Chương 42: Đại đạo

Trong lúc Trần Bình An gần chạy ra sân, thiếu nữ áo đen đột nhiên hô: "Chờ một chút, ta có một số việc muốn nói với ngươi."

Trần Bình An làm bộ không nghe thấy, đang muốn mở cửa, thiếu nữ cất to giọng, "Trần Bình An!"

Trần Bình An đành phải xoay người nhìn về bên kia cánh cửa, sắc mặt cô đã hồng hào hơn vài phần so với trước đó, chỉ là giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, cô nói: "Thứ nhất, những người ngoài chúng ta sau khi tới trấn nhỏ, tuy rằng như trước đó ta có nói với ngươi, khí lực cường tráng hơn người thường, thế nhưng trừ cái này ra thì không có gì khác biệt với các ngươi. Thứ hai, người ngoài không thể giết người ở đây, chỉ cần phạm vào, bất luận nguyên nhân lý do là gì, đều sẽ bị trục xuất ra ngoài, đã định trước không còn thu hoạch gì, cái giá này rất lớn, lớn đến nỗi vượt qua tưởng tượng của ngươi. Thứ ba, ngươi cũng cần phải hiểu rõ, những người ngoài như bọn ta, tới thời khắc nguy cấp, dù cho liều mạng hai tay trống trơn, cũng nhất định sẽ ra tay, dù sao còn mạng sống sót mới là điều căn bản nhất."

Trần Bình An suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải muốn nói làm việc gì thì khi ra tay nhất định phải nhanh?"

Thiếu nữ áo đen nhếch miệng cười, thần thái rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, dường như có thể khiến cho cả gian nhà trở nên sáng rực lên, nàng ấy vỗ vỗ thanh đao đặt trước người, gật đầu nói: "Đúng vậy! Ra tay phải nhanh, nhanh hơn, thậm chí là nhanh nhất! Ví dụ như ta, vừa mang cả đao lẫn kiếm, dù là là rút đao hay xuất kiếm, ta đều muốn trở thành người nhanh nhất trong thiên hạ! "

Cô dừng lại một chút, đột nhiên từ một người nữ hiệp phương xa oai phong hào hùng biến thành một thiếu nữ nhà bên muốn khoe khoang, híp mắt cười hỏi: "Này, ngươi có biết cái thiên hạ này rốt cuộc có mấy tòa hay không?"

Trần Bình An vẻ mặt ngơ ngác.

Thiếu nữ hình như cũng nhận ra thiếu niên không có hứng thú, nhất thời cảm thấy vô vị, phất phất tay đuổi người: "Tốt nhất đi mua ấm sắc thuốc rồi trở về, ta đợi uống thuốc đấy."

Lần này Trần Bình An rời đi, bước chân đã chậm hơn, cũng ổn định hơn rất nhiều.

Khi hắn rời khỏi ngõ Nê Bình không bao lâu, cánh cửa chưa từng khóa lại liền bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, thiếu nữ áo đen trong phòng mở mắt, vừa rồi cô đã dùng một loại phương thức hô hấp kỳ quái tiến hành hít thở, lúc này nhìn phía cửa bên kia, như gặp đại địch.

Phi kiếm trong vỏ kiếm tuyết trắng trên bàn, bỗng nhiên không tiếng động, trong vô hình lại có thêm một cổ khí tức tiêu điều, như cơn rét mùa đông, có thể đông cứng chết người.

Tỳ nữ Trĩ Khuê khoan thai đi tới cửa, giống như hàng xóm láng giềng bình thường hay tới lui chào hỏi, cô không bước qua cánh cửa mà ngó đầu vào trong phòng, nhìn qua nhìn lại chung quanh, lại giống như không nhìn thấy thiếu nữ áo đen tay cầm chặt đao ngồi trên giường.

Trĩ Khuê quan sát hồi lâu, rốt cục mới thấy được đối phương, vẻ mặt thiên chân vô tà nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi là ai vậy? Sao ngồi ở trên giường Trần Bình An, ta cũng không nghe nói hắn có bà con xa hay thân thích."

Ninh Diêu nhìn thiếu nữ không mời mà đến, liền nhắm mắt lại, tỏ vẻ chẳng quan tâm.

Trĩ Khuê thấy nàng ta giả câm vờ điếc, cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bĩu môi, vẻ mặt chán ghét.

Nàng nhìn thanh trường kiếm trong vỏ kiếm tuyết trắng trên bàn, ở chỗ sâu trong đôi mắt, cất dấu hận ý và ý sợ hãi sâu đậm, mơ hồ có ánh sáng vàng như đang điên cuồng chạy. Vị tỳ nữ này do dự một chút, vẫn giơ một chân lên, chuẩn bị bước qua cửa, đột nhiên thu chân lại, ho khan một tiếng, làm bộ làm tịch nói: "Ta đi vào nha. Không nói lời nào tức là không phản đối, đúng không? Cũng phải, nơi này vốn là nhà của Trần Bình An, ta và hắn quen biết cũng nhiều năm. . . Ngươi không phải là nghe không hiểu lời ta nói chứ? Chẳng sao cả, dù sao chúng ta cũng không có gì để trò chuyện, ta cũng chỉ đến xem bên này có thiếu cái gì hay không, bọn ta sắp dọn đi rồi, rất nhiều vật đều có thể để lại cho Trần Bình An, ngươi không biết đấy thôi, mấy năm nay hắn sống không dễ dàng gì."

Nói liên miên, chủ đề lang man, làm giống như nàng ta và Trần Bình An là một đôi thiếu niên thiếu nữ thanh mai trúc mã.

Tỳ nữ Trĩ Khuê sau khi đi vào gian nhà, gió êm sóng lặng, cô trực tiếp đi tới bên cạnh bàn, ngồi trên ghế, khóe mắt một mực đảo quanh thân kiếm.

Cùng lúc đó, thiếu nữ áo đen cũng móc ra ba trang giấy của đạo nhân trẻ tuổi để lại cho Trần Bình An, cần thận quan sát, nỗ lực suy nghĩ một chút môn đạo, chỉ tiếc lật qua lật lại nhìn hai lần, vẫn không được gì, thất vọng nói: "Những chữ này, viết thật sự là không có... mùi vị."

Rõ ràng cô nhớ kỹ, trên bức tường ở quê nhà, có mười tám chữ, đều có người dùng kiếm khắc lên, mỗi một chữ ẩn chứa khí thế hùng hồn trấn áp vạn yêu.

Khi cô còn là một đứa nhỏ, sở thích lớn nhất của cô là đứng trong một nét bút của những chữ to kia, đưa mắt nhìn ra xa.

Vì vậy đối với tấm biển đề bốn chữ "Khí Trùng Đẩu Ngưu" của trấn nhỏ, thiếu nữ thật sự chướng mắt.

Tỳ nữ Trĩ Khuê xoay người, lặng lẽ ngồi thẳng người lại, hai tay đặt trên đầu gối, ước chừng đang cố gắng hết sức để thể hiện mình giống như một vị tiểu thư khuê các, đối mặt thiếu nữ áo đen, cười tủm tỉm ôn nhu nói: "Ài, cô nương cô cũng quá bất cẩn rồi."

Ninh Diêu không nhịn được hỏi: "Ngươi là ai?"

Trĩ Khuê ai da một tiếng, sờ sờ ngực mình, giả vờ kinh ngạc, "Cô nương cô biết nói tiếng vùng  này của chúng tôi hả."

Ninh Diêu lại hỏi: "Ngươi có việc gì à?"

Trĩ Khuê đưa tay chỉ chỉ trường kiếm trên bàn, "Của cô hả?"

Ninh Diêu nhíu mày không nói.

Thiếu nữ áo đen không nói lời nào, Trĩ Khuê cũng không sao hết, đứng lên đi tới góc tường, nhìn những vật dụng trên giá gỗ, đống gia sản này chẳng đáng một xu, vậy mà vị tỳ nữ nhìn rất cẩn thận.

Lúc làm học đồ thợ lò, Trần Bình An chân đất đi khắp tất cả dòng nước từ trên núi chảy xuống xung quanh trấn nhỏ, một mình đi trên núi đào đất, đốn củi, lên núi xuống núi rất nhanh. Chỉ cần người khác chịu dạy hắn, mặc kệ là nhập môn thô thiển, hay là tối nghĩa khó học, Trần Bình An sẽ dùng toàn bộ khí lực đi làm, về phần cuối cùng có thể làm tới trình độ nào, Trần Bình An cũng không quản, đương nhiên muốn quản cũng không quản được. Giống như Diêu lão đầu dạy hắn tay nghề làm gốm, luôn luôn keo kiệt, không muốn lấy ra tuyệt kỹ áp hòm chân chính, nhưng nếu như Diêu lão đầu mở miệng nói qua, ra tay làm, Trần Bình An sẽ làm theo vô cùng nghiêm túc. Sau đó Lưu Tiện Dương dạy hắn chế tác cung gỗ, cần câu, Trần Bình An cũng vậy, học rất cẩn thận tỉ mỉ. Tống Tập Tân sát vách nói như vậy không tốt, nói loại tập tính này của Trần Bình An, dựa theo trên sách nói, gọi là người làm đến cùng cũng chỉ có thể nghe theo số trời, chỉ tiếc, Trần Bình An căn bản không có mạng tốt, đã như vậy, còn không bằng ăn no chờ chết, sống qua ngày chờ qua đời.

Trĩ Khuê phất phất tay, cười xán lạn nói: "Được rồi được rồi, cô nương cứ dưỡng thương. Có cần gì thì gọi một tiếng, ta là Trĩ Khuê, ở sát vách."

Ninh Diêu không có biểu cảm gì.

Tỳ nữ rời khỏi gian nhà, sau khi đi tới sân, cất giọng khiến cho thiếu nữ áo đen trong phòng vừa vặn có thể nghe được, nói: "Cũng có đẹp mấy đâu.”

Ninh Diêu cũng như có ý vô ý nhẹ nhàng nói một câu, "Tên này thật thô tục."

Lúc Trĩ Khuê đóng cửa, hơi mạnh tay, phát ra tiếng động lớn.

Ninh Diêu một lần nữa nhắm mắt lại dưỡng thần.

Thiếu nữ kỳ quái đến thăm, Ninh Diêu tâm vô gợn sóng.

Nhưng mà cô thật sự rất không thích trấn nhỏ này, nhất là không thích người tu hành tới đây tìm kiếm cơ duyên, lục đục với nhau, bè lũ xu nịnh, nói là tiên nhân cao nhân, chỉ là nhờ đứng ở trên núi, chứ không phải là bản thân cao bao nhiêu.

Trong lòng thiếu nữ Ninh Diêu, đại đạo không nên nhỏ như vậy.