Chương 43: Đột nhiên đâm lén (1)

Thiếu niên giầy rơm sau khi đi khỏi ngõ Nê Bình, ánh mặt trời có phần chói mắt, dưa tay phải che trán, thở phào một hơi.

Sau đó hắn bắt đầu chạy chậm, bước chân nhẹ nhàng, dù cho đã nhiều lần vượt phố qua ngõ, vẫn không hề mệt mỏi, dù sao đối với thiếu niên lên núi xuống nước như một thói quen mà nói, chút lộ trình ấy thật sự là không đáng nhắc tới, điều thật sự đáng gọi là chuyện gian khổ là lên núi đốn củi, một lò gốm mỗi năm cần dùng hai ba ngàn cân than củi, nhất là lúc ngày mưa to, đốn củi ở trên núi, đó thật sự là một loại chịu tội, thiếu niên đã từng thiếu chút nữa chết trong một lò than đang xây dựng thì sụp xuống. Thiếu niên mấy năm nay làm những chuyện như vậy, hầu như đều là dùng thể lực mà sống, cũng có chút kỹ xảo, thế nhưng sau khi nhập môn, thì thuần túy là dựa vào sức lực mà kiếm ăn, cho nên bề ngoài của thiếu niên có vẻ nhỏ gầy suy nhược chỉ là biểu hiện giả dối, bản thân có một loại nội tại mạnh mẽ đã chịu đựng qua thiên chuy bách luyện muôn ngàn thử thách.

Trần Bình An dừng chân ở ngã tư đầu ngõ, tựa tường, ngồi xổm thân xuống, một tay vẫn luôn nắm chặt, một tay buộc chặt giầy rơm.

Giờ phút này, thiếu niên lòng như nước lặng.

Chỉ là thấy hơi nhớ người bạn duy nhất trong trấn nhỏ.

Tên kia đã từng thần thần bí bí thì thầm với Trần Bình An, nói gia gia hắn từng kể một câu chuyện, khi gia gia hắn còn bé, tận mắt thấy có người đứng bên suối, chỉ chạy vài bước lấy đà thôi đã một bước phóng qua cả dòng suối nhỏ. Sau đó Lưu Tiện Dương và Trần Bình An đi tự mình nhảy thử, chọn một chỗ hẹp nhất của dòng suối, hai người đồng thời lui về phía sau chạy lấy đà, đồng thời nhảy lấy đà, kết quả Lưu Tiện Dương lớn hơn vài tuổi so với Trần Bình An nhảy một cái rồi nhanh chóng rơi xuống nước. Sau đó hắn nhìn thấy trên đầu có một bóng đen lướt vèo tới trước, cuối cùng rơi xuống chỗ rất xa.

Sau lần đó, Lưu Tiện Dương cũng không đề cập tới chuyện thần tiên một bước vượt suối thêm nữa.

Sau đó, Lưu Tiện Dương biết Trần Bình An thường một mình đến bên dòng suối, chạy lấy đà, nhảy lấy đà, bay lên không, bay vọt, đáp xuống.

Thiếu niên hết lần này đến lần khác càng tiến đến gần bờ bên kia hơn, làm không biết mệt.

Có lần không nhịn được nên len lén quan sát, khi Lưu Tiện Dương thấy được một màn chấn động nhân tâm kia, hắn cảm thấy thiếu niên ngăm đen khi đó hình như khác xa so với thiếu niên ngu ngốc trong ấn tượng của mình.

Lúc thiếu niên bay vọt qua suối nước, giống như một con ưng xoay quanh bầu trời của trấn nhỏ.

---

Phù Nam Hoa thấy tâm trạng Thái Kim Giản bị giảm hăng hái, mới dẫn cô đi dạo chung quanh một chút, hai người sóng vai mà đi, tạm thời coi như giải sầu, thỉnh thoảng kể vài chuyện lạ ở Đông Bảo Bình Châu, Thái Kim Giản vẫn có chút miễn cưỡng vui cười, có điều so với lúc phiền não sau khi rời đi ngõ Nê Bình, tâm trạng quả thật đã tốt hơn rất nhiều.

Cô dần có ấn tượng tốt hơn đối với quý công tử của thành Lão Long, phải biết rằng thành Lão Long tuy rằng nội tình thâm hậu, anh tài xuất hiện lớp lớp, chỉ cách một chút so với tông môn đứng đầu, theo lý thuyết so với Vân Hà sơn hạng hai thì còn cao hơn rất nhiều, thế nhưng Vân Hà sơn đã truyền thừa nhiều đời, là dòng chính tiên gia xuất thân cao quý, luôn có một cảm giác ưu việt bẩn sinh so với man di phương nam cư ngụ ở một góc như thành Lão Long. Nếu là trước đây gặp phải, không nói thầm một tiếng "mọi rợ phương nam" coi như đã tu dưỡng tốt rồi.

Thái Kim Giản cay đắng nói: "Phù huynh, Vân Căn thạch mặc dù là mệnh căn của Vân Hà sơn bọn ta, nhưng nếu như là trước đó, ta sẽ không quỵt nợ, dù cho táng gia bại sản, cũng sẽ trả lại cho Phù huynh."

Phù Nam Hoa an ủi nói: "Cơ duyên của Cố Sán, có phải cục diện ván đã đóng thuyền hay không, hiện nay còn chưa chắc chắn."

Thái Kim Giản sắc mặt buồn bã, lắc đầu nói: "Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, danh tiếng xấu xa, thủ đoạn lợi hại, bằng không cũng không có biện pháp có được một toà bảo địa tại hồ Thư Giản, cơ duyên này, cưỡng cầu không được. Chỉ cần chọc giận Lưu Chí Mậu, ta làm sao chống được uy thế của một vị chân nhân đã bước một chân vào cửa, sợ là sợ đã bị Lưu Chí Mậu ghi hận, chỉ cần rời khỏi trấn nhỏ, không có thánh nhân tọa trấn và quy củ ràng buộc, có trời mới biết Lưu Chí Mậu sẽ làm ra hành động quá khích gì. Nói vậy Phù huynh tại biên cảnh, cũng nhìn ra một ít dấu vết, sơn môn lần này đi theo ta tầm bảo hỗ trợ, thực lực không đông, hoàn toàn không phải đối thủ của lão ta."

Phù Nam Hoa cười nói: "Yên tâm đi, cho dù là vì mười viên Vân Căn thạch, thành Lão Long ta cũng sẽ hộ tống cô bình yên trở về Vân Hà sơn."

Thái Kim Giản quay đầu cười thản nhiên, đôi mắt mở to, đong đưa ẩn tình.

Phù Nam Hoa có chút tự đắc, theo thói quen muốn sờ sờ khối ngọc bội, sờ không thấy gì, mới nhớ lại Lão Long Bố Vũ bội của mình, đã đưa cho thiếu niên tên là Tống Tập Tân rồi.

Thái Kim Giản thở phào nhẹ nhõm, lúc bước đi, bước chân hơi nghiêng một chút, vì vậy đầu vai đụng nhẹ vào Phù Nam Hoa.

Hành trình ngõ Nê Bình, Thái Kim Giản đã làm vụ đánh cược ngoài kế hoạch, thuộc dạng nảy lòng tham nhất thời, nhưng cũng cẩn thận cân nhắc, chỉ có điều sự thật chứng minh nàng ta thua cuộc, cái giá phải trả chính là mười viên Vân Căn thạch vô giá, điều này làm cho cô tràn ngập lo nghĩ đối với hành trình kế tiếp của trấn nhỏ, trong vô hình cũng sản sinh cảm giác ỷ lại đối với Phù Nam Hoa, hoặc là nói sản sinh tâm tính dân cờ bạc, mười viên Vân Căn thạch là đánh cược, năm mươi viên không phải là cược? Cược thắng, mạnh tay kiếm một cục tiền lớn, thua cuộc… Thái Kim Giản cảm thấy mình sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không, cô chính là tu hành thiên phú đệ nhất nhân Thái Kim Giản của Vân Hà sơn! Trên đường tu hành, thuận buồm xuôi gió, cảnh giới tăng lên, thế như chẻ tre, Thái Kim Giản không tin mình sẽ lật thuyền ở bãi nước thối này.

Thời điểm tâm trạng Thái Kim Giản chuyển biến tốt đẹp, Phù Nam Hoa cảm giác đại cục đã định, cũng nhàn hạ tán thưởng dung mạo tư thái của tiên tử thoải mái, không thể phủ nhận, cô là nữ tử trời sinh đầy mị lực, chỉ cần kết làm đạo lữ với loại nữ tử này, sớm chiều ở chung, vô luận tu hành hay là giường chiếu, đều có thể rơi vào cảnh đẹp.

Thái Kim Giản từng được một vị tiền bối đại lão đức cao vọng trọng đích thân khen ngợi là "Vân căn sơn phong, phi thiên chi tư", ngụ ý, thật ra là đạo lữ cực hiếm, chỗ dựa vững chắc, đám lão tổ Vân Hà đã quen thói làm ăn, mấy năm nay bất kể hao tổn tài bồi Thái Kim Giản, khó mà tránh khỏi tư tâm của một gian thương, tiên gia kết đôi là việc ông trời tác hợp, so với chuyện cưới gả của thế tục hào phiệt vương triều thế gia vọng tộc thì càng phải thận trọng, cũng càng thêm lâu dài.

Chỉ là đối với Vân Hà sơn Phù Nam Hoa thật sự không có thiện cảm gì, đặt số phận sơn môn lên vai một nữ nhân như Thái Kim Giản, thật sự kỳ cục, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Phù Nam Hoa không thích Vân Hà sơn.