Chương 9: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Ngoại môn Đông Kiếm Các tổng cộng có chín ngọn núi, mỗi một kiếm viện chiếm cứ một ngọn núi. Phần quan trọng nhất trong buổi đại điển ngoại môn ngày hôm nay chính là lựa chọn kiếm viện.

Tất cả đệ tử ký danh phù hợp với yêu cầu dựa vào kiếm viện mà bản thân lựa chọn, leo lên ngọn núi tương ứng, sau đó thông qua khảo hạch thì mới đủ khả năng gia nhập kiếm viện.

Có hơn một ngàn đệ tử ký danh chạy đến bên ngoài cửu phong ngoại môn, phải nói không phải tự dưng mà Đông Kiếm Các có thể trở thành thống lĩnh trong phạm vi mười mấy ngàn dặm. Chỉ là đệ tử ký danh nhưng tu vi mỗi người đã đạt đến Hoàng Cực Cảnh, hơn nữa tuổi tác cũng không vượt quá hai mươi lăm tuổi.

Đây cũng là yêu cầu thấp nhất của Đông Kiếm Các, trước hai mươi lăm tuổi phải đạt tới Hoàng Cực Cảnh, nếu không thì tư cách để trở thành đệ tử ngoại môn cũng không có.

Nghĩ lại tên Thẩm Minh ở Giác Sơn Tông kia cũng là một trong thập đại đệ tử nội môn được coi trọng trong tông môn, nhưng lúc hai mươi tám tuổi mới đạt đến Hoàng Cực Cảnh. Dù vậy, Thẩm Minh ở Giác Sơn Tông cũng được xem là thiên tài bậc nhất, nhưng ở Đông Kiếm Các, ngay cả cơ hội vào ngoại môn hắn ta cũng không có.

Thực sự là khác biệt một trời một vực. Đông Kiếm Các quả là nơi tập trung thiên tài, thanh niên tài tuấn trong thập đại đế quốc xung quanh đều có thể vẻ vang bước vào Đông Kiếm Các.

Tiêu Trần cùng với bọn Mạc Kiệt cũng đến cửu phong ngoại viện. Trên đường đi, không ít ánh mắt đệ tử ký danh bất giác nhìn Tiêu Trần. Chả trách mười tám tuổi đã đột phá đến Hoàng Cực Cảnh, thiên phú của Tiêu Trần khiến hắn trở thành tồn tại nổi bật nhất trong đám đệ tử ký danh.

"Các ngươi nói Tiêu Trần này có chọn Đệ Nhất viện không?"

"Còn phải nói, đương nhiên là Đệ Nhất viện rồi, mười tám tuổi đã đạt đến Hoàng Cực Cảnh, đáp ứng yêu cầu của Đệ Nhất viện…"

"Chưa chắc, yêu cầu của Đệ Nhất viện quá mức hà khắc, nhưng tốc độ tu luyện của Tiêu Trần rất nhanh. Hơn nữa muốn gia nhập Đệ Nhất viện, chỉ sợ vẫn có chút khó khăn."

"Đừng nói cái này nữa, chúng ta không có cơ hội vào Đệ Nhất viện đâu. Ta dự định chọn Đệ Bát viện, hy vọng có thể thông qua."

Rất nhiều người đang âm thầm chú ý Tiêu Trần, hơn nữa còn nhỏ giọng bàn luận. Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt Tiêu Trần bình tĩnh, hắn đi tới dưới chân cửu phong ngoại viện, Tiêu Trần nhìn bọn người Mạc Kiệt cười nói:

"Các vị sư huynh sư tỷ, gặp lại ở ngoại môn."

"Được, gặp lại ở ngoại môn."

"Tiêu Trần sư đệ cũng không nên làm chúng ta mất mặt đâu nhé, nhất định phải thông qua khảo hạch của Đệ Nhất viện đấy."

Bảy người đã từng trở lại Lĩnh Sơn quận trước đó là người có quan hệ thân thiết nhất với Tiêu Trần. Nghe Tiêu Trần nói lời này, thiếu nữ đáng yêu cười nói với Tiêu Trần.

Bọn hắn không dám chọn Đệ Nhất viện giống như Tiêu Trần, phải biết yêu cầu Đệ Nhất viện thật sự rất cao. Trong đám đệ tử ký danh này, ngoại trừ Tiêu Trần thì không có người thứ hai dám chọn Đệ Nhất viện, nơi bọn hắn chọn đều là Đệ Nhị viện.

Gật đầu mỉm cười với mọi người, sau đó Tiêu Trần trực tiếp leo lên ngọn núi ở Đệ Nhất viện, không giống với ngọn núi của các viện khác, xuyên suốt đường lên ngọn núi Đệ Nhất viện chỉ có một mình Tiêu Trần. Đương nhiên, trong số các đệ tử ký danh chỉ có Tiêu Trần chọn Đệ Nhất viện.

Nhìn Tiêu Trần leo lên ngọn núi của Đệ Nhất viện, có không ít người mang vẻ mặt sùng bái. Đệ Nhất viện là ngoại viện mạnh nhất, đệ tử trong đó không có chỗ nào là không thiên tài xuất chúng. Hơn nữa tục truyền địa vị của đệ tử Đệ Nhất viện trong tông môn thực sự không kém gì một đệ tử nội môn bình thường, mà tài nguyên tu luyện cũng hoàn toàn dựa theo đệ tử nội môn bình thường để phân phát.

Rất ngưỡng mộ điều kiện tu luyện của Đệ Nhất viện, nhưng ngưỡng mộ cũng vô dụng, bởi vì thiên tài bình thường căn bản không thể bước vào Đệ Nhất viện này. Thậm chí cho dù may mắn được vào cũng khó mà sống sót ở Đệ Nhất viện, dù sao người tập hợp, vật phân thành bầy đàn, đem một con cừu non thả vào sinh hoạt trong một bầy sư tử, kết quả có thể nghĩ được.

Không quan tâm mọi người nhìn mình chăm chú, Tiêu Trần bước lên đỉnh núi của Đệ Nhất viện với bóng lưng cô đơn.

Con đường võ đạo nhất định là cô độc, điều này Tiêu Trần đã được thể hội rất nhiều nên thấu hiểu vô cùng rõ. Khi hắn còn nhỏ, đệ tử cùng thế hệ ở Tiêu gia đạt tới Trúc Cơ cảnh, Tiêu Trần đã đạt đến Khai Mạch Cảnh. Bạn cùng lứa tuổi không thể nào đuổi kịp bước tiến của Tiêu Trần, cho nên lúc Tiêu Trần mới mười lăm tuổi chỉ có thể chọn một mình ra ngoài rèn luyện, bởi vì tiếp tục ở Tiêu gia thì chỉ biết trói buộc tốc độ tiến bộ của bản thân.

Nhìn bóng lưng Tiêu Trần có chút cô đơn, Mạc Kiệt ở dưới chân núi Đệ Nhất viện thở dài nói: "Không biết chúng ta còn có thể đuổi theo sau lưng Tiêu Trần sư đệ bao lâu nữa, có lẽ không còn thời gian, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn đệ ấy đi."

Tốc độ tiến bộ của Tiêu Trần thật sự quá nhanh, ngay cả Mạc Kiệt là thiên tử cũng không theo kịp.

Nghe Mạc Kiệt nói lời này, thiếu nữ xinh đẹp nói chuyện trước đó khẽ mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ của Lăng Phong quốc sao lại xem thường chính chúng ta như thế, tốc độ tiến bộ của Tiêu Trần sư đệ rất nhanh, cho nên chúng ta càng phải cố gắng, không mong có thể đuổi kịp đệ ấy, chỉ cần không bị đệ ấy bỏ lại quá xa là được rồi. Ta cũng không muốn về sau chỉ có thể ngưỡng vọng Tiêu Trần sư đệ."

Thiếu nữ này tên là Tần Thủy Nhu, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Nếu nói về thiên phú thì nàng tuyệt đối không kém, chỉ có điều khi so với Tiêu Trần, vẫn có chỗ chênh lệch.

Khi đang nói chuyện, trong mắt Tần Thủy Nhu tràn đầy vẻ kiên định. Nghe nàng ấy nói lời này, Mạc Kiệt cười khổ lắc đầu. Bọn hắn đều biết, Tần Thủy Nhu luôn thầm mến Tiêu Trần. Cho nên nếu để nàng trơ mắt nhìn Tiêu Trần chạy càng xa mà chỉ có thể đứng nhìn hắn, Tần Thủy Nhu nhất định khó có thể chấp nhận.

Không biết suy nghĩ của bọn người Mạc Kiệt, rất nhanh một mình Tiêu Trần đã leo đến đỉnh núi của Đệ Nhất viện.

Trước cửa viện, hai đệ tử nam nữ mặc trang phục của Đệ Nhất viện ngăn Tiêu Trần lại. Với tư cách đệ tử Đệ Nhất viện, để thấy rõ thân phận của mình, trang phục của bọn hắn khác với trang phục của đệ tử ngoại môn thuộc tám tòa kiếm viện còn lại.

Trước ngực trang phục của đệ tử tám tòa kiếm viện kia có thêu hoa văn một thanh trường kiếm màu bạc, mà của Đệ Nhất viện thì thêu hoa văn trường kiếm màu vàng, chỉ cần nhìn hoa văn thì sẽ biết ngươi có phải người của Đệ Nhất viện hay không.

"Hơn hai mươi tuổi thì đi đi, Đệ Nhất viện ta không nhận đệ tử đã ngoài hai mươi tuổi." Nhìn thấy Tiêu Trần chậm rãi đi tới, nam đệ tử lãnh đạm trả lời.

Yêu cầu thứ nhất của Đệ Nhất viện vô cùng nghiêm khắc, Đệ Nhất viện chỉ tuyển người dưới hai mươi tuổi. Nói cách khác, muốn vào Đệ Nhất viện, yêu cầu cơ bản là phải đột phá Hoàng Cực Cảnh trước hai mươi tuổi, chỉ mỗi điều kiện này đã đủ ngăn chặn thiên tài từ chín thành rồi.

Không quan tâm tới thái độ của nam đệ tử này, Tiêu Trần dừng bước, nhìn hai người thi lễ một cái nói: "Sư huynh sư tỷ, sư đệ Tiêu Trần năm nay vừa tròn mười tám…"

Nghe Tiêu Trần nói lời này, hai người đều sững sờ. Mười tám tuổi đã là võ giả Hoàng Cực Cảnh, điều này cũng khá hiếm thấy trong Đệ Nhất viện, sắc mặt hai người cũng dịu lại ngay lập tức, nữ đệ tử kia nhìn Tiêu Trần cười nói.

"Hoá ra ngươi là Tiêu Trần sư đệ, quả nhiên chúng ta đoán không sai, ngươi thật sự chọn Đệ Nhất viện."