Ninh Diêu vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Hắn nói không sai, tòa trấn nhỏ này là muốn biến thiên rồi. Ngươi tốt nhất sớm giải quyết chuyện này, nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, cho dù sau này đi rồi lại trở về, thì vẫn tốt hơn nhiều so với ở trong trấn nhỏ."
Trần Bình An không phải thuộc dạng người đụng chuyện mới biết sợ, từ nhỏ một mình đã quen, ngược lại càng thêm hiểu biết nhân tình ấm lạnh và nặng nhẹ, gật đầu cười nói: "Ta sẽ làm như vậy, chỉ cần nhìn thấy Lưu Tiện Dương và Nguyễn sư phụ uống trà bái sư, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Tốt nhất là thời điểm nọ, Nguyễn sư phụ cũng đồng ý đúc kiếm cho cô."
Nhìn tên nọ vẻ mặt vui vẻ, Ninh Diêu buồn bực nói: "Chuyện không quan hệ với ngươi mà cũng vui vẻ đến như vậy? Nói ngươi là người tốt đến ngu ngốc, ngươi còn gì không phục?"
Đại khái xem như hai người đã có chút quen thân, Trần Bình An nói chuyện cũng không che che lấp dấu như trước nữa, đúng lý hợp tình nói: "Lưu Tiện Dương, Cố Sán, cộng thêm Ninh cô nương, cô nghĩ đi, trên đời này người nhiều như vậy, ta chỉ quan tâm tới ba người như vậy, ta có thể là người tốt sao?"
Ninh Diêu cười tủm tỉm hỏi: "Trong ba người, ta sắp thứ mấy?"
Trần Bình An vừa thành khẩn lại vừa thẹn thùng nói: "Tạm thời thứ ba."
Ninh Diêu tháo xuống bội đao, tùy tiện nắm trong tay, dùng vỏ đao vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai thiếu niên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trần Bình An, ngươi phải cảm tạ ân không giết của ta."
Trần Bình An khó hiểu hỏi: "Cô không cảm thấy sắc thuốc phiền phức sao?"
Ninh Diêu ngẩn người, lý giải ý tưởng của hắn, "Trần Bình An, ta đột nhiên phát hiện về sau cho dù ngươi đi ra bên ngoài, cũng có thể sống rất tốt."
Trần Bình An một chút cũng không tham lam, thành tâm thành ý nói: "Giống như hiện tại là tốt rồi."
Ninh Diêu cũng không nói gì nữa, nhẹ nhàng lay động lục đao trong tay, tựa như cô gái hương dã đang đung đưa bó hoa vậy.
Đến chỗ ngõ nhỏ nhà Lưu Tiện Dương, một bóng đen bỗng nhiên xông ra, Ninh Diêu thiếu chút nữa đã rút đao ra khỏi vỏ, may mắn kịp thời nhịn xuống, thì ra là một con chó vàng, vô cùng thân thiết đảo quanh Trần Bình An, Trần Bình An xoay người xoa xoa đầu con chó vàng, sau khi đứng dậy cười nói: "Là con chó nhà nhà cách vách Lưu Tiện Dương nuôi dưỡng, nó tên Lai Phúc, đã nhiều năm rồi mà, lá gan vẫn rất nhỏ, trước kia ta cùng Lưu Tiện Dương thường xuyên dẫn nó lên núi, cũng chỉ đi theo sau mông chúng ta giúp vui, Lưu Tiện Dương luôn chê nó bắt không được thỏ núi chim trĩ, luôn nói Lai Phúc còn không bằng một con mèo, giống như con mèo nuôi trong nhà Mã Khổ vậy, có người nhìn thấy nó thường xuyên mang gà rừng với rắn về nhà. Nhưng Lai Phúc tuổi đã lớn rồi, mười mấy tuổi, thực già."
Nói tới đây, thiếu niên giầy rơm nhịn không được lại xoay người, xoa xao đầu Lai Phúc, ôn nhu nói: "Một đống tuổi rồi, đã già rồi, đúng không? Yên tâm, về sau chờ ta kiếm được nhiều tiền, nhất định không để ngươi đói bụng."
Ninh Diêu lắc lắc đầu, đối với chuyện này cô không thể cảm động lây.
Cho dù trên đường cô đi tới đây, đã thấy quá rất nhiều người rất nhiều chuyện, tiên gia cao nhân cao cao tại thượng, dân chúng phố phường mắt thường phàm thai, tử đệ quyền quý cẩm y nộ mã, thần tiên phong thái ngự phong lăng không, đã thấy qua rất nhiều thăng trầm.
Có hành giả phật gia, ở đêm mưa gió thê lương, chân trần cầm bát mà đi, xướng phật hiệu, bộ pháp kiên định. Có thư sinh nghèo vào kinh thành đi thi, ở trong cổ tự rách nát, dịu dàng vẽ chân mày cho hồ mị khoác da người, cuối cùng khi một lần nữa nhích người khởi hành, chẳng sợ biết rõ mình đã là hai mái nhuốm sương, cũng không hối hận.
Có đạo nhân trẻ tuổi đã có danh hiệu thiên sư, một mình đi qua ở chiến trường cổ và bãi tha ma, mặc niệm phúc sinh vô lượng thiên tôn, không tiếc tiêu hao tu vi bản thân, dẫn dắt một con đường siêu thoát cho những cô hồn dã quỷ. Có quan văn trung niên khi mới nhận chức đã tự tay cấm tuyệt dâm từ long vương miếu, đến khi môi khô nứt chảy ra tơ máu, mới bày bàn thờ bên lòng sông khô cạn, khàn giọng đọc “văn cầu mưa Long Vương”, cuối cùng vì dân chúng trong địa hạt mà hướng về miếu Long Vương quỳ xuống xin tội.
Có lão nhân tuổi hơn 70 tuổi làm quan tiền triều, không muốn dẫn theo đứa con trai đã ra làm quan tân triều, chỉ dẫn theo đứa cháu nhỏ còn học vỡ lòng, đăng cao chỉ phú, đối mặt quốc gia núi sông cũ đã bị tàn phá, lão lệ tung hoành, nói với tôn tử mà mình yêu thương rằng những châu quận đã đổi tên này, nguyên bản tên gọi là gì. Có một chiếc thuyền con ở trong sông dài ngàn dặm, xuôi dòng thẳng xuống, có người đọc sách ở hai bờ sông vắng lặng, tinh thần hăng hái, đọc tới chỗ thích thú, ngửa mặt lên trời thét dài. Có nữ tử khuynh quốc mặc giáp trụ, sau khi khói lửa kết thúc, phóng ngựa uống rượu, như vậy mới là người tuyệt sắc nhất.
Một đường đi tới, một đường hiểu biết, một đường cảm ngộ, Ninh Diêu tâm hướng đạo, thủy chung ổn như bàn thạch, không có bất kỳ do dự nào.
Hiện nay, Ninh Diêu lại nhìn thấy thêm một màn.
Một thiếu niên trong ngõ hẹp lẻ loi hiu quạnh, lưng mang sọt đựng cá, xoa đầu một con chó già, thiếu niên đối với tương lai tràn ngập hy vọng.
Hai người vừa trở lại nhà Lưu Tiện Dương không bao lâu, đã có người gõ cửa viện, Trần Bình An và Ninh Diêu liếc nhau, sau đó Trần Bình An đi ra mở cửa, Ninh Diêu chỉ đứng ở cửa phòng, nhưng cô quay đầu liếc mắt nhìn chuôi trường kiếm đang im lặng nằm ở trên quầy.
Người gõ cửa là Lô Chính Thuần, tự nhiên là do vị phu nhân kia cầm đầu, ngoài ra còn có hai gã đầy tớ trung thành của Lô thị.
Lô Chính Thuần khuôn mặt hiền lành, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là bằng hữu Lưu Tiện Dương, tên là Trần Bình An, đúng không? Chúng ta tới lấy cái rương, Lưu Tiện Dương hẳn là đã nói với ngươi. Cho nên túi tiền này ngươi yên tâm nhận lấy, trừ cái đó ra, điều kiện mà phu nhân chúng ta đáp ứng Lưu Tiện Dương, tương lai cũng sẽ giao tới tay hắn nửa điểm không thiếu."
Trần Bình An tiếp nhận gói tiền to nọ, tránh đường ra, vị phu nhân ung dung dẫn đầu đi vào sân, Lô Chính Thuần dẫn theo hai gã hạ nhân đi theo sau, phụ nhân tự mình mở ra cái rương sơn đỏ đã đặt sẵn ở chính đường, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve bộ bảo giáp bộ dáng xấu xí nọ, ánh mắt xuất hiện vẻ mê ly trong chốc lát, sau đó là nóng bỏng cùng khát vọng khó có thể che dấu, nhưng mà vệt cảm xúc này rất nhanh đã bị vị phu nhân thu liễm, khôi phục thần sắc bình thường, sau khi bà ta đứng lên, tỏ ý bảo Lô Chính Thuần có thể dời cái rương đi, thứ này cũng không nặng nề gì, dù sao bên trong chỉ có một bộ giáp trụ mà thôi.
Vị phu nhân rời khỏi phòng, thời điểm đi đến cửa, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên giầy rơm, mỉm cười nói: "Lưu Tiện Dương thật sự xem ngươi là bằng hữu."
Trần Bình An không rõ thâm ý đành không nói một lời nào, chỉ im lặng đưa đoàn người bọn họ rời khỏi nhà.
Cuối cùng Trần Bình An đứng ở ngoài cửa, thật lâu không chịu dời bước, Ninh Diêu đi tới bên cạnh hắn.
Vị phu nhân đi ở sau ba người Lô Chính Thuần, khi đi đến cuối ngõ nhỏ, quay đầu nhìn lại, thấy thiếu niên cô gái sóng vai mà đứng, nghiền ngẫm cười nói: "Trẻ tuổi thật tốt, nhưng mà cũng phải còn sống mới được."