Tiêu Trần trực tiếp lâm vào hôn mê, mà từ đầu đến cuối hắn đều không dám tin Tần Thủy Nhu lại có thể kê đơn mình. Cũng vì hắn tuyệt đối tín nhiệm Tần Thủy Nhu nên mới không chút phòng bị như thế.
Thấy Tiêu Trần ngất xỉu, Tần Thủy Nhu ngây ngốc ngồi bệt xuống ghế đá, nửa ngày sau mới nghiến răng, nâng Tiêu Trần đang hôn mê vào trong phòng.
Đêm nay, Tần Thủy Nhu dâng cho Tiêu Trần lần đầu của mình. Mà Tiêu Trần đáng thương lại hoàn toàn không biết gì cả, mãi đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hắn mới phát hiện mình đang ngủ trên giường, còn không mặc quần áo.
Hắn đánh giá một vòng, trong phòng nào còn có bóng dáng Tần Thủy Nhu nữa. Đáy lòng biết không ổn, nhưng chuyện khiến hắn càng kinh ngạc là sau một đêm xuân, tu vi của hắn đã đột phá tới Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn...
Một đêm đã đột phá, Tiêu Trần kinh ngạc đứng lên rửa mặt, ý tưởng đầu tiên trong đầu là thắc mắc Tần Thủy Nhu đi đâu? Đêm qua nàng kê đơn hắn, nhưng chỉ trong một đêm mà hắn đã đột phá, việc này chắc chắn liên quan tới Tần Thủy Nhu.
Tiêu Trần vội vã rửa mặt chải đầu, nhanh chân ra khỏi phòng. Nhưng hắn vừa ra khỏi Vô Trần Cư đã thấy Tần Hằng chờ sẵn bên ngoài.
"Đại sư huynh?" Sớm vậy đã canh giữ ở đây sao? Tiêu Trần nghi hoặc nhìn Tần Hằng ý hỏi.
"Đột phá rồi à? Vậy là tiểu nha đầu kia làm thật..." Tiêu Trần vừa chào hỏi, Tần Hằng đã sửa dáng vẻ cợt nhả thường ngày, đôi mắt mang theo u buồn khó nén.
Thật kỳ lạ, Tần Hằng hôm nay quái quái chỗ nào. Mà hình như đối phương đã biết cái gì. Tiêu Trần tràn đầy nghi hoặc bước tới cạnh Tần Hằng, nghiêm túc hỏi: "Đại sư huynh, có phải huynh biết gì không?"
"Biết một ít, đi thôi, vừa đi vừa nói..." Nghe Tiêu Trần hỏi, Tần Hằng đáp.
Tiêu Trần theo Tần Hằng đi tới, dọc đường đi, Tần Hằng thật sự nói ra những gì mình biết cho hắn nghe.
Lần này Tiêu Trần đột phá nhanh như vậy thật là nhờ Tần Thủy Nhu, bởi vì Tần Thủy Nhu dâng cho Tiêu Trần lần đầu tiên của mình.
"Tiêu Trần, Thủy Nhu trời sinh m Linh thể. Với thể chất đặc thù như thế, thiên phú của Thủy Nhu cũng không yếu hơn Ngũ Đại Tiềm Long chút nào. Chẳng m Linh thể rất đặc thù, chỉ sau khi nam nữ giao hòa mới có thể thật sự kích phát đặc tính của nó. Đương nhiên, một khi nam nữ giao hòa, m Linh thể của Thủy Nhu được kích hoạt thì người giao hòa với muội ấy cũng đạt được ích lợi rất lớn..."
Tần Hằng nói hết những chuyện mình biết cho Tiêu Trần. Chỉ là Tần Thủy Nhu đính hôn với Mộc Thanh, mà Tần Thủy Nhu sẽ giao cho Tiêu Trần lần đầu tiên cũng là vì không muốn Mộc Thanh chiếm tiện nghi, bởi m Linh thể chỉ có lợi cho cả hai bên vào lần đầu tiên mà thôi.
Tần Thủy Nhu không thể chống lại mệnh lệnh gia tộc nên chỉ có thể rời khỏi. Mà trước khi rời đi, nàng giao lần đầu tiên của mình cho Tiêu Trần.
Nghe Tần Hằng nói xong, Tiêu Trần lặng đi. Hắn biết Tần Thủy Nhu và Tần Hằng là thân huynh muội từ lâu, chẳng qua...
Lòng hắn rất loạn, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu Tiêu Trần hốt hoảng như vậy. Tình cảm nam nữ thật sự không phải thế mạnh của hắn.
Tần Hằng nhận thấy Tiêu Trần biến hóa thì an ủi: "Toàn bộ đều do Thủy Nhu tự nguyện. Sư đệ, dù là ai cũng sẽ không trách đệ."
Hắn ta muốn khuyên Tiêu Trần đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng nghe Tần Hằng nói vậy, Tiêu Trần lại hít sâu một hơi: "Giờ Thủy Nhu muốn về Tần gia sao?"
"Phải, đã đi rồi." Tần Hằng gật đầu.
Tần Thủy Nhu đã rời đi. Tiêu Trần nghe vậy thoáng yên lặng, sau đó vẻ mặt thay đổi, ánh mắt kiên định vô cùng. Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Hằng, nghiêm trang nói: "Sư huynh, đệ không thể để Thủy Nhu gả cho Mộc Thanh được..."
Tuy Tiêu Trần chưa từng tiếp xúc nhi nữ tư tình, nhưng hắn là người dám yêu dám hận. Vừa rồi hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn có cảm giác với Tần Thủy Nhu chứ?
Đáp án là có lẽ từng không có, nhưng sau khi cướp lần đầu của Tần Thủy Nhu, hắn không thể không thừa nhận Tần Thủy Nhu đã đi vào lòng mình. Nếu đã vậy, hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Tần Thủy Nhu gả cho nam nhân khác. Huống chi, nghe Tần Hằng nói xong hắn cũng hiểu, Tần Thủy Nhu không thích Mộc Thanh.
Trong lòng Tiêu Trần đã làm ra quyết định, mà Tần Hằng cũng lâm vào trầm mặc. Nửa ngày sau mới chậm rãi nói.
"Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ, muốn ngăn cản rất khó. Thân phận của Mộc Thanh không chỉ là Tiềm Long của Vạn Tiên Lâu mà còn là khí tử của Mộc gia nữa..."
Tần gia của Tần Hằng và Tần Thủy Nhu cũng là một đại gia tộc ở Đông Dương vực này. Nhưng trong mắt Mộc gia thì Tần gia chẳng là cái thá gì cả. Mộc gia chính là một trong ba thế lực đứng đầu đại lục Thiên Thần này. Dù là Đông Kiếm Các cũng không thể so sánh.
Theo Tần Hằng biết, Mộc Thanh là khí tử của Mộc gia, là do đương đại gia chủ và một thị nữ sở sinh. Bởi vì xuất thân hèn mọn, lại thêm chủ mẫu cố ý nhằm vào nên từ nhỏ Mộc Thanh đã bị đuổi khỏi Mộc gia, đưa đến Đông Dương vực.
Nhưng dù Mộc Thanh bị Mộc gia vứt bỏ chăng nữa, nói đi nói lại hắn vẫn chảy máu nhà họ Mộc. Vậy nên nếu Tiêu Trần muốn ngăn cản chuyện này thì phải cân nhắc đắc tội Mộc gia. Mà hậu quả đắc tội Mộc gia nghiêm trọng thế nào thật không dám tưởng tượng. Ít nhất Đông Kiếm Các chắc chắn không bảo vệ được Tiêu Trần. Thậm chí, nếu Mộc gia giáng tội thì ngay cả Đông Kiếm Các cũng không tránh khỏi một kiếp.
Sau khi tiết lộ chi tiết thân thế của Mộc Thanh cho Tiêu Trần, Tần Hằng do dự thật lâu mới thở dài nói: "Sư đệ, nghe ta khuyên một câu, có một số việc không phải ngươi ta có thể thay đổi..."
Tần Hằng cũng không đồng ý Tiêu Trần nhúng tay chuyện này. Mà Tiêu Trần hắn ta khuyên cũng không đáp lại chính diện. Bảo hắn buông tha cho nữ nhân đầu tiên của mình ư? Sao có thể?
Tần Hằng như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiêu Trần, trước khi đi lại nói: "Sư đệ, đại hôn của Thủy Nhu đã định tại nửa năm sau, cũng chính là sau khi Bách Linh mộ địa mở ra. Nếu ngươi thật muốn làm gì đó cho muội ấy thì cứ cố gắng chuẩn bị Bách Linh mộ địa trước đi. Thực lực là quan trọng nhất, không có thực lực... mọi thứ đều là nói suông thôi..."
Tần Hằng biết thoạt nhìn Tiêu Trần có vẻ bình dị, gần gũi nhưng thật ra sâu bên trong bướng bỉnh, quật cường vô cùng. Một khi hắn quyết định chuyện gì thì đều rất khó thay đổi.
Nói dứt lời, Tần Hằng trực tiếp rời đi. Mà Tiêu Trần lẳng lặng đứng một mình tại chỗ, nửa buổi mới khôi phục tinh thần, lạnh nhạt nhìn về phía chân trời, thấp giọng lẩm bẩm:
"Mộc gia à? Mộc gia thì sao chứ? Nữ nhân của ta sao có thể gả cho nam nhân khác được. Thủy Nhu, chờ ta... sau khi Bách Linh mộ địa chấm dứt, ta tự mình đến Tần gia đón nàng..."
Lúc trước hắn chỉ biết Tần Thủy Nhu sinh chìu mến với mình, lại chưa từng liên tưởng tới tư tình nhi nữ. Mà nay đã xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Trần biết e rằng mình đã lơ là bỏ qua tình yêu của nàng.