Hắn dùng một đoạn hiện thực tàn khốc mà hắn đã tự mình trải qua để so sánh với huyễn tưởng tràn đầy sự tốt đẹp của tiểu tử này, xem thử thứ gì cuối cùng mới là vĩnh hằng.
Trải qua đến tột cùng là trải qua cái gì.
Hắn biết hắn đã quên rồi.
Xa xa... Xa đến mức Lăng Vân căn bản là không thấy được tràng cảnh hiện ra trong hắc ám đến tột cùng là có bộ dạng gì. Hắn chỉ mơ hồ cảm giác được thiếu niên kia đang giãy dụa bò ra trong vũng máu, giống như một con chó con bị thương, gian nan chậm chạp bò dậy. Một màn này khiến cho trong não hải của Lăng Vân đột ngột sinh ra một ý nghĩ: Sau khi hắn bò dậy thì sẽ không bao giờ ngã xuống nữa.
Bối cảnh lại đột nhiên biến thành tro bụi, chỉ còn lại hắc ám vô tận cùng với một góc áo màu hồng nhạt bị tàn phá ở trên tay hắn...
Ý thức bắt đầu tan rã, Lăng Vân cũng không biết vì sao hắn lại thấy góc áo kia có màu hồng nhạt. Chí ít hắn hiện tại nhìn nó đúng là có màu đỏ thẫm, giống như là nó được nhuộm bằng máu tươi vậy.
Giờ khắc này tư duy bị đình trệ, Lăng Vân khó khăn mà hiểu được tiểu tử ngu muội vô tri kia muốn là cái gì.
Thực lực tuyệt cường.
Thực lực áp đảo hết thảy.
Thực lực lăng vân, thẳng qua tầng tầng mây, bao trùm lấy cả đám mây, mà cũng chính là bao trùm cả trời xanh, bao trùm cả thiên địa.
Chỉ có thực lực siêu nhiên áp đảo trên thiên địa thì hắn mới có thể nắm giữ được vận mệnh của mình, không giống như con rối gỗ bị xã hội hạn chế với những quy tắc, điều lệ, chế độ.
Có thể làm những chuyện mình muốn làm thì mới được xem là tự do chân chính, siêu thoát hết thảy, không ai có thể bức bách hắn buông bỏ, cũng không có ai có thể nghĩ tới chuyện cướp đi thứ gì của hắn.
Chân chính nắm giữ cuộc sống của mình mới chính là chân lý sinh tồn vĩnh hằng.
Chân lý!
Vĩnh hằng!
Nguyên bản mọi thứ bắt đầu trôi đi, ở trong hắc ám đột nhiên xuất hiện bốn chữ này, chúng bắn ra lam quang vạn trượng khiến cho thế giới hắc ám đột nhiên tan vỡ, một phiến lam sắc quang mang quen thuộc lại tràn ngập trong thiên địa.
Hô.
Lăng Vân bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Giống như một người bị quỷ đè, hãm nhập trong hôn mê thật sâu lại trở nên hoàn toàn thanh tỉnh.
Không chỉ là thanh tỉnh, mà phiến thiên địa trước mắt còn in bóng rõ ràng bên trong não hải.
Vết rách trải rộng của lam sắc tiểu kiếm vẫn như cũ huyền phù trước mắt hắn. Đám người Lâm Tuyết đang lo lắng không thôi, vừa nhìn thấy hắn tỉnh lại thì vô cùng kinh hỉ. Ở xa xa còn có khó vô số khí lãng và cự kiếm va chạm nhau dẫn đến trận trận oanh long.
Ý niệm vừa động, hết thảy mọi chuyện phát sinh ở ngoại giới đều rõ ràng như lòng bàn tay.
Nhìn ám lam tiểu kiếm trước mắt, Lăng Vân đột ngột sinh ra một loại huyết mạch tương liên, hắn cảm giác như tiểu kiếm này căn bản không phải là kiếm, mà là một ngón tay của hắn, hoặc giả là một phần thân thể vậy.
Tín niệm hơi động một chút, ám lam tiểu kiếm lập tức phóng xạ ra một đạo ánh sáng nhàn nhạt, vết rạn trên thân kiếm cư nhiên là lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục lại toàn bộ. Không tới mới nhịp thở, nó đã khôi phục lại vẻ óng ánh như ban đầu, thân kiếm tản mát ra một loại ánh sáng mộng huyễn lưu ly.
Không cần ngoắc tay thanh tiểu kiếm này đã tự chủ bay tới trên tay của Lăng Vân, dưới sự tác dụng của một cổ lực lượng thần bí, tiểu kiếm nhanh chóng phóng đại. Chỉ chốc lát sau nó đã từ một ngón tay trở thành tương đương với một bảo kiếm phổ thông.
- Đây là...
Biến hóa thần kỳ như thế trực tiếp khiến cho ba người Lâm Tuyết phải trợn mắt hốc mồm.
Loại kinh ngạc này vẻn vẹn chỉ kéo dài trong chốc lát thì đã có một luồng gió cường liệt thổi qua bên tay, kèo theo một tiếng hô:
- Ba vị cẩn thận phía sau!
Khi đám người Lâm Tuyết xoay người lại thì đã có mấy chục thanh cự kiếm sau khi đột phá phong tỏa của những Kiếm Thánh, Bán Thần kia đã nhanh chóng đi tới...
Nguyên lai là màn sáng màu lam đã hoàn toàn tan vỡ khi Lăng Vân sắp mất đi ý thức. Không có lực lượng của lam sắc lĩnh vực đem kiếm ý trên cự kiếm xóa đi, uy lực của cự kiếm căn bản không phải những Kiếm Thánh Bán Thần này có thể ngăn chặn. Vô số cự kiếm lấy một loại khí thế như chẻ tre trực tiếp đem Bán Thần già nua kia ***ng trúng, mọi người còn chưa kịp cứu viện thì thân hình già nua kia đã bị kiếm long dễ dàng phá hủy, hôi phi yên diệt. Sau đó lại tiếp tục lao tới trước đám người Lâm Tuyết.
Nhìn những thanh cự kiếm tản mát ra khí tức khủng bố giống như hồng hoang mãnh thú, ba người Lâm Tuyết nhất thời bị dọa cho tái nhợt mặt mày, gần như vậy cho dù có liều mạng phòng ngự thì cũng vô pháp ngăn chặn được.
Phòng ngự?
Cho dù là Bán Thần cường giả toàn lực phòng ngự thì va chạm với cự kiếm cũng phải thụ trong thương, huống chi ba nàng cũng chỉ là những nữ tử yếu kém với thực lực Kiếm Thánh phổ thông mà thôi.
Ngay khi các nàng đang tuyệt vọng, muốn vùng vẫy giãy chết thì những cự kiếm này đột ngột dừng lại ở trước mặt.
Tạm dừng?
Không chỉ là mấy chục thanh cự kiếm trước mặt bọn họ, ngay cả hơn vạn thanh đang nắm giữ sinh mệnh của những Kiếm Thánh Bán Thần trên hư không cũng đều dừng lại.
Không hề có chút đạo lý nào đúng với lực quán tính, những cự kiếm này cứ như vậy mà đột ngột dừng lại. Tràng diện quỷ dị này khiến cho mọi người không thể tưởng tượng nổi.
Một vị Kiếm Thánh thậm chí còn gõ gõ trên một thanh cự kiếm xem mình có đang nằm mơ hay không. Trong lúc nhất thời mọi người hình như đã liên tưởng tới điều gì, đều đồng loạt hướng ánh mắt kinh hãi về phía Lăng Vân. Ngay cả đám người Lâm Tuyết cũng hướng ánh mắt kinh hỉ về phía ca ca mình.
Lăng Vân bình thản duỗi thẳng năm ngón tay, hướng lòng bàn tay về phía hơn vạn cự kiếm.
Trong mắt của hắn cũng mang theo một tia nghi hoặc. Đột nhiên từ mỗi ngón tay của hắn đều bắn ra một đạo kiếm quyết, hắn hướng mặt đất vạch một cái, toàn bộ cự kiếm đều lao xuống cắm đầy trên phương viên hơn mười dặm, bốc lên bụi bay mù mịt.
Ngốc trệ!
Đại não của tất cả Kiếm Thánh và Bán Thần không cách nào lưu thông máu huyết được.
Bọn họ như thế nào cũng vô pháp lý giải vì sao nhóm người mình quên cả sống chết cũng vô pháp thu thập những cự kiếm này. Thế nhưng đối phương lại có thể dễ dàng đối phó như thế, giống như đại tướng chỉ huy binh lính, đem vạn kiếm toàn bộ cắm xuống sa mạc.
Thậm chí một số người có tâm gây hấn còn hoài nghi Lăng Vân cùng với trung niên nam tử thần bí kia có thể là đồng bọn.
Lăng Vân cũng không để ý tới mọi người đang ngốc trệ ra, hắn trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía hư không, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì.
Chỉ chốc lát sau, lam sắc bảo kiếm trong tay hắn đột ngột bạo phát ra một cổ kiếm khí khủng bố. Kiếm ý lăng lệ nhất thời đem những cường giả này tỉnh lại.
Nhìn thanh kiếm xanh da trời được bao bọc bởi kiếm khí trong tay Lăng Vân, trong mắt Thủy Nguyên Thượng Nhân lóe ra tia sáng kỳ dị, nàng như thế nào cũng sẽ không quên sự sỉ nhục do thanh kiếm này mang cho. Đường đường là Bán Thần cường giả lại bị một Kiếm Thánh tiểu bối lừa gạt đi vào đại bản doanh của mình, kết quả chẳng những không làm khó được hắn, mà Thần điện của mình còn bị đánh vỡ, đối phương nghênh ngang rời đi, sau đó mình lại còn thủy chung đuổi theo không kịp.
Chuyện một vị Bán Thần phải chịu thiệt thòi trong tay một tiểu bối Kiếm Thánh cũng đã trở thành trò cười truyền đi khắp Trung Ương Tinh.
Giờ khắc này lại nhìn thấy kiếm khí lăng lệ trong tay Lăng Vân, trong lòng Thủy Nguyên Thượng Nhân lại cảm thấy sỉ nhục được rửa sạch sẽ. Không nói tới lúc trước Lăng Vân trợ giúp bọn họ sống sót khỏi những con kiếm long, chỉ cần cảm nhận được kiếm khí uẩn hàm trên thân của thanh kiếm xanh da trời kia thì cũng đủ để quét sạch hết thảy ý niệm bất thiện trong lòng bà ta.
Kiếm khí này tuy vẫn là kiếm khí, những so với lúc trước thì lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nguy cơ tản mát ra khiến cho bà ta có cảm giác rằng, chỉ cần nó có chủ ý với mình thì đầu thân của mình sẽ mỗi thứ mỗi nơi.
Ngay khi mọi người còn chưa hiểu ý tứ của Lăng Vân, thì hắn đã vung tay lên, đem kiếm khí vẻ lên bầu trời xanh thẳm một cái.
Oanh long long!
Một trận ba động xé rách hư không khủng bố hiện lên. Từng tiếng sấm nổ kịch liệt chậm rãi hướng bốn phương tám hướng cuồn cuộn lao đi.
Cả phiến thiên không liền một khối dưới một kiếm này đã xuất hiện một lỗ hổng rộng lớn.
Lĩnh vực mà chỉ có lực lượng cấp bậc Chân Thần mới có thể đánh vỡ cứ như vậy... bị phá.