Chương 300: Ký ức xa xôi

Ý thức của kiếm hồn cùng với ý thức của chủ thể không hợp!

Biến cố thình lình xảy ra trực tiếp khiến cho Lăng Vân trở tay không kịp.

Sự dung hợp chỉ cần có chút sai sót đều có thể dẫn đến dung hợp thất bại, việc này so với đoạt xá còn muốn khó hơn gấp mấy lần. Vì đoạt xá thì không cần cảm thụ ý thức của đối phương, cứ trực tiếp diệt đi là được.

Hiện tại ý thức yếu ớt kiếm hồn chung quy là không có cách nào thừa thụ được lượng ký ức nhiều năm qua của Lăng Vân... nhất là đối với những cảm ngộ về đạo của thiên địa.

Nếu như việc dung hợp thiếu hụt những cảm ngộ này thì cuối cùng dù có thể thành công thì kiếm hồn cũng không thể có bất kỳ trợ giúp gì đối với Lăng Vân.

Ám lam tiểu kiếm huyền phù ở trên trán tùy theo thời gian trôi qua, dần dần phát ra biên độ rung động cường liệt. Cho dù là lam quang tản ra cũng nhộn nhạo lên, bằng mắt thường có thể thấy được nó đang mờ đi.

Thấy một màn như vậy, tất cả Kiếm Thánh, Bán Thần đều đồng thời biến sắc, kinh hãi nhìn hai con kiếm long khổng lồ ở xa xa... Bởi vì không thống nhất chủ ý, có một đám người lại trốn về phương hướng của Lăng Vân, còn những người còn lại lại kêu gọi vì Lăng Vân kéo dài chút thời gian.

Vị Bán Thần già nua đến từ lĩnh vực của Bất Tử Minh Thần nhìn thoáng qua tình huống của Lăng Vân, cắn răng hô động mọi người đồng tâm hiệp lực, thừa dịp lam quang chưa tiêu tán phá hủy những thanh cự kiếm mà uy thế đã đại giảm này. Bốn mươi mấy con kiếm long chỉ còn lại hai con, mọi người vị tất đã không thể đem chúng ngăn chặn được.

Lui không thể lui thì chỉ có tử chiến đến cùng.

Đối mặt với nguy hiểm vô pháp kháng cự thì mọi người sẽ sinh ra sự tuyệt vọng, hoàn toàn buông bỏ phản kháng. Nhưng nếu cho bọn họ một đường sinh cơ, thì bọn họ nhất định sẽ bạo phát ra ý chí cầu sinh trước nay chưa có.

Trong lúc nhất thời, trừ bỏ đám người Lâm Tuyết đang thủ hộ bên cạnh Lăng Vân, toàn bộ mọi người đều bạo phát ra tất cả năng lượng trong thể nội.

Vào lúc này, cho dù là cừu hận xưa nay không thể buông bỏ như cừu giết cha mẹ, cừu diệt môn cũng tạm thời bỏ qua một bên.

Mọi người đều có chung mục tiêu duy nhất, đó là hợp lại hết mọi lực lượng đánh tan hai con kiếm long hung hãn trước mắt.

Vạn người một lòng, sức mạnh như thành đồng.

Mặc dù chỉ có khoảng bốn mươi người nhưng khí thế lại không kém đại quân vạn người.

Khi kiếm long thứ nhất quét tới thì có hơn mười đạo kiếm khí vô cùng mạnh mẽ đồng thời bạo phát, giống như tên lửa xuyên lục địa bắn tới. Dù cho vạn kiếm có thanh thế phô thiên cái địa như thế nào, chúng vẫy quyết lấy thân thiêu thân lao vào lửa.

Oanh long long!

Những tiếng nổ như lôi đình vang lên, từ trên cự long bắn ra vô số mảnh vụn về bốn phương tám hướng, một ít Bán Thần cường giả đứng mũi chịu sào trực tiếp bị chém thành hai đoạn.

Trước sự công kích của mọi người có tới hơn hai trăm cự kiếm bị phá hủy hoàn toàn. Song tổn thương này đối với kiếm long mà nói, cũng là chưa có đáng kể, nó trực tiếp xông thẳng tới, khiến cho màn sáng lam sắc vốn đã hơi có chút bình ổn lại tiếp tục xao động, sau đó hoàn toàn tan vỡ.

Tuy rằng sau khi đánh vỡ màn sáng lam sắc, tốc độ của kiếm long đã đại giảm, nhưng với tốc độ này thì vẫn đủ tạo thành tử thương cho bọn họ.

- Đánh rơi đánh rơi toàn bộ, một thanh cũng không để lại.

Ngẩn ra một chút, Bán Thần già nua lập tức lớn tiếng rống lên, đồng thời từ kiếm trong tay cũng bạo phát ra một cổ sóng xung kích cường lực trùng kích lên thân cự kiếm.

Tuy trận sóng xung kích này so với kiếm khí lúc trước thì uy lực yếu hơn gấp mấy lần, nhưng hiệu quả của nó lại làm cho người ta thấy được hi vọng. Cự kiếm đang xông tới bị sóng xung kích này chấn lệch phương hướng, mặc dù tốc độ không bị giảm đi bao nhiêu nhưng phương hướng nó nhắm tới cũng không tiếp tục tạo thành uy hiếp với mọi người.

Lời nói và hành động của Bán Thần già nua khiến cho mọi người đại chấn tinh thần, từng trận sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ không ngừng phát ra, tần số cực nhanh khiến người ta hoa cả mắt.

Ngay lúc này, Lăng Vân dung hợp ý thức của kiếm hồn cũng đang đến hồi cực kỳ mấu chốt.

Đạo bất đồng không thể dung hợp.

Não cùng với chủ ý thức chiếm cứ sự chủ động tuyệt đối, cái gọi là đạo bất đồng cũng chỉ là một câu nói suông, ý thức của kiếm hồn căn bản là không có một đường để phản kháng.

Bởi do ý thức của kiếm hồn hoàn toàn không muốn tiếp thụ, ký ức cùng với một ít cảm ngộ không tương đồng về kiếm đạo tràn vào ý thức yếu nhược của kiếm hồn giống như một người bình thường đột ngột ăn được một viên Đại Hoàn đan gia tăng trăm năm công lực, năng lượng kinh khủng ở trong cơ thể của hắn tùy ý tàn phá bừa bãi tạo thành sự phá hoại khó có thể tưởng tưởng được. Trong lúc nhất thời, có một vết rạn rất nhỏ xuất hiện ở trên kiếm hồn vốn có sự kiên cố so được với Thần khí.

Nhìn thấy vết rạn này, Lăng Vân nhất thời chấn động tâm thần, cảm nhận thấy một loại thống khổ mãnh liệt giống như linh hồn bị xé rách.

Những thống khổ này chính là đến từ ý thức của kiếm hồn, hiện tại hắn đang cùng kiếm hồn dung hợp, tự nhiên là cảm ứng được hết thảy cảm giác của nó.

Vết rạn thứ nhất chỉ là bắt đầu.

Lúc sau, vết rạn thứ hai lại vô thanh vô tức hiện lên trên thân của kiếm hồn. Rồi tại chỗ rẽ của nó, vết rạn thứ ba cũng lan tràn ra. Lại tới vết rạn thứ tư, thứ năm, thứ sáu...

Loại thống khổ xé rách linh hồn này so với tình hình nguy hiểm khi gặp phải sự phản phệ của Chú Hồn Huyết Trận thì hơn hẳn, thân hình của Lăng Vân hoàn toàn không bị khống chế run rẩy lên, đại lượng mồ hôi không ngừng ứa ra, trong nháy mắt đã ướt đẫm trán.

Dưới loại thống khổ này, hắn hận không thể lập tức buông bỏ việc dung hợp với ý thức của kiếm hồn, tìm kiếm sự giải thoát cho linh hồn. Nhưng lại có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở hắn, nếu việc dung hợp thất bại thì hắn sẽ bị tổn thất đại lượng linh hồn lực, biến thành một kẻ ngu ngốc.

May là nhờ ở trong thống khổ, hắn vẫn bảo trì được một chút lý trí, cho nên hắn vẫn kiên quyết cắn răng chịu đựng. Dù sao, lui cũng đã không còn đường lui rồi.

Buông bỏ thì chết, không buông bỏ thì chí ít còn có cơ hội là một phần vạn để dung hợp thành công, tấn thăng đến cảnh giới Kiếm Thần. Vì sao không liều chết đánh cược một lần.

Nhận thấy sự thống khổ kịch liệt cùng với sự ngoan cường không nguyện ý chịu thua trên mặt Lăng Vân, tam nữ nhất thời đại kinh thất sắc, vội vàng lên tiếng an ủi.

Nhưng bây giờ ý thức của Lăng Vân đang bị thống khổ tràn ngập, hắn chỉ mơ hồ nghe được thanh âm của tam nữ đang dần dần đi xa, cả tư tưởng của hắn mơ hồ đang dần dần bị hắc ám mênh mông vô bờ thôn phệ...

Lúc này hắn có thể ý thức được về sự tử vong.

Tử vong nguyên lai là có cảm giác như vậy.

Bỗng nhiên một phần ký ức đã bị phủ bụi lâu năm ở trong phiến hắc ám đột nhiên hiện lên dần dần giống như hồi quang phản chiếu. Phần ký ức này đã bị thời gian xói mòn, ngay cả Lăng Vân cũng không thể nhớ rõ nó rốt cuộc là đến này nơi nào.

Ở trong phiến hắc ám này có một tiểu tử may mắn khoảng năm tuổi vô tình có được một quyển bí tịch ẩn chứa kiếm quyết tuyệt thế. Hắn bắt đầu khổ tu cho đến mười hai năm sau. Bở do tâm tư tràn đầy sự tự do, hắn đã vượt qua sự ngăn trở của núi cao trùng trùng, tìm đến những nơi phồn hoa. Mang theo sự hiếu kỳ về ngoại giới, tiểu tử này bắt đầu tiếp xúc với nhân loại của thế giới này, sự tốt đẹp của nó đã từng vài lần khiến cho hắn bị lạc mất phương hướng, trụy lạc trong thế giới xa hoa này...

Nhưng, mặc dù phiến thế giới này hết sức tốt đẹp nhưng hắn biết đây không phải là thứ hắn cần. Chỉ sợ rằng bản thân hắn cũng không biết hắn đến tột cùng là muốn cái gì....