Chương 97: Dương quang (1)

Chính Dương sơn không biết thông qua con đường gì sau khi biết được việc này, đã tìm đến người sa cơ thất thế kia, ý đồ mua sứ bản mạng của Lưu Tiện Dương, một vị lão tổ Chính Dương sơn vừa giáp mặt đã đưa ra một cái giá trên trời. Nhưng mà hộ nhà nọ như uống sai thuốc vậy, chết sống không muốn nhả ra, chỉ nói là đã qua tay bán cho người khác, về phần là ai, lai lịch gì, thì kín miệng không nói.

Chính Dương Sơn sau đó cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, lại nghe phong thanh là tử địch của Chính Dương sơn, Phong Lôi viên đã giành trước bắt lấy cơ hội, thừa hỏa hoạn đánh cướp được tiên cơ. Hộ nhà nọ tự nhiên không dám làm mất mặt kiếm tiên Chính Dương sơn, nói mình đã bán thứ nọ cho Phong Lôi viên cừu địch Chính Dương sơn các người.

Về phần bộ giáp nổi cục và kiếm kinh Lưu gia tổ truyền, cùng với tin tức Phong Lôi viện tiếp nhận sứ bản mạng của Lưu Tiện Dương, đến cùng là ai tiết lộ cho Chính Dương sơn?

Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

Chính là Hứa thị thành Thanh Phong, đương nhiên là dùng cách lén lút nấp ở phía sau màn.

Bà ta là loại người chủ yếu mưu đồ tính toán, lần này tự mình đi trấn nhỏ, phải trả cái giá thật lớn, tất nhiên bà ta phải cam đoan vụ mua bán này ít nhất có thể hồi vốn, nếu không địa vị của bà ta ở thành Thanh Phong sẽ tuột dốc không phanh, nguy cơ tràn ngập chứ đừng hy vọng xa vời tới chuyện tự lực chấp chưởng thành Thanh Phong.

Trên thực tế trấn nhỏ này ngọa hổ tàng long, không thể khinh thường, không đề cập tới Lô thị tựa như mặt trời đã lặn về tây, ba dòng họ lớn còn lại, ở trên bản đồ Đông Bảo Bình Châu, ai mà không hùng cứ một phương, như mặt trời giữa trời?

Thật ra trong bốn họ mười tộc, nội tình thật sự không phải dựa vào những địa đầu xà này chiếm cứ bao nhiêu thuật pháp thông thiên, những gia chủ, lão tổ tông này đã định trước là sẽ không thể bỏ đi, có câu tục ngữ "người đi thì sống, cây dời thì chết", đáng tiếc bọn họ từ lâu đã không khác gì cây đào ngõ Đào Diệp, cây hòe già nơi trung tâm trấn nhỏ, thuộc loại dời đi thì sẽ chết, càng không có khả năng sống lại, cho nên có thần thông to lớn hay không cũng chẳng thể thi triển được.

Nội tình những gia tộc này nằm ở chỗ bọn họ có trong tay bao nhiêu lò gốm, quản lý bao nhiêu môn hộ, bởi vì điều này sẽ trực tiếp quyết định hàng năm có thể cung cấp bao nhiêu sứ bản mệnh cho bên ngoài. Một khi xuất hiện mầm mống tu hành tốt, chỉ cần người đặt hàng mua sứ trong túi không quá túng thiếu, phần lớn sẽ tặng thêm một “phong bì lì xì”. Ngoại trừ thứ này thì hai bên còn kết được một phần tình hương hỏa, đương nhiên là nặng hơn so với chỉ sơ giao.

Vị phu nhân đột nhiên cảm khái nói với mình con: "Tuyệt đối không được khinh thường bất luận kẻ nào, cho dù là Lô Chính Thuần loại tiểu nhân vật khom người làm chó này. Con cho là đến trấn nhỏ, có thể dễ dàng lấy được cơ duyên, bảo vật vào tay sao? Không phải như thế, Phù Nam Hoa thành Lão Long suýt chút nữa đạo tâm sụp đổ, Thái Kim Giản Vân Hà sơn bốc hơi khỏi nhân gian, sinh tử không biết. Còn có một gã hậu bối tư chất không tầm thường, ở cầu hành lang bên kia tựa như được khai sáng cõi lòng, tiến vào trạng thái thủy quan. Không ngờ lại bị người khác phá hư tâm cảnh, chẳng khác nào hồ nước trong lòng bị người ta đục một cái hố lớn, khiến cho nước hồ hạ xuống. Những chuyện thế này, có thể sẽ không dừng ở đây, traisi lại tiếp theo sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên nói, trên đường tu hành, không một ai có thể tiêu dao."

Đứa bé trai nghĩ nghĩ, "Cẩn thận có thể chèo được thuyền vạn năm, mẫu thân, con sẽ chú ý."

Vị phu nhân gật đầu nói: "Như thế là tốt nhất."

Đứa nhỏ ném cục đá cuối cùng đi, rồi hỏi: "Tề Tĩnh Xuân kia rốt cuộc ra sao rồi?"

Vị phu nhân tức giận hiếm thấy, nghiêm khắc khiển trách: "Hỗn xược! Phải xưng là Tề tiên sinh!"

Đứa nhỏ sửng sốt, vẫn ngoan ngoãn sửa lại lời nói: "Có phải Tề tiên sinh gặp rắc rối rồi hay không?"

Vi phu nhân do dự một lát, chậm rãi nói: "Ân sư của Tề tiên sinh, chẳng những từng là người phụ lễ ở văn miếu kia, còn là người đứng thứ hai bên tay trái giáo chủ Nho giáo."

Đứa nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

Điều này có nghĩa là ân sư của Tề Tĩnh Xuân là người đứng thứ tư trong lịch sử dài đằng đẵng của Nho gia, hoặc nói chuẩn xác là Nho giáo?

Tồn tại vượt quá tưởng tượng như vậy, nếu có ai khoe khoang khoác lác, nói rằng loại thánh nhân này dưới cơn nóng giận có thể một chân đạp vỡ ngọn núi lớn nhất ở Đông Bảo Bình Châu, đứa trẻ không dám nói mình sẽ tin tưởng hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ nửa tin nửa ngờ.

Vi phu nhân hơi thấp thỏm trong dạ, hạ giọng nói: "Chỉ là vị thánh nhân trong thánh nhân kia, hôm nay địa vị còn không bằng so với... những tượng thần rách nát tòa trấn nhỏ này."

Đứa nhỏ nuốt nuốt nước miếng, thuận miệng hỏi: "Tên bằng hữu của Lưu Tiện Dương kia xử trí thế nào?"

Bà ta suy nghĩ, "Con nói cô nhi họ Trần ngõ Nê Bình kia?"

Đứa nhỏ gật gật đầu.

Vị phu nhân cười nói: "Không phải con vừa gặp mặt đã gọi hắn là con kiến sao? Để cho bọn họ tự sinh tự diệt là được."

Nha thự đốc tạo quan có hai vị khách phong trần mệt mỏi tới, hai người đều khoảng 20 tuổi, ngọc thụ lâm phong, như lim như tùng, mỹ chất hàng đầu. Người gác cổng sau khi nghe nói là tới bái phỏng Thôi tiên sinh, ngay cả thân phận cũng không hỏi, nhanh chóng đưa vào biệt thự, đưa đến biệt viện vị Thôi tiên sinh kia đang ở tạm, sau khi giúp gõ cửa, người gác cổng liền kính cẩn cáo từ.

Người mở cửa chính là vị quân tử đại biểu Nho gia tới đây đòi lại vật áp thắng, khi còn trẻ đã giành được mỹ dự "người hà hơi vào bút", luôn được coi là người được chọn kế nhiệm sơn chủ thư viện Quan Hồ. Sau khi hắn nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia thì vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhìn một người trẻ tuổi đang đứng tựa nghiêng vào cửa, cười hỏi: "Bá Kiều, vị bằng hữu bên cạnh ngươi là ai vậy?"

Người trẻ tuổi tên gọi Bá Kiều kia cợt nhả nói: "Người này à, là tử đệ Trần thị quận Long Vĩ vương triều Đại Ung, Thôi huynh cứ gọi hắn Tùng Phong là được, người này cả đời không thích sắc đẹp rượu ngon, duy chỉ thích đá nghiên mực, nghe nói dòng suối nhỏ ở đây có mấy cái hố cũ, nên muốn đến thử thời vận. Hắn còn có một người thân thích bà con xa, lần này cũng đi cùng chúng ta, nếu không phải bởi vì cô ấy, ta và Tùng Phong cũng sẽ không trì hoãn đến bây giờ mới đến trấn nhỏ, mà lẽ ra đã đến sớm hai ngày. Cô ấy không thích giao tiếp với người khác, nên đã một mình đi dạo trấn nhỏ. Ài, đáng tiếc đáng tiếc, trên đường đi, nghe nói một hoàng tử triều Tùy lấy được cơ duyên bằng trời, kiếm được một con cá chép rồng màu vàng, về sau có hi vọng qua sông thành rồng, làm cho ta thèm đỏ mắt, Thôi huynh nhìn xem, mắt tràn đầy tơ máu rồi đúng không?"

Người trẻ tuổi nhoái đầu về phía vị Nho gia quân tử kia, người nọ cười lấy tay đẩy đầu hắn ra, nhắc nhở nói: "Lưu Bá Kiều, nếu đã chậm trễ hành trình thì nhanh vào chính sự đi, còn tới chỗ ta làm cái gì? Từ khi nào thì phong cách hành sự của Phong Lôi viên trở nên lằng nhằng như vậy?"

Vị tử đệ Trần thị quận Long Vĩ kia mặt đầy vẻ áy nãy, cười khổ nói: "Trên đường đi có xảy ra một hồi xung đột bất ngờ, Bá Kiều huynh bị thương tạng phủ khiếu huyệt dùng để dưỡng kiếm, đành phải mạo hiểm dời kiếm bản mạng tới minh đường khiếu, nếu không phải ta tu vi không đủ, làm vướng tay chân, tuyệt đối sẽ không có chuyện Bá Kiều huynh bị thương."