Chương 10: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Tiếng tăm của Tiêu Trần gần như không chỉ được lan truyền trong các đệ tử ký danh, mà còn lan đến toàn thể chín viện ngoại môn. Từ sớm trước khi đại điển ngoại môn bắt đầu, có không ít người đoán rằng Tiêu Trần nhất định sẽ chọn Đệ Nhất viện. Quả nhiên đúng là hắn đã đến đây.

Lúc Tiêu Trần mười tám tuổi, hắn đã đạt Hoàng Cực Cảnh nhập môn. Vì điều kiện cơ bản của hắn hoàn toàn phù hợp nên nữ đệ tử kia đích thân thu nhận Tiêu Trần vào Đệ Nhất viện.

Không giống với những kiếm viện khác, Đệ Nhất viện có hơi vắng vẻ. Tuy nhiên điều này cũng bình thường, đối với yêu cầu của Đệ Nhất viện thì số người có thể trở thành đệ tử của Đệ Nhất viện cũng rất ít.

Trên đường đi đến chủ điện của Đệ Nhất viện, thiếu nữ cũng giải thích sơ qua về tình hình của Đệ Nhất viện cho Tiêu Trần.

Thiếu nữ tên là Trần Linh Nhi, năm nay hai mươi hai tuổi, tu vi đã đạt đến Hoàng Cực Cảnh tiểu viên mãn.

Theo lời Trần Linh Nhi nói, Tiêu Trần biết trước mắt Đệ Nhất viện có tổng cộng một trăm sáu mươi đệ tử. Nếu như lần này Tiêu Trần có thể thông qua khảo thí, vậy thì hắn sẽ trở thành đệ tử thứ một trăm sáu mươi mốt.

Không thể không nói Đệ Nhất viện với hơn một trăm đệ tử thì số lượng này quả thật là quá ít. Những kiếm viện khác số đệ tử ít nhất cũng trên một ngàn người. Nhưng nhìn phương diện khác thì việc này cũng chứng minh yêu cầu của Đệ Nhất viện rất nghiêm ngặt. Nếu không phải thiên tài trong thiên tài, Đệ Nhất viện tuyệt đối sẽ không thu nhận.

Một đường đi thẳng tới chủ điện của Đệ Nhất viện, khi hai người Tiêu Trần đến thì đã có một trưởng lão của Đệ Nhất viện đợi ở đây.

Dáng vẻ của trưởng lão chỉ tầm trung niên, ông ta mặc lên người một bộ trường sam màu xanh đơn giản. Trần Linh Nhi thi lễ với trưởng lão một cái rồi nói:

“Mộc trưởng lão, vị này chính là Tiêu Trần, năm nay mười tám tuổi, tu vi Hoàng Cực Cảnh nhập môn, đã lựa chọn Đệ Nhất viện chúng ta.”

Nghe Trần Linh Nhi nói như vậy, Mộc trưởng lão nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn Tiêu Trần đánh giá qua một lượt.

Ông ta cũng từng nghe qua tên của Tiêu Trần, với danh tiếng là người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử ký danh, ông ta là trưởng lão của Đệ Nhất viện đương nhiên sẽ chú ý.

“Khảo hạch lần này do ta chủ trì. Tiêu Trần, ta cảnh cáo trước, mặc dù thiên phú của ngươi xuất chúng nhưng việc này cũng không thể hiện rằng ngươi có thể thông qua khảo hạch của Đệ Nhất viện. Nếu ngươi thất bại, đến lúc đó ngươi cũng không thể bước vào các kiếm viện khác, rõ ràng là bỏ lỡ cơ hội trời cho. Trước khi bắt đầu, ta cho ngươi thêm một cơ hội để cân nhắc, ngươi vẫn nhất định lựa chọn Đệ Nhất viện chúng ta?” Mộc trưởng lão đánh giá Tiêu Trần một hồi rồi mới chậm rãi nói.

Thời điểm diễn ra đại điển ngoại môn, mỗi một người đều chỉ có một cơ hội lựa chọn kiếm viện, một khi thất bại, sẽ đánh mất cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn của Đông Kiếm Các.

Nghe lời này của Mộc trưởng lão, Tiêu Trần không chút nào do dự gật đầu trả lời:

“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, trong lòng đệ tử đã có quyết định, không cần cân nhắc thêm nữa.”

Trước khi tới đã suy nghĩ xong rồi, Đệ Nhất viện ngoại môn này mới là nơi thuộc về mình. Thiên tài khắp nơi đến Đông Kiếm Các, không thể nghi ngờ Đệ Nhất viện chính là nơi long tranh hùng đấu. Nếu đã như thế, đương nhiên Tiêu Trần cũng muốn đến giành giật. Tại nơi hội tụ thiên tài chân chính này, tạo ra vinh quang thuộc về mình, viết lên một đoạn truyền thuyết thuộc về mình.

Không do dự chút nào, ánh mắt Tiêu Trần kiên nghị, trong suốt, nghe Tiêu Trần trả lời, Mộc trưởng lão hài lòng khẽ gật đầu.

“Làm đệ tử Đệ Nhất viện, thiên phú rất trọng yếu, nhưng tâm tính càng quan trọng. Nếu ngay cả tự tin cũng không có, sao có thể xứng đáng trở thành đệ tử của Đệ Nhất viện?”

Ấn tượng đầu tiên của Mộc trưởng lão với Tiêu Trần rất tốt, tiếp theo sẽ bắt đầu khảo hạch.

Toàn bộ khảo hạch của Đệ Nhất viện tổng cộng chia làm hai bước, bước đầu tiên làm khảo hạch nền tảng.

Nền tảng luôn là quan trọng nhất, nếu như một người ở Trúc Cơ Cảnh và Khai Mạch Cảnh mà không có nền tảng tốt, như vậy cho dù hắn đột phá đến Hoàng Cực Cảnh cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài.

Lấy từ trong nạp giới ra một khối ngọc thạch to bằng nắm tay, Mộc trưởng lão nói: “Khối đá này tên là khảo hạch nền tảng, rót linh lực của mình vào trong đó, khối đá này sẽ căn cứ vào sự kiên cố của nền tảng mà sáng lên. Từ thấp đến cao theo thứ tự, bạch quang, lục quang, lam quang, tử quang, và kim quang, chỉ khi đạt tới tử quang, mới có thể xem như đạt.”

Chậm rãi nói yêu cầu khảo hạch với Tiêu Trần, trong khi Mộc trưởng lão đang nói, bên ngoài chủ điện đã tụ tập mười mấy đệ tử của Đệ Nhất viện.

Đệ tử của Đệ Nhất viện vốn có nhân số ít ỏi, lúc này có hơn mười người tụ tập đã coi như gần nửa đệ tử của Đệ Nhất viện. Bọn hắn đến để xem người có thể trở thành đệ tử mới của Đệ Nhất viện rốt cục có bản lĩnh gì.

Dưới sự chú ý của mọi người, tay phải Tiêu Trần chậm rãi in vào trên đá khảo hạch nền tảng, ngay lập tức linh lực của hắn tràn vào trong đó. Tiếp theo, một tia sáng lóe lên, quả nhiên là phát ra từ bên trong hòn đá.

Đầu tiên là ánh sáng màu trắng, nhưng rất nhanh liền chuyển biến thành lục quang, sau đó là lam quang, cuối cùng đạt đến tử quang. Tử quang vừa hiện cũng có nghĩa nền tảng của Tiêu Trần đã đạt đến mức Đệ Nhất viện yêu cầu, nhưng vẫn chưa xong, ngay sau khi tử quang phát ra, trong lúc mơ hồ dường như có một vệt kim quang hiển hiện.

Thời gian như ngừng lại, tử quang thu hồi, thay vào đó là một ánh sáng kim quang chói mắt.

“Ánh sáng kim quang, vậy... chẳng lẽ Đệ Nhất viện chúng ta lại xuất hiện một người Trúc Cơ cực hạn?”

Nhìn thấy ánh sáng kim quang hiện lên, không ít đệ tử của Đệ Nhất viện thay đổi sắc mặt. Bọn hắn đều là thiên tài trong những thiên tài, nhưng có thể đạt tới ánh sáng kim quang, cũng chính là người ở Trúc Cơ cực hạn, tính đến bây giờ toàn bộ Đệ Nhất viện cũng chỉ có ba người, cho dù cộng thêm Tiêu Trần cũng chỉ có bốn người mà thôi.

Trúc Cơ cực hạn, những thiên tài chân chính của Đệ Nhất viện đến xem đều có chút ghen tị. Cũng giống đám người đó, khi nhìn thấy kim quang sáng lên, trong mắt Mộc trưởng lão cũng hiện vẻ kích động, thiên tài thứ tư đạt Trúc Cơ cực hạn, đây mới là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Đệ Nhất viện.

Hoàn tất kiểm tra khảo hạch, Tiêu Trần ở Trúc Cơ cực hạn, tất nhiên thông qua vô cùng hoàn mỹ, sau đó chính là khảo hạch nền tảng kiếm pháp, yêu cầu đạt tới Hóa Cảnh.

Cùng giống như nền tảng tu luyện, kiếm pháp cũng cực kỳ quan trọng, đừng nhìn kiếm pháp chiêu thức đơn giản, mỗi một bộ kiếm pháp có thể nói là từ nền tảng kiếm pháp mà phát triển biến hóa. Chỉ khi nắm giữ nền tảng kiếm pháp đến cực hạn thật sự thì mới có khả năng trở thành một kiếm tu ưu tú.

Nền tảng kiếm pháp đạt tới Hóa Cảnh, nghe yêu cầu này Tiêu Trần cũng không nói gì thêm. Ngay trước mặt mọi người, hắn trực tiếp thi triển kiếm pháp.

Các chiêu thức kiếm pháp cơ bản như đâm, hất, chém, móc đều được Tiêu Trần tung ra.

Thoạt nhìn thì như động tác đơn giản nhưng trong tay Tiêu Trần lại cho thấy sự khác biệt, mà cảm giác như vậy chỉ có đạt tới Hóa Cảnh cực hạn mới có thể có được.

“Hoá Cảnh cực hạn, không tệ, không tệ...”

Tiêu Trần liên tiếp vượt qua hai bài khảo hạch hoàn hảo, Trúc Cơ cực hạn, Hóa Cảnh cực hạn, cho dù là nền tảng tu vi hay nền tảng kiếm pháp, dường như Tiêu Trần đều đạt đến độ hoàn mỹ. Ngay cả Mộc trưởng lão có tu vi Thiên Nhân Cảnh cũng không tìm được chút khuyết điểm nào.

“Người này là Tiêu Trần, Trúc Cơ cực hạn, Hoá Cảnh cực hạn, đúng là không đơn giản, xem ra Đệ Nhất viện lại sắp náo nhiệt rồi...”

“Hừ, một tên đệ tử mới mà thôi, có chút thiên phú thì thế nào? Ít nhất là trong vòng một năm, cho dù hắn là rồng thì cũng phải cuộn mình, là hổ thì cũng phải nắm lại.”