Lưu Bá Kiều sang sảng cười to nói: "Vài tên dã tu lén lút mà thôi, dựa vào chút tà môn ngoại đạo, mới may mắn làm bị thương bản công tử, dù sao cũng đã là vong hồn dưới kiếm của ta, không đáng nhắc tới! Nếu không phải vội chạy tới đây, bản công tử sẽ làm vài nấm mộ chôn bọn chúng, lập một mộ bia, viết xuống ngày này tháng này năm này chúng đã chết ở dưới kiếm Lưu Bá Kiều, tương lai chờ ta trở thành kiếm đạo đệ nhất nhân, không chừng còn có thể trở thành một nơi danh lam thắng cảnh, đúng không?"
Nho gia quân tử cùng vị thiên tài kiếm tu Phong Lôi viên này quen biết đã lâu, biết hắn trời sinh tính cách không đứng đắn, nên đưa hai người vào trong viện.
Lưu Bá Kiều đột nhiên hạ thấp giọng nói, "Thôi huynh, huynh nói cho ta nghe, phương thiên địa này có phải muốn sụp đổ hay không? Vị Tề tiên sinh thư viện Sơn Nha kia bị trục xuất đến tận đây, thật sự muốn cố ý làm việc nghịch thiên sao?"
Người đọc sách họ Thôi ngoảnh mặt làm ngơ.
Lưu Bá Kiều cười ha hả, chỉ chỉ vị Thôi tiên sinh này, "Ta đã hiểu."
Vị nho gia quân tử kia tựa như không chút để ý mà nói: "Tùng Phong, lúc trước khi ta đi tới học thục bên đó bái phỏng Tề tiên sinh, tiên sinh nói về chuyện tu thân, từng cảm khái rằng 'thời gian sẽ không chờ đợi chúng ta”.
Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, vị mầm mống thánh nhân xuất thân từ Thôi thị này lại chỉ nói đến tu thân thì ngừng lại.
Trần Tùng Phong ngay từ đầu vốn tưởng rằng là hàn huyên khách sáo giữa người đọc sách, chỉ là khi hắn nhìn thấy ánh mắt đối phương, bất chợt hiểu ra, Trần Tùng Phong lập tức ngầm hiểu, ôm quyền nói: "Thôi tiên sinh, ta đi tìm vị đường tỷ bà con xa kia, sau khi trở về lại sẽ lãnh giáo tiên sinh tài trị quốc thao lược."
Trong lời nói của Trần Tùng Phong lại cố ý mà vô tình bỏ qua khâu "tề gia", chỉ đề cập trị quốc.
Trần Tùng Phong vội vàng rời đi.
Người đọc sách họ Thôi thở dài, cùng Lưu Bá Kiều ngồi ở bàn đá trong tiểu viện.
Lưu Bá Kiều bắt chéo chân, thẳng thắn nói: "Trần Tùng Phong này thông minh thì thông minh, nói sơ qua là hiểu ngay, chẳng qua phong thái cẩu thả quá, tốt xấu ngồi xuống nói bậy bạ vài câu với ngươi rồi đi cũng không muộn, vội vã đi cầu xin lá hòe đến vậy? Ta thấy không cần thiết, hôm nay Đông Bảo Bình Châu chúng ta trừ Trần thị quận Long Vĩ, còn lại mấy dòng họ môn phiệt có thể lên được mặt bàn? Lá hòe này, không ngoan ngoãn rơi vào trong túi Trần Tùng Phong hắn, chẳng lẽ còn rơi ở trên đầu những kẻ phàm nhân sinh trưởng ở trấn nhỏ này sao?"
Trần thị Đông Bảo Bình Châu, lấy Trần thị quận Long Vĩ làm đầu, tuy yên lặng đã lâu, chẳng qua lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tuy thanh thế không quá nổi bật, nhưng đến cùng là tổ tiên hào phiệt ngàn năm đã từng có rất nhiều người tài kiêu hùng, cho nên cho dù là Lưu Bá Kiều ở nơi Phong Lôi viên tông môn cường thịnh như vậy cũng không dám khinh thường, cho nên ngay cả người như Lưu Bá Kiều cũng sẵn lòng kết bạn với đối phương, xem như nửa bằng hữu.
Người đọc sách tò mò hỏi: "Ngươi tới đây là tìm vị Nguyễn sư kia, nhờ hắn giúp ngươi đúc kiếm?"
Lưu Bá Kiều ấp a ấp úng, nói không rõ.
Đại khái chính là vì hỗ trợ tông môn làm một chuyện, nếu làm thành công, Phong Lôi viên sẽ ra mặt thay hắn cầu Nguyễn sư đúc kiếm. Về phần chuyện đó là chuyện gì, Lưu Bá Kiều tựa như có vẻ khó có thể mở miệng.
Người đọc sách lại nói thêm: "Ngươi có biết Chính Dương sơn cũng có người tới, hơn nữa là hai chủ tớ hay không."
Lưu Bá Kiều ngẩn người, khiếp sợ nói: "Ta không hề nghe nói, Chính Dương sơn là ai đến đây?"
Sau đó kiếm tu trẻ tuổi ở Phong Lôi viên nổi danh ương ngạnh này nhắm mắt lại, hai tay chắp lại, lẩm bẩm cầu nguyện: "Nhất định đừng là Tô tiên tử khuynh quốc khuynh thành, tiểu tử ta quỳ gối cầu xin không phải Tô tiên tử đại giá quang lâm, nếu không ta xuất kiếm hay là không xuất kiếm? Tô tiên tử liếc mắt nhìn ta một cái, ta muốn còn không được, đâu nỡ lòng thi triển phi kiếm..."
Người đọc sách có phần bất đắc dĩ, "Yên tâm, không phải Tô tiên tử trong lòng ngươi, là bạch viên hộ sơn, hắn ta hộ tống cháu gái bảo bối của Thuần Dương kiếm tổ Chính Dương sơn Đào Khôi."
"Lão Thôi người thực sự là phúc tinh của ta! Không phải Tô tiên tử thì mọi chuyện tốt đẹp!" Lưu Bá Kiều lập tức vui vẻ, cười ha ha nói: "Sợ hắn con khỉ? ! Ta còn sợ một lão súc sinh hay sao?! Phong Lôi viên chúng ta ai cũng có thể sợ, duy chỉ có không sợ Chính Dương sơn!"
Người đọc sách do dự một chút, "Phong Lôi và cùng Chính Dương sơn vốn là kiếm đạo chính tông đồng căn đồng nguyên, vì sao không thể hóa giải khúc mắc?"
Lưu Bá Kiều thu lại thần sắc vui đùa, trầm giọng nói: "Thôi Minh Hoàng, về sau huynh đến Phong Lôi viên, tuyệt đối tuyệt đối đừng nói những lời như vậy với ai dù chỉ nửa chữ."
Người đọc sách bùi ngùi thở dài.
Phong Lôi viên, Chính Dương sơn.
Hai bên từ tổ sư kiếm tiên đến đệ tử mới nhập môn, bình thường chẳng cần phải một lời không hợp, chỉ cần vừa gặp mặt sẽ trực tiếp rút kiếm xông vào nhau.
Người gác cổng quan thự và người quản sự già đột nhiên vô cùng lo lắng đi tới ngoài cửa viện, Thôi Minh Hoàng và Lưu Bá Kiều đồng thời đứng dậy.
Quản sự đi vào sân, sau khi hành lễ thì nói: "Thôi tiên sinh, vừa nhận được một tin tức, Chính Dương sơn ra tay đối với một người thiếu niên tên là Lưu Tiện Dương."
Lưu Bá Kiều chợt giận dữ, "Là Lưu Tiện Dương nào?!"
Quản sự rất kính trọng đối với Thôi tiên sinh, về phần vị công tử không biết tính danh trước mắt này, lão nhân thật ra cũng không sợ hãi gì, lạnh nhạt hồi báo: "Hồi bẩm công tử, trấn nhỏ chúng ta chỉ có một người kêu Lưu Tiện Dương."
Lưu Bá Kiều sắc mặt kịch biến, cười lạnh nói: "Hay cho một Chính Dương sơn, khinh người quá đáng!"
Thôi Minh Hoàng thần sắc tự nhiên hỏi: "Tề tiên sinh có ra mặt hay không?"
Quản sự lắc đầu nói: "Chưa. Nghe nói thiếu niên nọ được đưa đến cửa hàng đúc kiếm của Nguyễn sư phụ, đánh giá cho dù không chết, cũng chỉ còn một hơi, có người tận mắt thấy thiếu niên nọ bị một quyền đánh nát ngực, làm sao mà sống được."
Thôi Minh Hoàng cười cười, "Cảm ơn lão tiên sinh đã báo cho ta biết việc này."
Quản sự già vội vàng xua tay, "Không dám nhận không dám nhận, dây là chức trách của ta, quấy rầy Thôi tiên sinh."
Ở sau khi quản sự dẫn người gác cổng cùng nhau rời đi, Thôi Minh Hoàng nhìn thấy Lưu Bá Kiều đặt mông ngồi trở lại ghế dài bèn nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đúng là nhằm vào thiếu niên kia mà đến sao?"
Lưu Bá Kiều sắc mặt âm trầm bất định, "Xem như một nửa đi. Kế tiếp sẽ rất phiền toái, phiền phức vô cùng."
Thôi Minh Hoàng hỏi: "Không chỉ là liên quan tới ân oán Phong Lôi viên và Chính Dương sơn?"
Lưu Bá Kiều gật gật đầu, "Không chỉ như vậy mà thôi."
Người đọc sách ngồi yên nhẹ giọng nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Xem ra ta là nên nhích người lấy lại khối trấn khuê tứ phương kia, cho dù sẽ bị Tề tiên sinh lầm cho rằng thư viện Quan Hồ chúng ta bỏ đá xuống giếng những cũng không còn biện pháp nào khác."
Thôi Minh Hoàng đứng lên, "Ta đi học thục một chuyến, đi rồi sẽ về."
Sau khi rời khỏi biệt thự phố Phúc Lộc, hắn đến nhà thờ mười hai cột đá, dừng bước chân lại, ngửa đầu nhìn tấm biển có bốn chữ "Đương nhân bất nhượng".
Dưới ánh mặt trời, người đọc sách đưa tay che ở trán.
Hắn do dự một hồi, lại xoay người quay về quan thự.