Một kiếm, không có tiếng xé gió kịch liệt, cũng không phóng thích siêu tất sát kỹ gì, càng không khiến cho thiên địa năng lượng nhiễu loạn, chỉ một kiếm ở trong mắt Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư lại giống như bao gồm toàn bộ thiên địa!
Dường như một kiếm này đã phong sát tất cả phương hướng né tránh của mình, vô luận hắn chạy tới bất cứ một chỗ nào đều không thể tránh khỏi bị một kiếm này xuyên thủng! Thiên đạo quỹ tích, không chỗ nào không có, không chỗ nào không dung.
Ở trước mặt một kiếm này, hắn đúng là không cách nào chống cự...
Không cách nào chống cự?
Hay là đối mặt công kích hoàn mỹ như thế. Không thể... Không thể chống cự?
Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư không rõ trong đầu mình tại sao lại có cái ý nghĩ này, giống như tâm thần bị cướp đoạt, không thể áp chế rơi vào trong trầm tư đối với vấn đề này.
Trực tiếp giống như Lăng Vân đối mặt với một kích của Thần Thánh cự long, có cảm giác đắm chìm ở trong công kích hoàn mỹ, nội tâm căn bản là sẽ không sinh ra một tia ý thức tránh né, thậm chí ngay cả Thất Thải lưu huỳnh tráo có lẽ có thể ngăn cản cũng quên không đem ra! Nếu như không phải Tử kịp thời xuất thủ tương trợ, hắn sợ là đã vĩnh viễn ở lại trong phiến hư không kia.
Đây chính là lực lượng của đại quỹ tích!
Ở trước mặt một kích hoàn mỹ này, tránh... Đó là nghịch thiên!
Nghịch thiên?
Người làm sao tranh với trời?
Kiếm quang không có kẽ hở trong nháy mắt từ trên thân Thánh Kiếm Sư Huyễn Diệu gào thét mà qua, kết thúc tánh mạng vị tiền bối tấn thăng Thánh Kiếm Sư lâu gần trăm năm này!
Quỷ dị!
Người ở bên ngoài nhìn một màn này xác thực vô cùng quỷ dị!
Chạy tốt rồi, Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư gần như chạy thoát đột nhiên không chạy nữa, ngây ngốc đứng ở đó, đối mặt với một kiếm của Lăng Vân bổ ra cuối cùng không tránh không né, mặc cho một kiếm kia xuyên qua tim của mình...
Cảm giác này nó giống như Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư biết rõ mình hẳn là phải chết nên dứt khoát để cho Lăng Vân giết...
Một Thánh Kiếm Sư cường giả cứ như vậy mà chết?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút tiếp thụ không nổi.
Đây chính là Thánh Kiếm Sư lực lượng đỉnh phong chân chính của đại lục lại dễ dàng chết đi như vậy?
Bọn họ có Kiếm thế đã hình thành hình thức ban đầu của lĩnh vực, ở dưới sự bảo vệ của Kiếm thế Thánh Kiếm Sư muốn vẫn lạc (chết đi) thật sự quá khó khăn.
Vả lại, nhân vật bậc này, người nào không phải tu luyện trên trăm năm tất cả đều là những lão già thành tinh, sáng tạo ra phương pháp bảo vệ tánh mạng độc nhất vô nhị của chính mình. Cho dù là bát giai Thánh Kiếm Sư cường giả, mặc dù có thể đánh bại thất giai Thánh Kiếm Sư, nhưng nếu muốn giết chết cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Dù sao, đây chính là Thánh Kiếm Sư!
Cho dù ở đại lục đệ nhất cường quốc Vinh Diệu Đế Quốc, cũng tuyệt đối là nhân vật ảnh hưởng đến một ít quyết sách của hoàng đế bệ hạ. Đối với bọn hắn những lục cấp văn minh mà nói, đế quốc có thể có một Thánh Kiếm Sư thì cho dù là tổ mộ lật lên cả nước cũng làm lễ ăn mừng.
Nhưng bây giờ, một vị Thánh Kiếm Sư, thậm chí dễ dàng như thế chết ở trong tay Lăng Vân...
Thu hồi kiếm, Lăng Vân trực tiếp hạ xuống đất.
Nghênh đón hắn, cũng không phải là hoan hô nhiệt liệt.
Mặc dù sát na phát hiện Lăng Vân đã trở thành Thánh Kiếm Sư đám người Lâm Tuyết vui mừng gần chết, hận không được hướng toàn thế giới tuyên bố cái tin tức phấn chấn lòng người này. Nhưng giờ phút này, vẻ mặt của mọi người tất cả đều là lo lắng, buồn rầu.
Vốn Hải Nhạc bệ hạ đã suy nghĩ ra vô số phương pháp muốn lôi kéo (mượn sức) Lăng Vân, giờ phút này một câu cũng không nói nên lời, thậm chí không biết nên dùng cái thái độ gì để đối đãi Lăng Vân.
Bát cấp văn minh quyền thế gia tộc trực hệ đệ tử, một vị thất giai Thánh Kiếm Sư... Nếu như Lăng Vân là cửu giai Thánh Kiếm Sư mà nói giết thì giết, nhưng bây giờ... Hắn mới thất giai, một khi tập sát hắn là bát giai cao thủ, đến lúc đó...
Lâm Tuyết cũng không nói tiếng trách cứ gì, chỉ nói:
- Ca ca, sau này huynh phải cẩn thận, có tin tức gì muội sẽ nghĩ biện pháp trước tiên báo cho huynh.
Lăng Vân như có như không gật đầu.
Đám người Lâm Trấn đi tới, thật lòng chúc mừng nói:
- Lăng Vân các hạ, chúc mừng chúc mừng. Tuổi trẻ như thế đã là Thánh Kiếm Sư cường giả, quả thật có một không hai trong lịch sử đại lục từ trước tới nay.
Bên cạnh Hải Lâm điện hạ thấy phụ hoàng mình thờ ơ, trong lòng âm thầm lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Phụ hoàng, giúp người khi gặp nạn cùng dệt hoa thêu gấm có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Chúng ta đã sai lầm một lần rồi, nếu chúng ta có thể nắm chặc cơ hội lần này, nói không chừng còn có cơ hội vãn hồi.
- Nhưng Lăng Vân trước mắt đã đắc tội với Vinh Diệu Đế Quốc Liệt gia...
- Phụ hoàng, ánh mắt người phải nhìn xa một chút. Bảy năm trước Lăng Vân là tu vi gì, hắn bây giờ là tu vi gì? Lại bảy năm thời gian, hắn đã từ tam giai Kiếm Sư tấn thăng đến thất giai Thánh Kiếm Sư, tiến bộ kinh khủng đủ tứ giai a! Chiếu theo tốc độ tấn thăng này, người cảm giác được bát giai cách hắn còn có thể xa xôi sao? Chúng ta bây giờ ủng hộ hắn lúc hắn khó khăn, chỉ cần chịu đến khi tu vi của hắn tăng lên tới bát giai, đến lúc đó, Liệt gia còn có gì đáng sợ?
Được nữ nhi của mình điểm tỉnh, Hải Nhạc bệ hạ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ!
Đánh bạc, đây là toàn bộ đế quốc đang đánh bạc!
Nếu như thành công, Hải Sâm đế quốc bọn họ lập tức có thể một bước lên trời, nếu như đánh cuộc sai lầm... Không sai được!
Nếu như với tư chất bậc này của Lăng Vân còn không tấn thăng được bát giai, cửu giai, sợ rằng toàn thế giới giai đoạn này cũng sẽ không có một cao thủ nào xuất hiện. Hơn nữa không phải còn có năm Đại Kiếm Sư, Kiếm Sư dung hợp Nguyên tố tinh linh sao? Ít nhất trên người các nàng cũng có hy vọng đột phá bát giai.
- Hải Lâm, ta cuối cùng đã già rồi. Các ngươi người trẻ tuổi nói chuyện với nhau, không thể nghi ngờ sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm, phương diện này ta ủy quyền cho ngươi, ngươi toàn quyền chịu trách nhiệm.
Hải Lâm điện hạ vội vàng gật đầu.
Đang lúc đi tới bên cạnh Lăng Vân, đầu tiên là cung hỉ vài tiếng, sau đó nhỏ giọng nói:
- Hải Sâm hoàng thất chúng ta trước tiên sẽ nghĩ biện pháp, vì người thu thập tài liệu có liên quan đến Liệt gia, tin tưởng không bao lâu tài liệu có liên quan tới đại khái thế lực của bọn họ sẽ xuất hiện ở trước mặt người.
Lăng Vân nhìn Lâm Tuyết một cái, nàng lập tức tiến lên giao thiệp.
Lúc này, Vu Quỳnh đã phản ứng lại, chỗ dựa lớn nhất của mình Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư cũng chết ở trong tay Lăng Vân, bọn họ nào dám có cái gì chần chừ, trước tiên giao ra chức vụ Kiếm Sư công hội phân hội hội trưởng, ảo não rời đi, không dám có nửa điểm ngôn ngữ bất kính.
Người ta ngay cả con gái và Thánh Kiếm Sư của bát cấp văn minh quyền thế gia tộc cũng dám giết, huống chi chỉ là một phân hội hội trưởng?
Dựa vào Kiếm Sư công hội? Thánh Kiếm Sư cùng ngũ giai Đại Kiếm Sư nên giúp ai? Cho dù là một kẻ ngu cũng biết.
Lâm Tuyết từ Hải Lâm hiểu rõ, hơi khẽ cau mày, lo lắng nặng nề đi tới bên cạnh Lăng Vân:
- Ca ca, Liệt gia kia lực lượng bày ở bên ngoài có sáu vị thất giai Thánh Kiếm Sư, còn như bát giai, mặc dù chúng ta không biết, nhưng là không nghĩ cũng có thể suy đoán ra, nhất định là có.
Lăng Vân ân một tiếng:
- Trở về.
- Ca ca, huynh có cái biện pháp gì tốt chứ? Muội muốn nghe một chút ý kiến của huynh.
- Không sao cả.
- Không sao cả? Đây chính là bát cấp văn minh quyền thế gia tộc, một khi bọn họ truy cứu...
- Bọn họ truy cứu không nổi.
Lâm Tuyết có chút sửng sốt, không giải thích được nói:
- Là sao.
- Lấy cớ. Bọn họ không có cớ xuất thủ! Trước khi tiêu diệt Vân Lai đế quốc, bọn họ nếu không có đầy đủ nguyên nhân liền muốn động thủ với ta, không thể nghi ngờ là tự tìm tử lộ. Dù sao, những lời thần linh đã nói ra kia, không người nào dám khinh thị!
- Nhưng... Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư thì không nói, là do hắn động thủ trước huynh tự vệ phản kích, giết thì giết. Nhưng Liệt Nhược Hàm... Ngươi giết thành viên trực hệ Liệt gia, đây đã đầy đủ cấu thành lý do bọn họ động thủ.
- Không cách nào cấu thành.
- Được rồi ca ca, huynh cũng đừng thừa nước ***c thả câu. Muội thật sự không nghĩ ra được, tại sao không cách nào cấu thành.
- Một mình ngươi hồi tưởng một chút nàng ta trước khi chết đã nói gì.
Lăng Vân nói xong, cũng không lại giải thích, trực tiếp rời khỏi phiến đất trống này.
- Liệt Nhược Hàm trước khi chết nói...
Lâm Tuyết được hắn đề tỉnh, trong đầu vừa nghĩ trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt cái gì, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng cổ quái:
- Liệt Nhược Hàm kia... Là Liệt Nhược Hàm chính mình để cho ca ca giết nàng, ca ca mới động thủ. Nói cách khác, ca ca giết nàng đạt được sự đồng ý của nàng, mới giết nàng, hoàn toàn danh chính ngôn thuận... Nếu như gia tộc nàng truy cứu, cũng không phải là báo thù mà là tìm phiền toái. Không thành lập được nguyên cớ mà tìm phiền toái, sẽ chẳng khác nào muốn can dự quyết đấu giữa ca ca cùng Vân Lai đế quốc.
Hậu quả can dự hắn cùng với Vân Lai đế quốc quyết đấu... Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đã nói rất rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lâm Tuyết rốt cục nhịn không được nở nụ cười.
...
- Chết một Thánh Kiếm Sư!
Thế lực của Kiếm Sư công hội nhận được tin tức kia trước tiên!
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả cao tầng của Kiếm Sư công hội toàn bộ bị chấn động.
Thánh Kiếm Sư chung quy là Thánh Kiếm Sư, tồn tại đỉnh phong chân chính đại biểu cho toàn bộ thế giới, theo trình độ tôn quý của thân phận mà nói không phải chỉ là một vị Đại Kiếm Sư có khả năng so sánh.
Mặc dù Thánh Kiếm Sư trên thế giới có chừng mấy trăm người, mới nghe dường như rất nhiều. Chẳng qua, tưởng tượng một chút diện tích và dân cư của thế giới này, lại đem mấy trăm Thánh Kiếm Sư này phân tán đến các nơi trên thế giới, cho dù là Thánh Kiếm Sư hai bên muốn gặp qua một lần cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Tin tức trọng đại như thế, gần như có thể so sánh với một lục cấp văn minh thành lập hoặc suy bại!
Vinh Diệu Đế Quốc, Vân Lai đế quốc các thế lực luôn chú ý tới Lăng Vân đến ngày thứ hai cũng nhận được tin tức này.
Thánh Kiếm Sư thứ nhất vẫn lạc, người thứ hai... Vẫn không sao?
Lần này đây, Lăng Vân đắc tội là Thánh Kiếm Sư của Vinh Diệu Đế Quốc, đến Lăng Vân chân chính bắt đầu hướng Vân Lai đế quốc trả thù thì sẽ có bộ dáng như thế nào.
Nhìn ký ức thủy tinh trước mắt, Vân Trọng vị cầm quyền thất cấp văn minh quyền cao chức trọng rốt cục an tĩnh không nổi.
- Trăm năm đại bỉ, còn lại trận chung kết... trận chung kết sẽ thực hiện chế độ thi đấu nào còn không có người biết... Chẳng qua, vô luận thế nào trận chung kết vừa qua, chính là ngày Vân Lai đế quốc ta cùng Lăng Vân chánh thức quyết chiến...
Trong mắt Vân Trọng hiện lên một đạo sát cơ rét lạnh.
Thánh Kiếm Sư vẫn lạc sự đả kích đối với hắn thật sự quá lớn, thật hơn xa việc Lăng Vân thuận lợi chạy thoát từ vòng vây của bốn vị Thánh Kiếm Sư.
Thánh Kiếm Sư là căn bản của Thất cấp văn minh, một quốc gia có bao nhiêu Thánh Kiếm Sư, mạnh yếu thế nào, trực tiếp quyết định địa vị của bọn họ ở trên thế giới, tồn tại trọng yếu như thế, cho dù là Vinh Diệu Đế Quốc cũng tổn thất không dậy nổi, chớ nói chi là bọn họ Vân Lai đế quốc. Vì vậy, tám vị Thánh Kiếm Sư trong quốc gia tuyệt đối không thể có bất cứ sơ xuất gì.
"!"
Ký ức thủy tinh ở trong tay bị nắm thành bột phấn!
- Lăng Vân... Ta thừa nhận là ta xem nhẹ ngươi... Đã như vậy... Từ hôm nay trở đi, ngươi đã chân chính là địch nhân của Vân Lai đế quốc ta! Địch nhân hừ hừ hừ hừ... Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh... Đợi cho trăm năm đại bỉ kết thúc, ta sẽ cho ngươi minh bạch, một thất cấp văn minh chân chính tức giận, sẽ đáng sợ như thế nào!