Chương 19: Mưa Trời Tuy Rộng (2)

Phù Nam Hoa theo bản năng đưa tay cầm lục bội bên hông.

Lão long bố vũ, vô cùng khéo léo.

Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân. (Quân tử nếu không có tình huống gì đặc thù thì sẽ không rời xa ngọc bội.)

Thái Kim Giản suy nghĩ, nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt nói: "Tống Tập Tân, Cố Sán. . . Ta chọn Cố Sán rồi."

Phù Nam Hoa khẽ nhíu mày, "Tốt. Một lời đã định!"

Trong tầm nhìn hai người, thiếu niên nọ một đường rẽ trái ré phải đi tới một chỗ trong ngõ nhỏ, muốn mở khóa đẩy cửa đi vào.

Phù Nam Hoa dẫn theo Thái Kim Giản bước nhanh tiến lên, cười nói: "Thực trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt."

Thiếu niên nghèo khó đó chính là Trần Bình An vừa từ nhà Cố Sán đi ra, sau khi nghe thấy tiếng nói thì xoay người, gật đầu hỏi: "Có việc gì sao?"

Phù Nam Hoa dùng phương ngôn thổ ngữ trấn nhỏ nói thành thạo lưu loát: "Nơi này tên là ngõ Nê Bình phải không, ta muốn hỏi ngươi bên này có phải có một người tên là Tống Tập Tân, còn có một tiểu hài tử tên là Cố Sán. Ta là người kinh thành, nhà chúng ta và phụ thân Tống Tập Tân là thế giao, vị tỷ tỷ bên cạnh ta, họ Thái, là người nhà mẹ đẻ của mẹ Cố Sán, cho nên hai chúng ta kết bạn mà đi, vừa vặn đều ở cùng một ngõ nhỏ, ngươi nói có trùng hợp hay không, cảm giác cái gì cũng gom lại cùng nhau, thật sự là trùng hợp lạ kỳ."

Phù Nam Hoa cười ung dung, cho dù là nói chuyện cùng thiếu niên giầy rơm tầng dưới chót của phố phường, dáng người cao dong dỏng của hắn phải hơi cúi xuống khi nhìn thiếu niên, trước sau bảo trì tư thái này khi nói chuyện với thiếu niên, vừa không làm ra vẻ khiến người ta cảm thấy có ý đồ bất lương, mà khiến người bên ngoài cảm thấy ôn hòa dễ gần, quân tử khiêm tốn.

Thiếu niên ngẩng đầu ừ một tiếng, cười ngại ngùng, nhẹ giọng nói: "Trùng hợp thật."

Phù Nam Hoa càng tươi cười hơn, nhẹ giọng nói: "Như vậy hai người này nhà ở đây?"

Không ngờ thiếu niên lắc đầu nói: "Trước đây không lâu ta vẫn là một học đồ ở long diêu, sống ở bên ngoài trấn nhỏ rất nhiều năm, chỉ vừa mới dời tới chỗ này, còn chưa quen thuộc hàng xóm láng giềng, ngươi muốn hỏi người khác không?"

Phù Nam Hoa cười cười, không nóng lòng nói chuyện, tựa như đang tìm từ.

Nữ tử cao gầy cười nói: "Tiểu đệ đệ, nói dối không tốt đâu, ngươi cảm thấy chúng ta giống người xấu sao? Lui một vạn bước mà nói, rõ như ban ngày, chúng ta có thể làm chuyện xấu gì?"

Trần Bình An nháy mắt mấy cái, "Nhưng mà ta không biết thật mà."

Thái Kim Giản khôi phục ngôn ngữ bình thường, hỏi Phù Nam Hoa: "Đứa nhỏ này có phải muốn thù lao hay không?"

Phù Nam Hoa sắc mặt như thường, "Không giống."

Nét mặt nữ tử lộ ra một chút bực bội che giấu cẩn thận, "Nếu thật sự không được, chúng ta đi hỏi từng nhà, cũng có thể tìm được người."

Phù Nam Hoa khoát tay với cô, nhẫn nại dụ dỗ thiếu niên: "Giúp chúng ta một chút, ta sẽ cho ngươi một số thứ, thế nào?"

Thiếu niên gãi gãi đầu, thân hình gầy gò nhưng ánh mắt trong trẻo.

Phù Nam Hoa đột nhiên thẳng người lên.

Kết quả nhìn thấy một thiếu niên có dáng vẻ của người đọc sách, ngồi xổm trên đầu tường cách đó không xa, đang quan sát bọn họ.

Có một cô gái đứng gần thiếu niên quần áo thanh lịch, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú, sáng sủa, chân mày như tranh vẽ.

Một khắc nọ, Phù Nam Hoa bình tâm lại. Thiếu niên trước mắt, tất nhiên là vật trong bàn tay mình.

Thiếu niên nọ đứng lên lớn tiếng hỏi: "Các ngươi tìm người?"

Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản ngẩng đầu lên, người trước nói: "Đúng, ta tìm ngươi. Vị tỷ tỷ bên cạnh ta muốn tìm Cố Sán, ngươi có thể giúp ta không?"

Thiếu niên nhíu mày nói: "Ngươi quen biết ta?"

Phù Nam Hoa cười nói: "Ta đương nhiên không biết ngươi, nhưng mà ta có quen Tống đại nhân hiện nhận chức ở Lễ bộ."

Tống Tập Tân đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Giúp ngươi tìm con sên Cố Sán, được thôi, ta sẽ được lợi gì?

Phù Nam Hoa không nói hai lời tháo lục bội bên hông xuống, cao cao vứt cho thiếu niên đứng ở trên tường thấy, "Cho ngươi."

Tống Tập Tân sau khi đưa tay chụp lấy thì hơi hơi kinh hãi, sắc mặt cũng không khác thường, cúi đầu nói với tỳ nữ Trĩ Khuê: "Ngươi đi đi."

Cô gật gật đầu, rời khỏi sân, khi cô gái im lặng đứng ở trong ngõ nhỏ, cả ngõ Nê Bình tựa như trong phút chốc sáng rõ lên.

Phù Nam Hoa cười nói với thiếu niên giầy rơm: "Tiểu tử kia, cho ngươi một câu, thiên vũ tuy khoan bất nhuận vô căn chi thảo (Trời mưa rưới nước khắp nơi,

song khó tươi nhuận cây cỏ không gốc)."

Sau đó hắn dẫn đầu đi về phía cô gái.

Nữ tử cao gầy không có chuyển bước, ánh mắt thích thú, nhỏ giọng hỏi thiếu niên: "Ngươi có biết là ý gì không?"

Ánh mắt cô rạng rỡ, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy hứng thú, không đợi thiếu niên trả lời, đã sảng khoái cười nói: "Thật ra chính là nói cho ngươi, ngươi bỏ lỡ một cơ duyên lớn, vị công tử này, chỉ cần lấy được một chút đồ từ kẽ tay hắn cũng đủ để cho ngươi cả đời này, sống 'dưới núi' vô cùng dễ chịu. Nhưng may mắn là, có lẽ cả đời này ngươi cũng không hiểu được hôm nay mình đã bỏ lỡ cái gì, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh, bằng không ngươi sẽ hối hận xanh cả ruột."

Phù Nam Hoa nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy cô đang đàn gảy tai trâu.

Ở ngoài trấn nhỏ, chênh lệch giữa người với người, nhất là phân cao thấp, so với âm dương cách biệt còn lớn hơn nữa.

Thái Kim Giản đi về hướng tỳ nữ kia, mặt vẫn hướng nhìn thiếu niên giầy rơm, "Thiên vũ tuy khoan bất nhuận vô căn chi thảo, nhớ kỹ lấy."

Thiếu niên thần sắc vẫn không có gì thay đổi, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Cẩn thận phía sau. . ."

Thái Kim Giản đột nhiên thân thể cứng đò.

Thiếu niên hạ thấp tiếng nói, "Có phân chó."

Lúc này Thái Kim Giản đang đi thụt lui về phía sau, thật ra sau khi một chân nọ đạp xuống, cô đã ý thức được có điều không ổn.

Chuyện càng không thể chấp nhận được hơn so với giẫm trúng phân chó chính là đã giẫm phải rồi còn bị người khác nhìn thấy, mà chuyện còn thảm hơn nữa chính là, kẻ nhìn thấy cảnh tượng kia còn mở miệng nói với ngươi, ngươi thật sự giẫm trúng phân chó rồi.

Thái Kim Giản không phải nữ tử tâm tính nông cạn, lại càng không là thiên kim không chịu được khổ, cô thân là một trong số rất nhiều con cháu nối dòng của sơn chủ Vân Hà sơn, có thể trổ hết tài năng, trở thành cái tên được chọn cuối cùng, cũng đã có thể nói rõ vấn đề. Vân Hà sơn có tổng cộng mười tám ngọn núi lớn nhỏ, quanh năm sương khói lượn lờ, đặc sản Vân căn thạch là một chất liệu quan trọng mà đạo gia phái đan đỉnh luyện chế ngoại đan, trứ danh hậu thế là "vô hà vô cấu" (không có tì vết), riêng một ngọn cờ. Cho nên người trên Vân Hà sơn, phải chú ý vệ sinh thanh lịch, phần lớn rất là sạch sẽ, Thái Kim Giản đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nếu không phải trấn nhỏ quá quan trọng, cả đời này Thái Kim Giản cũng sẽ không đặt chân đến trấn nhỏ, càng miễn bàn đến chuyện cô đi vào trong ngõ Nê Bình tràn ngập phân gà phân chó, xấu hổ nhất là sau khi tới đây, bọn họ nguyên bản là người trong thần tiên cao cao tại thượng, tựa như một con cá nhỏ bị quẳng lên trên bờ, đột nhiên mất đi toàn bộ chỗ dựa, gia tộc chiếm cứ một động thiên phúc địa, tu vi thông thiên dời núi ngăn biển, ngự phong lăng không, pháp bảo huyền diệu hàng yêu phục ma, sắc thần ngự quỷ, toàn bộ đều không còn nữa.

Sau đó, lại có một màn Thái Kim Giản giẫm trúng phân chó này.