Chương 20: Khí Thế Nuốt Trâu (1)

Phù Nam Hoa vốn đang cảm thấy thú vị, Thái tiên tử Vân Hà sơn không dính một hạt bụi nhỏ, giờ đây giày dính đầy phân chó thối hoắc, nói ra, ai dám tin?

Nhưng mà ngay sau đó, Phù Nam Hoa liền trầm giọng quát: "Thái Kim Giản, dừng tay!"

Tống Tập Tân đứng ở trên tường đất, đồng tử hơi co lại, xiết chặt lục bội khắc hình rồng trong lòng bàn tay.

Chỉ thấy bên trong ngõ nhỏ, Thái Kim Giản giống như một bước đã tiến sát đến trước người Trần Bình An, bàn tay nhỏ nhắn trong suốt như dương chi mỹ ngọc (ngọc mỡ dê) của cô bổ mạnh về phía thiên linh cái thiếu niên giầy rơm, trong khoảnh khắc Phù Nam Hoa phía sau lên tiếng ngăn cản, cô chợt ngừng tay, cuối cùng nhẹ nhàng nhấc lên, vỗ nhẹ nhàng, sau khi làm xong động tác vô cùng thân thiết giống như trưởng bối nựng nịu vãn bối, cô cúi thắt lưng, nhìn vào đôi mắt thiếu niên kia, giống như một dòng suối xanh trong suốt thấy đáy, Thái Kim Giản hầu như có thể soi được gương mặt mình trong đó, chỉ tiếc bây giờ tâm trạng cô đang cực kỳ tệ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu tử kia, ta biết lúc ngươi lên tiếng đã cố ý nói thật chậm.”

Phù Nam Hoa nhẹ nhàng thở ra, nếu Thái Kim Giản quả thực dám can đảm ngang nhiên giết người ở đây thì rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi trấn nhỏ, khiến cho cả Vân Hà sơn trở thành trò cười.

Hắn sắc mặt âm trầm, dùng nhã ngôn quan thoại chính thống nhắc nhở cô: "Thái Kim Giản, xin cô suy nghĩ thật kỹ trước khi làm, nếu cô cứ tiếp tục dễ kích động như vậy, ta cảm thấy cần phải bỏ qua minh ước, ta không muốn bị cô hại cho trở thành công dã tràng."

Thái Kim Giản quay lưng về phía thiếu chủ thành Lão Long, nhỏ giọng nhanh chóng thì thầm: “Thượng đẳng thấy phật nhanh, hạ đẳng thấy phật muộn… Thực sự có tịnh thổ, thực sự có ao sen…”

Cô rất nhanh quay đầu, cười xin lỗi với Phù Nam Hoa, "Là ta thất thố, ta cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa."

Phù Nam Hoa cười lạnh nói: "Cô chắc chứ?"

Thái Kim Giản cười trừ, không hứa hẹn gì với Phù Nam Hoa, một lần nữa cúi đầu nhìn thiếu niên giầy rơm, dùng tiếng quan thoại thịnh hành một châu như là tự nói: "Vân Hà sơn ta nguyên là một trong ngũ tông Phật môn, coi trọng nhất hàng phục tâm viên cùng buộc chặt ý mã, nhưng mà trước khi ta tới đây, ngay cả tâm viên ý mã đến cùng là vật gì, cũng không đoán ra được, trưởng bối gia tộc cũng không muốn hỗ trợ đối với chuyện này, chỉ để cho ta tự mò mẫm, chưa từng nghĩ đến hôm nay ở ngõ Nê Bình các ngươi, giẫm trúng môt bãi phân chó, trái lại khiến cho ta nhận thấy một tia manh mối…"

(Theo quan niệm thì loài khỉ hay vượn là sự tượng trưng cho cái Tâm con người, loài khỉ vốn hiếu động hoạt bát, liên tục nhảy nhót trèo leo liến thoáng, cũng giống như cái Tâm con người luôn dao động không yên, từ đó, có câu nói: “Tâm viên bất định, ý mã nan truy”: tâm vượn không định, ý ngựa khó theo)

Trần Bình An nhắc nhở: "Vị tỷ tỷ này, người giẫm trúng phân chó cả nửa ngày, sao còn không nhanh chóng chùi đi?"

Vị tiên gia nữ tử kia vốn đang cảm thấy như mình đã có một loại tâm cảnh phật gia tịnh thổ, sau khi nghe vậy, nhất thời phá công, đọa hồi thế tục, sắc mặt xanh mét, chỉ là lời cảnh báo của Phù Nam Hoa còn quanh quẩn ở bên tai, đành phải như là xả giận, vươn một ngón tay búng mạnh một cái lên trên trán thiếu niên giầy rơm, trừng mắt nói: "Tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ không có ai dạy ngươi, tính khí quái đản là tướng chết sớm, tính tình chanh chua là kẻ bị tước phúc?!"

Trần Bình An da dày thịt béo, không để ý, chỉ nhìn về phía Tống Tập Tân cách đó không xa, cũng không nói gì.

Người kia giơ chân mắng to nói: "Trần Bình An, ngươi nhìn ta làm gì, thật sự là xui xẻo!"

Phù Nam Hoa ngạc nhiên phát hiện, mìnhvẫn còn chưa có bước vào trong sân Tống Tập Tân, nên sắc mặt có vẻ không vui, không thèm che dấu mà châm chọc: "Thái Kim Giản! Thật là thú vị, trên đời còn có người vì một bãi phân chó, chậm trễ bước chân trường sinh đại đạo."

Thái Kim Giản lại không hề căm tức, nhìn thật sâu vào mắt thiếu niên gầy gõ dung mạo bình thường, cô xoay người bước đi.

Đột nhiên thiếu niên trẻ tuổi phía sau lại nói: "Tỷ tỷ, lông mi của cô rất dài."

Con kiến thế tục thô bỉ đến cực điểm, cũng dám đùa giỡn tiên gia thần nữ?

Thái Kim Giản giận tím mặt, đột nhiên quay đầu.

Hạ quyết tâm, cho dù tổn hại một ít khí số, cũng phải dạy dỗ gà nhà quê nhìn thật thà nhưng thực ra gian xảo này, tuy nói đám người Thái Kim Giản tiến vào nơi đây, như phạm nhân bị giam giữ vào nhà giam, bó tay bó chân, đâu đâu cũng vấp phải trắc trở, tất cả thuật pháp vũ khí tạm thời đều không thể khống chế, nhưng mà từ nhỏ đã tu hành, ví dụ như sau khi đăng đường nhập thất, có thể bồi dưỡng thân thể, tựa như lúc nào cũng đang rèn luyện gân cốt, tuy hiệu quả không rõ rệt, không thể chuyên chú về mặt này bằng với những người trong võ đạo, nhưng mà dựa vào nền tảng này để đối phó với một thiếu niên chỉ biết đánh lộn trên phố phường thì cực kỳ dễ dàng, chỉ cần tiện tay tung một chưởng, động chút tay chân ở khiếu huyệt quan trọng, tạo nên bệnh căn, hao tổn dương thọ là chuyện dễ như bỡn.

Nhưng mà trong ngõ nhỏ hơi u tối này, cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt ngăm đen, và một đôi mắt sáng ngời.

Trên biển có trăng sáng.

Thái Kim Giản đầu tiên là trước mắt sáng ngời, lập tức nổi lên chút cảm xúc thương hại trời sinh của nữ tử, cuối cùng trong đôi mắt phượng của cô, nỗi thương hại từng chút một nhạt dần đi, nụ cười càng thêm sáng lạn, bừng tỉnh đại ngộ.

Trảm đi tâm ma, đúng là cơ duyên.

Một mạch Vân Hà sơn xưa nay gần phật xa đạo, từ khai sơn thủy tổ Vân Hà lão tiên đã thủy chung tôn sùng một quan điểm: mỗi lần duyên khởi duyên diệt, tức là một lần độ kiếp.

Đương nhiên, phương pháp độ kiếp này cũng không có định lý định số định thế, tất cả cần người trong cuộc tự tìm ra lời giải phá cục.

Ví dụ như Thái Kim Giản hiện tại.

Cô cảm thấy tìm được tâm viên ý mã cần trấn áp hàng phục, chính là thiếu niên nhìn như vô tội, thực ra lại là chướng ngại kia.

Vì thế cô lại giơ bàn tay phủ lên trên ngực thiếu niên, nhẹ nhàng nhấn một cái. Tất cả động tác này, nước chảy mây bay, nhanh như sét đánh. Cho dù thiếu niên có ý thức lui về phía sau nửa bước, vẫn không tránh khỏi bàn tay của nữ tử cao gầy.

Phù Nam Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng mê người kia, trong lòng chẳng những không cảm thấy chút rung động kiều diễm, ngược lại sát ý hôi hổi, hầu như đã ngưng tụ thành lòng sắt dạ đá, hắn cố ý che dấu sát khí của mình, cố tình lớn tiếng cả giận nói: "Lúc trước cô khẽ búng ngón tay lên trán thiếu niên, đã khiến cho hắn hàng năm bị tật bệnh quấn thân, khiển trách một lần như thế là đủ rồi! Vì sao còn làm như vậy, Thái Kim Giản, cô điên thật rồi phải không? Chẳng lẽ thật sự muốn chỉ vì một kẻ ti tiện mà ngay cả cơ duyên đại đạo cũng không quan tâm?!"

Thái Kim Giản ngoảnh mặt làm ngơ, Phù Nam Hoa hạ thấp tiếng nói, khôi phục khí độ ung dung của đệ tử thế gia, chậc chậc cười nói: "Đường đường Thái Kim Giản Vân Hà sơn, đi tính toán chi li với một thiếu niên phố phường, truyền ra ngoài, không sợ khiến người khác giật mình sao?"

Thái Kim Giản xoay người, cười nói: "Ngõ nhỏ này thật sự là có duyên với ta, ta đâu nghĩ đến ở đây lại có thể cho ta một phần cơ duyên, tuy không lớn, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, dấu hiệu tốt. Đối với thằng nhóc tên Cố Sán kia, ta càng thêm tin tưởng!"

Phù Nam Hoa ngạc nhiên.

Không lẽ con mụ này thật sự ngộ đạo sao?

Thái Kim Giản nhấc một chân lên, nhìn dơ bẩn khó coi ghê tởm nọ, cười ha ha nói: "Thật sự là vận phân chó mà."

Tống Tập Tân sắc mặt âm trầm bất định, không nhìn ra những thay đổi trong tâm tư. Không ai chú ý tỳ nữ tới Trĩ Khuê đang đứng tại chỗ, yên tĩnh không tiếng động, trong nháy mắt, trong đôi mắt của nàng hiện ra hai đồng tử màu vàng nhạt, một mắt song đồng.

Phù Nam Hoa thấp thoáng nảy sinh cảm ứng mơ hồ, đột nhiên quay đầu, nhanh chóng nhìn xung quanh, không nhận thấy được có gì khác thường, cuối cùng nhìn cô gái nha hoàn một lượt, cũng không có điều gì không ổn, hắn đành tự nhủ cảm giác không đúng này có lẽ là do những gì Thái Kim Giản làm ra đã rước lấy ánh mắt chăm chú nhìn của vị tiên nhân thánh hiền trong trấn nhỏ kia.

Thái Kim Giản tâm tình thoải mái, đủ loại ý niệm đình trệ tích tụ trước đó trong đầu, như hồng thủy vỡ đê ào ào đổ xuống.

Đâu chỉ là cơ duyên nhỏ?