Chương 93: Thiếu niên cùng con chó già (1)

Thiếu niên đột nhiên hỏi: "Tên ngõ Nê Bình kia, làm sao biết được tác dụng kỳ diệu của đá trong nước? Còn bắt đầu luyện quyền nữa?"

Nam nhân đột nhiên thần sắc nghiêm khắc hẳn lên, "Mã Khổ Huyền! Vi sư mặc kệ ngươi tính cách kiệt ngạo ra sao, nhưng mà có một điểm ngươi phải ghi nhớ trong lòng, Binh gia chúng ta là kiếm tu chính tông! Tu một kiếm phá vạn pháp, tu một kiếm thuận bản tâm, tu một kiếm cầu vô địch, nhưng mà tuyệt đối không được lạm sát kẻ vô tội, không được ức hiếp người phàm tục, càng không được phép sau này đi trên kiếm đạo, bởi vì ghen tị người khác mà cố ý ngáng chân người trong đồng đạo!"

Thiếu niên duỗi duỗi eo nói: "Sư phụ, người suy nghĩ nhiều rồi, tên ngõ Nê Bình kia cho dù có lợi hại, chỉ cần không chọc tới ta, thì không liên quan gì đến ta, nói đến cùng, những người trấn nhỏ này thành tựu cao tới đâu, tương lai không phải cũng chỉ là một khối đá kê chân của ta mà thôi sao, ghen tị hả? Ta cảm tạ bọn họ còn không kịp."

Nam nhân bất đắc dĩ nói: "Thật sự là giảng không thông, ta nhắm chừng về sau Chân Vũ sơn sẽ không được yên ổn."

Thiếu niên tò mò hỏi: "Người ở Chân Vũ sơn xếp thứ mấy?"

Nam nhân cười cười, "Không nói cái này, tổn thương mặt mũi."

Thiếu niên trợn trắng mắt nói: "Sớm biết bái sư muộn một chút."

Nam nhân cười trừ.

Hắn có một câu không nói rõ cùng đồ đệ của mình, thiên tài trên thế gian phân rất nhiều loại, thiên phú cũng vậy.

Lúc trước thiếu niên giầy rơm kia, sáu bước tẩu thung nhìn như bình thản vô kỳ, thật ra cả người đều đi theo quyền ý.

Trần Bình An không trực tiếp trở về nhà của Lưu Tiện Dương, mà trước về ngõ Nê Bình trước, nói với Ninh Diêu về tính toán của Lưu Tiện Dương.

Ninh Diêu sau khi nghe qua, không bày tỏ ý kiến gì, chỉ nói cái này là chuyện của các ngươi, cô chỉ quan tâm chuyện thu tiền tài của người ta thì phải thay người tiêu tai, nếu Lưu Tiện Dương có thể không cần cô ra tay mà tránh thoát được một kiếp, cô sẽ trả lại ba túi tiền kim tinh nọ. Trần Bình An nói cái này không phải chuyện tiền bạc, kết quả Ninh Diêu lạnh như băng trả lại một câu, vậy ngươi muốn nói chuyện cảm tình với ta, hai ta đã đến mức như vậy rồi sao? Trần Bình An thiếu chút nữa bị những lời này của cô làm cho nghẹn họng, đành phải ngồi xổm vò đầu ở bên cửa.

Ninh Diêu liếc mắt nhìn đồ điểm tâm Trần Bình An mang đến để ở trên bàn, có bánh nếp giá rẻ, cũng có viên sen ngọc tương đối mắc tiền, chắc chắn là thiếu niên đã dốc hết toàn lực để đãi khách, cô gái cũng có chút mềm lòng và áy náy, trong lúc nhất thời cảm thấy hình như mình không được phúc hậu, ăn của người ta, ở nhà người ta, gặp phải việc khó, cho dù cô không trả được đại ân, cũng không thể lửa cháy đổ thêm dầu, bèn hỏi: "Có khi nào Lưu Tiện Dương ở chỗ tiệm thợ rèn, thật sự bị người uy hiếp, mới không thể không giao món bộ giáp xấu xí kia ra bán chứ? Ví dụ như trong cửa hàng có nanh vuốt ẩn nấp của bốn họ mười tộc, đã âm thầm giáo huấn Lưu Tiện Dương một phen?"

Trần Bình An sau khi cân nhắc một lát, lắc đầu nói: "Không đâu, Lưu Tiện Dương tuyệt đối không phải loại người bị uy hiếp liền cúi đầu nhận thua, năm đó lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, cho dù bị đám người ở phố Phúc Lộc đánh cho nôn ra máu, cũng không nói nửa câu chịu thua, mà vẫn chống cự, thiếu chút nữa thật sự bị người ta đánh chết tươi, nhiều năm như vậy, Lưu Tiện Dương tính tình vẫn không thay đổi."

Ninh Diêu lại hỏi: "Huyết khí phương cương, dũng khí phách, trọng lời hứa khinh sống chết, thật ra những du hiệp nhi ở xó nhỏ chưa bao giờ thiếu, trên đường đi tới đây ta đã chính mắt nhìn thấy không ít. Chẳng qua một khi đại lợi trước mặt, đổi thành một loại cám dỗ khác, Lưu Tiện Dương hắn đến cùng có thể thủ được bản tâm hay không?"

Trần Bình An lại lâm vào trầm tư, cuối cùng ánh mắt kiên định nói: "Lưu Tiện Dương sẽ không vì người ngoài cho hắn cái gì, mà đi làm bại gia tử, hắn có cảm tình rất sâu với gia gia hắn, trừ phi thật sự giống như hắn nói, trước khi lâm chung gia gia hắn đã dặn dò hắn, bảo giáp có thể bán, nhưng đừng bán đại, mà bộ kiếm kinh nọ thì nhất định phải giữ lại Lưu gia bọn họ, về sau còn phải lưu cho hậu nhân."

Ninh Diêu nói: "Theo tình huống ta biết mà nói, bộ giáp kia phẩm tướng không hề tầm thường, nhưng cũng không được coi là quá mức quý hiếm, thật ra bộ kiếm kinh nọ, nếu có thể làm cho Chính Dương sơn mơ ước đã lâu, hơn nữa không tiếc gửi hai người tới đây tầm bảo, thể hiện rõ coi đây là vật phải có trong tay, có thể khẳng định đó là thứ tốt. Do đó bán bảo giáp lưu kiếm kinh, quyết định này, rất có lý."

Trần Bình An gật gật đầu.

Ninh Diêu vuốt ve vỏ đao màu xanh lục, ánh mắt lãnh liệt, "Nếu muốn cẩn thận, ta đi cùng ngươi đến nhà của Lưu Tiện Dương, trước tiên đuổi vị phụ nhân kia đi, nếu là Lưu Tiện Dương chính miệng nói muốn bán, vậy cứ để họ mang rương đựng bảo giáp đi, sau đó ta lại đi với ngươi tới cửa hàng Nguyễn gia, gặp Lưu Tiện Dương một lần, hỏi hắn đến cùng là nghĩ như thế nào, nếu như quả thật là di chúc lúc lâm chung của gia gia hắn, ngươi và ta không cần động tay động chân nữa, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không phải việc của ngươi thì đừng xen vào lung tung. Còn nếu không phải thì bảo hắn nói ra nỗi khổ tâm, chẳng qua là ta đi đoạt lại chiếc rương kia mà thôi!

Trần Bình An lo lắng hỏi: "Ninh cô nương, sức khỏe của cô không có vấn đề chứ?"

Ninh Diêu cười lạnh nói: "Nếu là đối phó bàn sơn lão viên Chính Dương sơn, khẳng định sẽ mặt xám mày tro, nhưng nếu là người đàn bà kia, ở tại trấn nhỏ này, một tay ta là đủ."

Trần Bình An hiếu kỳ nói: "Bàn sơn viên?"

Ninh Diêu nói có lệ: "Một loại nghiệt chủng hung thú thượng cổ còn lưu lại ở trong thiên hạ, chân thân là con vượn khổng lồ hình thể lớn như núi, nghe đồn một khi hiển lộ chân thân, có thể nhổ một ngọn núi lên khỏi mặt đất, gánh lên lưng mà đi. Có điều những điều này đều là đồn đãi, dù sao cũng không có ai từng thực sự nhìn thấy. Chính Dương sơn mấy trăm năm này vẫn ẩn nhẫn không biểu lộ, thật ra nội tình rất dày, tuy tông môn ở Đông Bảo Bình Châu thứ bậc không cao, nhưng mà không thể khinh thường, cho nên chúng ta không gây chuyện tranh chấp với bọn họ là tốt nhất, nếu như xảy ra tranh chấp…"

Trần Bình An cẩn thận hỏi: "Xảy ra tranh chấp thì sao?"

Ninh Diêu đứng lên, ngón cái đẩy đao ra khỏi vỏ hơn tấc, liếc mắt nhìn về phía thiếu niên giầy rơm như nhìn tên ngốc, cô gái thiên kinh địa nghĩa nói: "Còn có thể làm sao? Chém chết bọn chúng!"

Trần Bình An nuốt nuốt nước miếng.

Sau đó thiếu niên vác sọt lên, dẫn theo thiếu nữ đã mang nón che mặt, bên hông đeo đao màu xanh lá, cùng nhau chậm rãi đi về hướng tổ trạch của Lưu Tiện Dương.

Ninh Diêu quay đầu liếc mắt nhìn cái sọt của thiếu niên hỏi: "Hôm nay sao lại ít như vậy?"

Trần Bình An thở dài, "Mã Khổ Huyền, à, chính là cháu trai của Mã bà bà ngõ Hạnh Hoa bên kia, tuổi không chênh lệch mấy so với ta, hiện tại hắn giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, dựa theo cách nói của hắn, là trấn nhỏ phong thuỷ thay đổi, cho nên đá trong suối nhỏ này càng ngày càng không lưu được 'Khí' ."