Chương 5: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Tiêu Trần lạnh nhạt đáp lại khiến Trần Mộ Tuyết giận quá hóa cười: “Tốt, tốt, ngươi bây giờ kiêu ngạo, ngược lại ta muốn chờ xem lúc trưởng lão Giác Sơn Tông xuống núi, ngươi còn kiêu ngạo được như vậy hay không. Quên nói cho ngươi biết, lần này Giác Sơn Tông có một trưởng lão đi cùng, bây giờ vị trưởng lão đó đang ở Lĩnh Sơn quận...”

Lần này vì để hủy diệt Tiêu gia, Trần Mộ Tuyết đã chuẩn bị vẹn toàn, thậm chí còn không tiếc để Thẩm Minh mời một vị trưởng lão Giác Sơn Tông đi cùng, chính là để đề phòng.

Chỉ là Trần Mộ Tuyết cũng không biết vị trưởng lão này thật ra chính là gia gia của Thẩm Minh, tên là Thẩm Cao Nguyên.

Giết chết Thẩm Minh, Tiêu Trần chết chắc. Nghe Trần Mộ Tuyết nói, đám người Tiêu gia ai nấy đều lộ vẻ mặt lo lắng. Nhất là Tiêu Kình, ông ta bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Trần, nói với Tiêu Trần: “Trần Nhi, con đi mau đi, nhân lúc trưởng lão Giác Sơn Tông còn chưa tới, con đi mau...”

Ông ta muốn Tiêu Trần mau chóng rời đi, nếu không đợi trưởng lão Giác Sơn Tông đến thì không thể đi được nữa rồi.

Trong lòng ông ta sốt ruột, nhưng ngay lúc Tiêu Kình vừa dứt lời thì chỉ nghe thấy một tiếng quát lạnh truyền đến từ bên ngoài cửa lớn Tiêu gia: “Các ngươi đi được sao?”

Trong giọng nói tràn đầy ý lạnh, sau đó chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc phơ dẫn đầu bước vào cửa lớn Tiêu gia, sau lưng là Lĩnh Sơn quận vương.

Lão giả dĩ nhiên là trưởng lão của Giác Sơn Tông Thẩm Cao Nguyên, về phần Lĩnh Sơn quận vương, ông ta tên là Trương Cường, lúc này đang đi theo sau lưng Thẩm Cao Nguyên với vẻ mặt phức tạp.

Không ngờ Thẩm Cao Nguyên thế mà đến nhanh như vậy. Nhìn thấy Thẩm Cao Nguyên đi tới, đám người Trần gia, Mã gia nhao nhao hành lễ: “Thẩm trưởng lão...”

Bọn hắn cực kỳ khách khí đối với Thẩm Cao Nguyên, không còn cách nào khác, người ta là trưởng lão Giác Sơn Tông cao quý, đừng nói là tam đại gia tộc, Lĩnh Sơn quận vương cũng không dám đắc tội.

Một mặt ngạo mạn đi tới cửa lớn Tiêu gia, Thẩm Cao Nguyên tới đây chỉ bởi vì chờ đợi quá lâu, mất đi kiên nhẫn nên ông ta định tự mình đến nhìn xem sự tình tiến triển thế nào, cũng không biết việc Thẩm Minh bị Tiêu Trần chém giết.

Nhưng lúc nhìn thấy thi thể Thẩm Minh, Thẩm Cao Nguyên lập tức sững sờ, sau đó không nói một lời đi tới trước thi thể của Thẩm Minh, đôi mắt đục ngầu không thể tin được nhìn thi thể của tôn nhi, rất lâu không nói được gì. Nửa ngày sau, trên người Thẩm Cao Nguyên chợt bộc phát ra một luồng khí phẫn nộ kinh khủng.

Có thể trở thành trưởng lão của Giác Sơn Tông, Thẩm Cao Nguyên đã đạt tới Địa Minh Cảnh, tu vi cực cao. Mọi người ở đây hoàn toàn không thể so sánh.

Phẫn nộ tràn lan, Thẩm Minh là người thân duy nhất của Thẩm Cao Nguyên, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Thẩm Cao Nguyên, lúc này nhìn thấy Thẩm Minh bị giết, làm sao Thẩm Cao Nguyên có thể không tức giận.

“Ai? Là ai giết Minh Nhi? Là ai...” Ánh mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể Thẩm Minh, Thẩm Cao Nguyên tức giận quát lên.

Cảm nhận được sát ý kinh khủng của Thẩm Cao Nguyên, sắc mặt Lĩnh Sơn quận vương phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì. Ông ta hiểu, khẳng định là bây giờ Thẩm Cao Nguyên sẽ không từ bỏ ý đồ.

So với sự phẫn nộ của Thẩm Cao Nguyên, đám người Tiêu gia ai ai cũng mang sắc mặt xám xịt như tro tàn. Vốn dĩ Tiêu Trần xuất hiện mang đến hy vọng cho bọn hắn, nhưng sát ý của Thẩm Cao Nguyên lại đẩy bọn hắn xuống đáy vực.

Đây chính là trưởng lão của Giác Sơn Tông đó, cường giả có tên tuổi tại toàn bộ Lĩnh Sơn quận, lửa giận ngút trời như thế, làm sao Tiêu gia có thể chịu đựng nổi?

“Trần Nhi, nghe ta, đi mau, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt...”

Ông ta vốn không có ý định liều mạng cùng Thẩm Cao Nguyên, cả hai hoàn toàn không cùng cấp độ, cũng không có sức để mà liều mạng, Tiêu Kình nhỏ giọng nói với Tiêu Trần ở bên cạnh.

Vì tính toán cho ngày sau, ông ta chỉ có thể bảo đảm cho Tiêu Trần rời đi trước một cách an toàn. Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Kình ra hiệu bảo Tiêu Trần đi mau, Trần Mộ Tuyết đã mở miệng nói trước.

“Thẩm trưởng lão, sư huynh là bị Tiêu Trần của Tiêu gia giết chết...”

Tiêu Trần? Nghe lời này của Trần Mộ Tuyết, Thẩm Cao Nguyên sững sờ. Chân Long của Tiêu gia? Hắn đã trở về sao? Thiên tài mà Giác Sơn Tông một mực tìm kiếm, chuẩn bị thu về làm đệ tử, sau ba năm đã trở về sao?

Ông ta không nghĩ tới Tiêu Trần thế mà lại trở về lúc này, nhưng tính sao đây, hắn giết tôn nhi của ông ta, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng đều phải chết.

Không cần người khác chỉ ra, ánh mắt Thẩm Cao Nguyên trực tiếp rơi vào người Tiêu Trần, sát ý trong mắt giống như hai thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào Tiêu Trần.

Bị Thẩm Cao Nguyên nhìn chăm chú, Tiêu Trần cũng không trốn tránh, thậm chí còn không kinh hoảng như trong tưởng tượng. Sắc mặt hắn bình tĩnh vô cùng.

Tiêu Trần chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Cao Nguyên, thản nhiên nói: “Ta đã cho hắn cơ hội, đáng tiếc hắn không muốn...”

Dường như Tiêu Trần đang nói một chuyện cực kì bình thường, sắc mặt lãnh đạm, ngữ khí bình tĩnh. Nhưng nghe lời này của Tiêu Trần, Thẩm Cao Nguyên đã hoàn toàn nổi giận.

“Tốt tốt tốt, hay cho một Chân Long của Tiêu gia, chẳng lẽ ngươi cho là có chút thiên phú là có thể muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay ta nói cho ngươi biết, ở trước mặt ta, thiên phú này của ngươi chẳng qua cũng chỉ là mây bay mà thôi. Ngươi giết Thẩm Minh, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết...”

Tiêu Trần cũng không hoảng sợ chút nào, điều này đốt lên lửa giận của Thẩm Cao Nguyên lần nữa. Ông ta đã quyết định, mặc kệ Tiêu Trần này thiên tài cỡ nào, hôm nay chính ông ta cũng phải chơi chết hắn.

Sát ý của Thẩm Cao Nguyên nổi lên, mà tận mắt nhìn thấy Tiêu Trần cùng Thẩm Cao Nguyên đối mặt, chứng kiến ánh mắt Tiêu Trần hoàn toàn bình tĩnh không gợn sóng, tất cả đám người Trần gia và Mã gia đều nghi ngờ.

Tiểu tử này lấy can đảm ở đâu ra vậy? Phải biết rằng, bây giờ ở trước mặt hắn cũng không phải đệ tử Giác Sơn Tông gì cả, mà đó là trưởng lão của Giác Sơn Tông, cường giả có tu vi Địa Minh Cảnh. Ông ta giậm chân một cái, toàn bộ nhân vật ở Lĩnh Sơn quận đều muốn run rẩy.

Không rõ Tiêu Trần này lấy tự tin từ đâu ra để đối mặt với Thẩm Cao Nguyên. Cho dù bây giờ tu vi của Tiêu Trần là Hoàng Cực Cảnh nhập môn nhưng Thẩm Cao Nguyên tu luyện đã lâu năm, tùy tiện phủi tay một cái cũng đủ nghiền chết Tiêu Trần.

Là ngốc, là ngây thơ, hay là thật sự có tự tin chống lại Thẩm Cao Nguyên? Thời điểm đám người ở đây nghi hoặc, ngoài cửa lớn Tiêu gia lại có mấy thân ảnh đạo nhân sải bước đi tới.

Tổng cộng bảy người, có nam có nữ, tuổi khoảng hai mươi. Đồng thời mỗi người đều cầm khí vũ hiên ngang, nam anh tuấn soái khí, nữ phong hoa tuyệt đại.

Bảy thanh niên nam nữ vừa tiến vào Tiêu gia đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Không có cách nào, từ khí chất trên người bảy thanh niên thì không khó phán đoán, tất nhiên bọn hắn không phải người bình thường, người bình thường sao có thể nào có khí chất như vậy.

Không ai biết thân phận của bảy người này, cũng không biết tại sao bọn hắn lại xuất hiện ở đây. Rất nhanh sau đó, thanh niên một thân kim bào dẫn đầu trong bảy người vừa nhìn thấy Tiêu Trần thì vội vàng bước nhanh tới, nở nụ cười nói:

“Tiêu Trần sư đệ, cuối cùng cũng tìm thấy đệ rồi...”

Bảy người này quen biết Tiêu Trần. Nghe vậy, Tiêu Trần khẽ mỉm cười nói với thanh niên kim bào.

“Mạc sư huynh, đã ba năm rồi ta không về nhà.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta biết đệ nóng vội. Ơ, đây là xảy ra chuyện gì?” Tùy ý tán gẫu cùng Tiêu Trần, nói được nửa câu, thanh niên kim bào mới nhìn thấy thi thể của Thẩm Minh, hắn nghi hoặc hỏi Tiêu Trần đã xảy ra chuyện gì.

“Không có gì, giết một tên đệ tử nội môn của Giác Sơn Tông mà thôi.” Đáp lại câu hỏi của thanh niên kim bào, Tiêu Trần tùy ý trả lời.

Nghe Tiêu Trần nói vậy, đám người tỏ ra xem thường. Còn bày đặt ra vẻ, đợi chút nữa xem ai có thể cứu được hắn. Tất cả đều cảm thấy Tiêu Trần cực kỳ ngông cuồng, nhưng không ai ngờ sau khi nghe thấy câu nói của Tiêu Trần, thanh niên kim bào thế mà lại không thèm quan tâm nói:

“Một tên đệ tử nội môn của Giác Sơn Tông mà thôi, giết thì giết vậy, chuyện này có gì đâu...”