Cùng với Tiêu Trần ngang trời xuất thế, Đông Dương vực từ thời đại tứ đại Tiềm Long tiến nhập thời đại ngũ đại Tiềm Long. Chẳng qua, thế nhân chỉ nghĩ tới cạnh tranh giữa ngũ đại Tiềm Long sau này ngày càng kịch liệt, lại không biết ngũ đại Tiềm Long xuất thế ngụ ý không chỉ như vậy. Càng sâu một tầng mà nói, sự xuất hiện của Ngũ đại Tiềm Long đại biểu cho thịnh thế đã đến. Bởi không chỉ Đông Dương vực, vài vực khác trên đại lục Thiên Thần cũng đều có Tiềm Long mới xuất hiện. Trong lúc nhất thời, toàn đại lục Thiên Thần xuất hiện lớp lớp thiên kiêu, yêu nghiệt hoành hành, tấm màn thịnh thế dần được kéo mở.
Những nhân vật đứng trên đỉnh đại lục Thiên Thần thực tế lúc này đã dự cảm được thịnh thế bắt đầu. Bởi mới ngắn ngủi hơn mười năm, đủ loại thiên kiêu, yêu nghiệt xuất hiện dày đặc, sự cạnh tranh của người trẻ tuổi đi thẳng tới giai đoạn gay cấn.
Đương nhiên, thịnh thế buông xuống với người bình thường mà nói quá mức xa xôi. Thế nhân của Đông Dương vực lúc này chỉ quan tâm chuyện trước mắt.
Về tới Đông Kiếm Các, lần thứ hai Tiêu Trần tiến hành tiềm tu, tu vi và võ kỹ đều cần tăng lênới được. Thương Huyền đặt ra mục tiêu cho hắn là một trăm môn võ kỹ thượng phẩm, mà mục tiêu của Tiêu Trần lại là tu luyện một trăm võ kỹ thượng phẩm này đến Hóa Cảnh.
Ngẫm lại, nếu một người có thể tu luyện một trăm võ kỹ thượng phẩm một trăm đến Hóa Cảnh sẽ có trụ cột vững chắc nhường nào.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, Tiêu Trần cắm đầu khổ tu. Cùng lúc Tiêu Trần còn đang dốc lòng tu luyện thì thanh danh Yêu Kiếm Tiêu Trần tại Đông Dương vực càng lúc càng lớn, đã không kém cạnh bốn người Trần Lăng chút nào.
Đúng vậy, sau trận chiến trên Kiếm Ma Sơn Mạch, Tiêu Trần được thế nhân đặt cho biệt hiệu Yêu Kiếm, yêu nghiệt trong giới kiếm tu, gọi là Yêu Kiếm.
Thiên Đao Trần Lăng, Độc Xà Mộc Thanh, Bá Thương Lâm Tinh, Thiên Viêm Triệu Vô Vân, giờ thêm một Yêu Kiếm Tiêu Trần, Ngũ Long bá thể, tượng trưng cho thời đại năm rồng tranh phong đã tới.
"Tiêu Trần, giờ ngươi chính là nhân vật linh hồn của Đông Kiếm Các ta. Ngươi không biết đâu, đừng nói là ngoại môn, ngay cả nội môn và đệ tử hạch tâm đều thời khắc chú ý ngươi đấy. Mà ngươi biết người bên ngoài gọi ngươi là gì không? Yêu Kiếm, Yêu Kiếm Tiêu Trần..." Tại Vô Trần Cư - một viện ngoại môn Đông Kiếm Các, Tiêu Trần đang nói chuyện với mấy người Mạc Kiệt. Mạc Kiệt cũng kể lại từng chuyện xảy ra ở bên ngoài trong thời gian qua cho Tiêu Trần nghe. Chẳng qua đa số lời đều là về bản thân Tiêu Trần.
Yêu Kiếm... Nghe đến danh hiệu của mình, Tiêu Trần cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn cười khổ, yêu nghiệt tu kiếm à? Phiến diện quá rồi. Hắn chẳng qua là tiểu tử mười chín tuổi, tu vi mới đạt Hoàng Cực cảnh tiểu viên mãn mà thôi. Cho hắn một danh hiệu Yêu Kiếm lúc này áp lực rất lớn.
Hắn bất đắc dĩ nhưng cũng không làm được gì, hắn không cách nào thao túng tư duy của người khác, vậy không cần rối rắm làm gì, mặc bọn họ thôi.
Thời gian trôi qua thong thả, bình tĩnh lại phong phú. Mỗi ngày hắn đều tu luyện mà qua, lúc nào nhàn rỗi thì gọi đám Mạc Kiệt đến uống chút rượu, tâm sự trời đất, nhoáng cái đã qua mười ngày.
Trong lúc Tiêu Trần dốc lòng tu luyện, mấy ngày trước, Vương Văn mấy theo Mộc Thanh về Vạn Tiên Lâu, vừa về đến đã thấy Trần Mộ Tuyết chủ động tìm hắn ta, hỏi hắn khi nào đi Lăng Phong Quốc.
Đối mặt thỉnh cầu của Trần Mộ Tuyết, Vương Văn cũng không từ chối, chỉ nói cần chuẩn bị một chút mới xuất phát.
Lần trước vì có Tiêu Trần xuất hiện nên Trần Mộ Tuyết không chỉ không thành công mà còn khiến Trần gia suýt rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu không phải vì nàng ta được trưởng lão Vạn Tiên Lâu nhìn trúng thì có lẽ Trần gia thật sự xong đời.
Hận ý trong lòng Trần Mộ Tuyết không hề biến mất. Nàng ta thề nhất định sẽ không để Tiêu gia sống an ổn. Nếu Giác Sơn Tông không được, vậy Vạn Tiên Lâu thì sao? Lần này để Vương Văn đi là được, dù Tiêu gia có Tiêu Trần thì cũng làm được gì chứ? Chẳng lẽ Tiêu Trần thật sự dám đắc tội Vương Văn? Dám đắc tội Mộc Thanh sau lưng Vương Văn hay sao?
Tưởng tượng đến lập tức có thể khiến Tiêu gia diệt vong, đáy lòng Trần Mộ Tuyết chờ mong vô cùng. Đương nhiên, Trần Mộ Tuyết cũng có hỏi thăm về Tiềm Long của Đông Kiếm Các. Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta đều cho rằng Tiềm Long Tiêu Trần của Đông Kiếm Các chỉ là một người trùng tên trùng họ mà thôi, không đời nào là Tiêu Trần của Tiêu gia.
"Nhân kiệt đương thời, tương xứng với Mộc Thanh sư huynh!" Nghe Trần Mộ Tuyết hỏi, Vương Văn đưa ra đánh giá như vậy. Trần Mộ Tuyết nghe thế cũng kinh hãi không thôi, có thể sánh ngang với Mộc Thanh sư huynh đã đủ để nói lên Tiềm Long này của Đông Kiếm Các thật sự bất phàm.
Tiêu Trần cũng không biết Trần Mộ Tuyết còn chưa từ bỏ kế hoạch tiêu diệt Tiêu gia, lúc này hắn còn đang tiềm tu trong Đông Kiếm Các.
Sau một ngày tu luyện, đêm hôm ấy, Tiêu Trần đang định ngồi xếp bằng tu luyện thì Tần Thủy Nhu một mình chạy tới Vô Trần Cư.
Tiêu Trần không rõ vì sao Tần Thủy Nhu tới lúc này nwhng cũng không hỏi nhiều. Đưa nàng vào trong viện cười nói: "Sao vậy? Muộn thế này rồi, một người tới tìm ta là có việc sao?"
Từ trước đến giờ Tần Thủy Nhu đều chỉ đi theo đám người Mạc Kiệt mà tới. Đây là lần đầu tiên nàng một mình đến tìm hắn, lại còn là buổi tối nữa.
Nghe Tiêu Trần hỏi, mặt Tần Thủy Nhu đỏ ửng, rõ ràng có chút ngượng ngùng. Nhưng đáng tiếc, Tiêu Trần hoàn toàn không phát hiện chút nào.
Nếu là chuyện khác, Tiêu Trần chắc chắn linh mẫn vô cùng. Nhưng với lòng của nữ tử mà nói, hắn xem như dốt đặc cán mai. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn có không ít nữ tử thể hiện hảo cảm với hắn, nhưng hắn chỉ một lòng một dạ với võ đạo. Vậy nên tại phương diện tư tình nhi nữ, Tiêu Trần chính là một tờ giấy trắng.
Tiêu Trần không nhận ra Tần Thủy Nhu khác thường, mà nghe hắn hỏi thì Tần Thủy Nhu hơi khẩn trương nói:
"Đây là canh hổ cốt ta ninh, thời gian này ngươi tu luyện vất vả, ta cố mang tới cho ngươi bồi bổ..."
Nàng cúi đầu, không dám dối diện với Tiêu Trần. Mà người đối diện nghe xong thì cười lớn, không chút do dự nhận lấy uống cạn.
Dùng xương cốt yêu thú nhị cấp Liệt Hổ để ninh canh, không thể không thừa nhận, tay nghề của Tần Thủy Nhu rất khá. Canh dễ uống vô cùng, Tiêu Trần ngửa đầu uống sạch sẽ.
"Khà, ngon thật, cảm ơn Thủy Nhu..." Tiêu Trần thoải mái hà hơi, cười cảm ơn Tần Thủy Nhu.
"Không... không cần..." Nghe Tiêu Trần cảm ơn, mặt Tần Thủy Nhu càng đỏ. Nàng cúi đầu, hai tay không ngừng vân vê góc áo.
Canh hổ cốt vào bụng, Tiêu Trần nhanh chóng cảm giác được một trận đầu váng mắt hoa. Phát hiện thân thể khác thường, ban đầu hắn còn thử dùng linh lực hóa giải, lại phát hiện hoàn toàn vô ích.
Tiêu Trần đưa mắt nhìn bát rỗng trên bàn, nhanh chóng phản ứng lại chính là bát canh này. Hắn phức tạp nhìn Tần Thủy Nhu: "Ngươi..."
Không cần hoài nghi, chắc chắn là Tần Thủy Nhu kê đơn trong bát canh này.
Hắn cũng muốn hỏi vì sao Tần Thủy Nhu lại làm vậy, nhưng vừa nói ra một chữ ngươi đã thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác, ngửa đầu ngã xuống.