đánh đến, La Mạn Kiếm Sư cuối cùng khẳng định khó thoát thất bại. Nghĩ vậy, Tử Hạo phất tay lên nói:

- Lôi Nhĩ các hạ không nói sang chuyện khác a, ta nghĩ La Mạn các hạ cũng không có ý vũ nhục Kiếm Sư của quý quốc. Ngươi thử ngẫm lại xem, lẽ nào Trảm Nham Kiếm Sư bị một vị nhất giai Kiếm Sư đánh lén đều không thể đỡ được? Dù sao nhị giai Kiếm Sư có thể hình thành đấu khí áo giáp, trừ phi toàn lực công kích nếu không thì không hề biến mất a? Chẳng lẽ tại Hôi Sắc sâm lâm nguy cơ tứ bề, Trảm Nham Kiếm Sư đến điểm cảnh giác cơ bản ấy cũng không có sao?

- Hừ, tất cả là do Đức Chí đế quốc chúng ta tín nhiệm đối với Tử Vân đế quốc các ngươi mà thôi, vậy mà các người lại làm ra loại chuyện này a.

Lôi Nhĩ nói, không nhịn được quát:

- Tử Hạo bệ hạ, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Trảm Nham chết vào tay Lâm Thành là Hàn Bích Kiếm Sư tận mắt nhìn thấy. Nếu như bệ hạ xử lý không tốt việc này, thì hãy để chuyện này cho chúng ta, chúng ta sẽ tự mình giải quyết.

Tử Hạo vừa nghe, nhất thời biết Lôi Nhĩ Kiếm Sư quyết tâm muốn tìm Lâm gia gây phiền phức.

Hắn lắc đầu, kiên quyết nói:

- Sự tình nếu như chưa biết rõ, ta không có khả năng đáp ứng yêu cầu vô lý này của ngươi.

Lôi Nhĩ Kiếm Sư sắc mặt chợt biến lãnh:

- Sự tình đã rất rõ ràng, còn có cái gì không thể nói được? Thế nào, chẳng lẽ bệ hạ muốn bao che bọn họ?

- Nếu như Trảm Nham Kiếm Sư thực sự là do Lâm Thành giết chết, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi một cái công đạo, thế nhưng, mới tấn chức nhất giai Kiếm Sư giết chết chuẩn tam giai lão làng Kiếm Sư, phương diện này thực sự để lộ ra nhiều điểm đáng ngờ lắm, nói ra sợ rằng chả một ai tin tưởng. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải làm rõ ràng chuyện này.

- Ha ha ha ha, nếu bệ hạ không muốn cho chúng ta- Đức Chí đế quốc một cái công đạo, chúng ta đây sẽ không làm phiền bệ hạ, chúng ta tự mình đi tìm Lâm Dương hầu tước nói chuyện một chút!

- Chậm đã, việc này quan hệ đến quốc gia trọng thần của ta, Lôi Nhĩ các hạ là một ngoại nhân, mong rằng đừng vượt quá giới hạn quản lý quốc nội của quốc gia ta.

Lôi Nhĩ Kiếm Sư giận dữ:

- Đồ đệ của ta chết trên tay Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc các ngươi, ngươi lại luôn miệng nói ta là ngoại nhân, qua thực là buồn cười.

- Sự tình còn chưa tra ra manh mối, xin Lôi Nhĩ các hạ tỉnh táo một chút, chớ để tin phiến diện chi từ (chỉ nghe một bên).

- Phiến diện chi từ? Hàn Bích chính là nhất mạch đồ tôn của ta, làm sao có thể lừa gạt ta? Tử Vân đế quốc các ngươi muốn bao che, quả nhiên là khi dễ Đức Chí đế quốc ta không người sao?

Tử Hạo bệ hạ thần sắc lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tia sát khí:

- Ai tại cung điện của Tử Vân đế quốc ta dám xuất đại ngôn? Ta xem chân chính khi dễ Tử Vân đế quốc ta không người, là Đức Chí đế quốc các ngươi!

Theo đàm phán song phương vỡ tan, Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc hiện hữu (đang có mặt) toàn bộ lộ ra sát khí, cả đám tiến lên ba bước, rút kiếm ra. Mà hộ vệ tại chu vi xung quanh cung điện- hoàng kim thị vệ cũng một đám xông tới, tầng tầng lớp lớp bao vây mười bảy Kiếm Sư ở bên trong. Ở ngoài cung điện, cũng trùng trùng điệp điệp một đội cường nỏ thủ, chiến đội sắp hàng chỉnh tề, trên một trăm phá ma nỏ nhằm vào mười bảy vị Kiếm Sư trên cung điện.

Lôi Nhĩ Kiếm Sư nhìn lướt qua đông đảo binh sĩ vây quanh, không khỏi giận dữ mà cười:

- Ra là Tử Vân đế quốc các ngươi sớm có dự mưu.

Tử Hạo khẽ hừ một tiếng:

- Chúng ta Tử Vân đế quốc không có khả năng thờ ơ khi người khác tới tận cửa khi dễ.

- Tốt, tốt, rất tốt!

Lôi Nhĩ Kiếm Sư nói xong, bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị:

- Tử Vân đế quốc các ngươi hạ quyết tâm bao che hung thủ sát hại đồ nhi ta, hành động đó, đúng là khiêu khích cùng Đức Chi đế quốc chúng ta. Cứ như vậy, an bài của ta rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận đi.

- An bài?

Tử Hạo bệ hạ bản năng cảm giác được mơ hồ có chút không ổn:

- An bài cái gì.

Lôi Nhĩ Kiếm Sư khép hờ hai mắt, dưới vòng vây của nhiều người như vậy lại bình thản ngồi xuống.

Tử Hạo còn chưa kịp hỏi tiếp, thì một vị thị vệ chợt từ ngoài cung đã lớn tiếng chạy đến:

- Báo! Báo! Bệ hạ, Hủy Diệt quân đoàn của Đức Chí đế quốc ở biên giới, mang theo cờ hiệu thay Trảm Nham Kiếm Sư đòi lại công đạo, tăng binh ba mươi vạn, rất nhanh tiến tới biên cảnh quốc gia!